Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2160: Cuối cùng thì ai mới là người nhận thua?




*Chương có nội dung hình ảnh

Theo tiếng thét của vị trưởng lão kia, đệ tử núi Thương Long bắt đầu bước vào thi đấu, đây cũng được coi là trận mở màn chính thức.

Tất cả tuyển thủ dự thi tiến vào khu vực chờ đợi của mình theo thứ tự.

"Sau đây là phiên rút thăm, mỗi nhóm thay phiên nhau lên rút, những người rút được số giống nhau thì chính là đối thủ quyết đấu với nhau. Các tuyển thủ lên sân quyết đấu theo thứ tự từ chữ A đến hết."

Dưới sự sắp xếp đâu vào đấy của các trưởng lão, tất cả đệ tử đến dự thi đều rút thăm xong trong thời gian ngắn nhất.

Diệp Thiên cũng đi lên đài và rút được số của mình. Anh nhìn thẻ tre trong tay, trên đó viết C36.

Thứ tự rút thăm được sắp xếp theo trật tự Thiên can gồm A, B, C, D để phân chia thành các nhóm trên võ đài. Mỗi nhóm có chín mươi chín số.

Như vậy có nghĩa là Diệp Thiên rút được thăm C36 thì có hơn hai trăm ba mươi cặp lên đài thi đấu trước anh.

Nhìn qua thì có vẻ có khá nhiều tuyển thủ lên thi đấu trước Diệp Thiên nhưng vòng đầu tiên thì lúc nào cũng đông như thế. Bấy giờ trong võ trường đã xây dựng ba mươi ba võ đài nên ba mươi ba cặp tuyển thủ có thể lên quyết đấu trong vòng một lượt.

Nếu căn cứ theo thứ tự như thế mà tính toán thì Diệp Thiên sẽ lên đài quyết đấu ở lượt thứ tám.

"Sau đây xin mời các tuyển thủ có thăm từ A1 đến A33 lên đài!"

Sau tiếng thông báo của vị trưởng lão, ba mươi ba cặp tuyển thủ lần lượt đi lên võ đài thi đấu.

Vì đây là lượt tỷ thí thứ nhất nên các tuyển thủ dự thi vẫn khá dồi dào sức lực. Thế nên việc phân thắng thua trong những hiệp đầu diễn ra rất nhanh chóng.

Thường thì những đệ tử có tài năng và được đào tạo đầy đủ chỉ dùng một chiêu để chế ngự đối phương ngay từ khi bước vào trận đấu. Hơn nữa xác suất để những đệ tử có thiên phú này gặp nhau ở vòng đầu tiên là tương đối thấp. Thế nên cũng không có những cảnh tỉ thí, đấu tay đôi quá mức quyết liệt và sôi nổi.

Chẳng mấy chốc mà đã đến lượt Diệp Thiên lên võ đài.

Lúc Diệp Thiên bước lên sân thì cũng là lúc đối thủ của anh tiến đến. Đối đầu với anh là một đệ tử cường tráng, vạm vỡ của núi Thương Long.

Dù thân thể mà Diệp Thiên đang sử dụng hơi mập mạp nhưng vóc người thì lại không được cao lớn cho lắm. So với người trước mặt thì chẳng khác nào người khổng lồ và người bình thường cả.

Người đàn ông vạm vỡ ở phía đối diện nhìn Diệp Thiên rồi nhếch mép cười: "Nhìn vị sư đệ này da mịn thịt mềm, hay là sư huynh cho cậu một cơ hội, cậu nhận thua luôn đi nhé? Để da thịt khỏi phải chịu đau ấy mà."

Diệp Thiên nhìn thoáng qua người đàn ông vạm vỡ trước mặt mình, tu vi của anh ta đang ở tầng thứ năm của Minh Thiên Cảnh, cao hơn Lý Hải một tầng.

Đúng là đối phương có vốn liếng để kiêu ngạo.

Nếu Lý Hải và người này quyết đấu với nhau thì chắc chắn Lý Hải cũng sẽ bị loại ngay ở vòng đầu tiên. Nhưng đáng tiếc, đối thủ của người đàn ông vạm vỡ này lại chính là Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhìn thoáng qua người đàn ông vai u thịt bắp trước mặt mình rồi lắc đầu nói: "Chịu thua là lựa chọn của kẻ yếu mà giữa tôi với anh thì hiển nhiên anh mới chính là người yếu hơn! Tặng lại cho anh những lời anh đã nói, tôi cho anh một cơ hội, bây giờ anh có thể chủ động nhận thua để tránh bị tôi làm đau da đau thịt, anh thấy sao?"

Người đàn ông vạm vỡ đó nghe vậy thì hơi sững người, không ngờ Diệp Thiên lại có thể cứng rắn như vậy.

Vậy là anh ta bị chọc tức đến mức bật cười: "Vậy thì tốt rồi, nếu cậu đã thấy bản thân hơi mập một chút là có thể đánh đấm được thì sư huynh sẽ cho cậu hiểu, trên đời này, dù da có dày đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể so với nắm đấm của sư huynh cậu đâu!"

