Trong lúc Diệp Thiên đang tận lực dùng tu vi của mình để áp chế cảnh giới Minh Thiên, cô gái mặc quần đen kia đã dùng gần mười chiêu thức với Diệp Thiên.
Sau khi mười chiêu này được đưa ra, Diệp Thiên cũng tìm ra được sơ hở của cô gái mặc quần đe này, sau đó nhanh chóng đánh thẳng vào bụng của cô ta.
Khi cú đấm của Diệp Thiên đánh vào người của cô gái kia, cô ta chỉ cảm nhận được một nguồn lực mạnh mẽ nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể cô ta khiến cơ thể cô ta không thể nào chống cự được.
Tất cả tử khí của cô ta đều bị đánh tan, không thể tạo ra bất cứ sự phòng ngự nào.
Chỉ như thế, cô gái màu đen trơ mắt nhìn cơ thể của mình bị đánh bay rồi đập xuống đất.
Sau khi cô gái mặc quần áo đen bị đánh bại, những người đứng bên ngoài đều cảm thấy sửng sốt một hồi lâu.
Cho đến tận bây giờ cô ta vẫn chưa thể nghĩ ra, rốt cuộc vì sao mình lại bị đánh bại.
Rõ ràng là chiêu thức của đối phương cũng không có gì quá đặc biệt, hơn nữa nhìn qua thì cũng không có cảm giác là chiêu thức đặc biệt gì.
Thậm chí khi nhìn qua còn có cảm giác giống như thủ đoạn đánh nhau của những người bình thường, thế nhưng vì lý do gì mà cô ta lại thất bại?
Cô gái mặc quần đen kiểm tra cơ thể của mình một chút, cô ta nhanh chóng phát hiện ra mặc dù mình đã bị đánh bay rất xa thế nhưng cơ thể của cô t cũng không bị thương quá nghiêm trọng.
"Đây là đang muốn hạ thủ lưu tình với ta sao?"
Cô gái mặc quần màu đen ngẩn ra sau đó quay sang nhìn bóng người mập mạp trên lôi đài.
"Mặc dù nhan sắc cũng chưa ra hình dạng gì, thế nhưng nhân phẩm cũng không tệ lắm, thực lực cũng vô cùng mạnh. Nếu không..."
Nghĩ tới đây, hai má của cô gái kia trở nên đỏ ửng, vẻ thẹn thùng động lòng người.
Một nam đệ tử nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng này của cô gái kia làm cho ngẩn người.
Sau đó, những đệ tử nam kia lại nhìn về phía bóng người của Diệp Thiên, trong ánh mắt của họ tràn ngập vẻ bất lương.
Diệp Thiên đột nhiên cảm nhận được, có vài ánh mắt thù ghét đang nhìn về phía hắn.
Hắn khẽ cau mày, cũng không hiểu sự căm thù này xuất phát từ đâu.
Bây giờ Diệp Thiên đã thi đấu với mười đệ tử có tiếng ở đây.
Diệp Thiên trở về chỗ ngồi của mình bắt đầu tính toán xem xem mình có nên tiến thêm một bước nữa hay không.
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng đưa ra quyết định rằng mình sẽ tiến thêm một bước nữa.
Sau khi tiến tới năm, hắn cũng không định sẽ tiếp tục tiến lên nữa.
Ý muốn tiến tới năm bước cũng đã đủ chói mắt rồi, hơn nữa cũng có thể đạt được chín mươi phần trăm mục đích của hắn.
Cái tên Lý Hải này là một người vô danh tiểu tốt trên núi Thương Long này.
Mặc dù cái tên này có thiên phú không tệ thế nhưng lại là người vô cùng lười biếng, vì thế việc tu luyện cũng không quá thành công.
Vì thế bên trong tông môn này, hắn ta cũng không gây được sự chú ý nào.
Chỉ là sư phó của hắn ta thường xuyên rèn luyện cho hắn, hết đánh lại mắng.
Vì thế với những biểu hiện bình thường của hắn ta, nếu bây giờ Diệp Thiên để cho hắn quá vượt trội thì lại không tốt lắm.
Mặc dù Diệp Thiên chắc chắn rằng sẽ không có cách nào nhận ra được việc hắn đang mai phục bên trong cơ thể của Lý Hải.
Thế nhưng nếu để Lý Hải đoạt cúp thì chắc chắn sẽ khiến nơi này chấn động, việc này cũng sẽ dẫn đến những phiền phức không đáng có cho hắn sau này.
Sau khi quyết định xong, Diệp Thiên bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Cuộc cạnh tranh từ hai mươi xuống còn mười người cũng vô cùng khắc nghiệt, có đủ loại người tham dự vào trong buổi thi đấu này.
Trình độ thưởng thức cũng có thể được xem là mãn nhãn.
Diệp Thiên vừa bước lên đài đã có thể giải quyết đối thủ của mình một cách nhanh gọn lẹ.
Mấy tổ thi đấu khác cũng không xuất sắc như thế, những đệ tử ngồi trên khán đài nhiệt huyết sôi trào, liên tục lên tiếng khen ngợi.
Sau khi trải qua cả ngày đấu đá, cuối cùng tên của mười người được vô vòng trong cũng nhanh chóng xuất hiện.