Nói xong, người đàn ông vạm vỡ đó đạp chân xuống nền đất, biến thành một viên đạn hình người bằng da bằng thịt rồi xông về phía Diệp Thiên.

Mà cú đạp vừa rồi của người đàn ông đó khiến cả võ đài chao đảo. Vậy là đủ để thấy sức lực của anh ta lớn đến cỡ nào.

Ở phía đối diện, người đàn ông vạm vỡ đó lao đến với tốc độ rất nhanh rồi đánh thẳng tới nhưng Diệp Thiên vẫn lẳng lặng đứng tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Nếu là người có năng lực thì chỉ cần liếc mắt là biết hiện giờ Diệp Thiên đang vô cùng bình tĩnh. Đối mặt với một người đàn ông to lớn lao về phía mình một cách đột ngột như thế nhưng ánh mắt của anh không hề dao động.

Nhưng nếu là người có tu vi thấp, mắt nhìn người không đủ thì sẽ cho rằng Diệp Thiên bị dọa sợ đến mức choáng váng.

Mà người lo lắng nhất chính là ba người bạn cùng phòng của Diệp Thiên.

"Ai da, Lý Hải à, thằng nhóc này lại sao nữa vậy? Sao cậu ta lại bị sợ đến mức choáng váng như thế chứ? Một là nhận thua, hai là tranh thủ thời gian mà trốn đi chứ! Nếu cậu ta bị tên trâu bò kia đánh thì không phải sẽ gãy xương, đứt gân luôn hả?"

"Cũng không hẳn vậy, bình thường cái tên Tiểu Lý mập mạp đó thông minh lắm nhưng sao lúc đứng trên võ đài thì lại hoảng sợ như vậy nhỉ? Trước đây cậu ta cũng đánh đấm không ít lần nhưng có bao giờ thấy cậu ta sợ hãi như thế này đâu."

"Mau trả đũa lại thôi! Cú đấm này cũng sắp rơi xuống mặt rồi, phải mau chóng nghĩ ra cách mới được! Ôi hết cứu nổi rồi! Mau trở về chuẩn bị chữa vết thương đi!"

Lúc này, quả đấm của người kia nhanh chóng cuốn tới trước mặt Diệp Thiên.

Tóc trên trán của Diệp Thiên cũng bị gió thổi dựng ngược hết cả lên.

Đúng lúc này cú đấm của tên đàn ông kia chỉ còn cách mũi Diệp Thiên chưa tới ba mét.

Khi nhìn thấy Diệp Thiên vẫn đứng trước mặt mình, không nhúc nhích, suy nghĩ trong lòng của người đàn ông đó và những người có mặt ở đây giống hệt nhau.

"Tên nhóc này đúng là vô cùng kiêu ngạo, ta còn tưởng hắn chỉ là một tên vô dụng thế nhưng không ngờ lại không bị gì hết! Không nờ tên này lại giỏi giang như thế, đúng là khiến người khác bất ngờ! Xem ta làm thịt ngươi thế nào nhé!"

Lúc này, trong lòng của người đàn ông kia cảm thấy vô cùng đắc ý, không nhịn được để lộ nụ cười hung tợn.

Lúc hắn ta sắp chạm tới người Diệp Thiên, tên đàn ông kia lại bắt đầu tăng tốc độ tay của mình.

Trong lúc hắn ta còn đang cảm thấy đắc ý, trong lòng đang nghĩ mình sau khi nhận được cú đấm này của mình, Diệp Thiên sẽ nôn ra máu, hơn nữa còn bay thẳng về phía sau.

Thế nhưng lúc này tên đàn ông kia đột nhiên phát hiện ra, cú đấm của mình không thể nào động đậy được nữa.

Hắn ta bắt đầu thử dùng sức, thế nhưng lại phát hiện ra cho dù mình có làm thế nào cũng không thể nhúc nhích được cú đấm của mình, cú đấm vẫn đứng yên tại chỗ.

Đúng lúc này tên đàn ông đó bắt đầu cảm nhận được một cảm giác tê dại truyền tới cánh tay mình.

Hắn ta cúi đầu xuống, lại nhìn thấy một cảnh tượng khiến bản thân mình cảm thấy hoảng sợ.

Lúc này chỉ thấy có hai ngón tay nhỏ nhắn đang đặt trên cánh tay của hắn ta.

Mà hai ngón tay này lại chính là nguyên nhân khiến cánh tay của hắn ta không thể nào chuyển động được.

"Đây... rốt cuộc thì đang xảy ra chuyện gì..."

Tên đàn ông kia bắt đầu cảm thấy hoảng sợ, hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Thiên một cái.

Thế nhưng ngay khi vừa nhìn thấy Tiêu Thiên, sợ hoảng sợ của hắn ta nhanh chóng bùng nổ, suýt nữa đã tè ra quần.

Bởi vì vẻ mặt của Diệp Thiên lúc này không thể dùng từ nào có thể hình dung được.

image.png


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.