Ngày mai sẽ bắt đầu tiến hành trận chung kết.
Ngày mai vẫn tiến hành việc rút thăm.
Lần này Diệp Thiên cũng không rút được giáp thứ nhất, hắn nhìn miếng gỗ trên tay, trong lòng bắt đầu suy nghĩ.
Trên sàn đấu đã bắt đầu bỏ đi hết những thứ dư thừa trên lôi đài.
Chỉ để lại một lôi đài vô cùng rộng lớn.
Diệp Thiên chính là người thứ ba ra sân, đối thủ của hắn chính là một người đàn ông mặc áo màu xanh.
Mặc dù người đàn ông này trông vẫn còn khá trẻ thế nhưng tu vi của hắn ta đã đạt tới cảnh giới Minh Vương nhị trọng.
Cấp bậc tu vi cao như thế cũng có thể xem là cùng đẳng cấp với Ác Nguyên.
Diệp Thiên không nhịn được cảm thấy xúc động, bên trong Minh Đạo này vẫn còn rất nhiều thiên tài.
Khi đối mặt với một đối thủ như thế, bây giờ Diệp Thiên vẫn đang suy nghĩ xem mình có nên đánh thắng người này hay không.
Bởi vì tu vi của tên Lý Hải này cũng chỉ là Minh Thiên tứ trọng mà thôi.
Nếu như Diệp Thiên tiếp tục dùng tu vi này đánh bại một đối thù thuộc Minh Vương nhị trọng như thế, vậy thì chắc chắn sẽ khiến người ta cảm thấy khác thường.
Trong lúc Diệp Thiên đang suy nghĩ thì hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng khí vô cùng ác liệt nhanh chóng đánh tới chỗ anh.
Diệp Thiên bắt đầu cảm thấy nổi nóng, tên nhóc này đúng là không có phép tắc gì cả.
Trọng tài vẫn còn chưa nói bắt đầu mà tên đó đã động tay động chân như thế rồi, tên này đúng là quá vô liêm sỉ.
Thế nhưng vô liêm sỉ như thế còn đỡ hơn để mình bị giết chết, tính cách của tên này đúng thật là cứng rắn, trong một thế giới mà nắm đấm đứng đầu như thế này thì làm như thế sẽ dễ sống hơn.
Trong lòng Diệp Thiên vẫn tương đối tán thưởng cách làm này của tên đàn ông mặc áo xanh.
Thế nhưng thứ mà hắn tán thưởng của chỉ là hành động của tên này chứ không hề tán thưởng tên này.
Bởi vì hai người đang ở tư thế đối đầu, thế nên đối phương càng ưu tú càng khiến Diệp Thiên cảm thấy căm hận.
Diệp Thiên ung dung né tránh nhát dao mà tên kia vừa chém xuống.
Sau đó hắn bắt đầu cố gắng áp chế ý thức chiến đấu và thủ đoạn của mình.
Hơn nữa sau đó Diệp Thiên còn bắt đầu để lộ ra việc bản thân mình bị thua thiệt.
Người đàn ông kia thấy cảnh tượng này, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
Vì thế hắn ta bắt đầu tăng tốc và tăng lực chiến đấu của mình lên, hy vọng mình có thể bắt được Diệp Thiên chỉ trong một thời gian ngắn.
Sao Diệp Thiên có thể không nhìn thấy những sự tính toán này của người đàn ông kia.
Vì thế Diệp Thiên vừa ứng phó với những chiêu thức mà người đàn ông áo xanh kia, vừa nghĩ tới cục diện của trận đấu này.
Hắn đột nhiên chuyển động một cái, trong lòng hắn nhanh chóng đưa ra quyết định.
Đầu tiên hắn giả vờ để người đàn ông áo xanh đâm mình một nhát, sau đó Diệp Thiên sẽ không chế cơ thể của Lý Hải, nhìn những vết thương trên cánh tay mình.
Cơ thể mập mạp của Lý Hải tê liệt nằm xuống đất, vẻ mặt hoảng sợ.
Người đàn ông áo đen thấy Diệp Thiên bị đánh ngã, trong lòng không nhịn được cảm thấy vui sướng.
Có thể thấy ý thức chiến đấu của hắn ta không hề thấp.
Sau khi nhìn thấy một đao của mình có thể phá vỡ phòng tuyết trong lòng Diệp Thiên, người đàn ông kia lập tức thừa thắng xông lên, xách thanh trường đao trong tay giơ thẳng lên trời, trong lúc hắn ta vừa định buông nó xuống.
Trên cơ thể của Lý Hải đột nhiên bộc phát ra một luồng khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Một luồng khí vô cùng mạnh mẽ nhanh chóng khuếch tán ra không khí.
Sau khi Diệp Thiên tản ra luồng khí thế này, bước chân của người đàn ông mặc áo xanh kia đột nhiên dừng lại một chút.
Sau đó, ánh mắt hắn ta nhìn về phía Lý Hải, trong mắt không còn vẻ khinh thường như lúc ban đầu nữa.
Lúc này, cuối cùng hắn ta cũng nhận ra, cái tên mập đang đứng trước mắt hắn ta rõ ràng vẫn đang ẩn giấu tu vi của mình.