Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 215: Chap-215




Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 215: Thầy Diệp đến?​

**********

“Cái gì!”

Nghe người kia nói thế, Hàn Minh Chương, Mã Thiên Kiều và Tô Nguyễn Lương, ba người thuộc cấp bậc cao thủ đều thay đổi sắc mặt kịch liệt, đột nhiên đứng bật dậy, trong mắt toát lên rất nhiều cảm xúc phức tạp như khiếp sợ, nghi ngờ, không dám tin.

Phải biết là khi đi vào quốc gia khác, khi con trai và cháu trai của bọn họ đi ra ngoài chơi đều dẫn theo một vài vệ sĩ có thực lực cực mạnh, vậy mà lại còn bị người ta đánh gãy hai chân và móc một mắt sao?

Hơn nữa bọn họ cũng hiểu rất rõ tính tình của con cháu mình, nếu có người dám ra tay đánh bọn họ, bọn họ sẽ không lấy gia tộc của mình ra để làm tấm chắn sao?

Nếu hung thủ mang họ Diệp, vậy chắc chắn là người Nam Việt hoặc là người nước ngoài gốc Nam Việt, nhưng cho dù như là người Nam Việt hay là người nước ngoài gốc Nam Việt thì chỉ cần là người biết võ thuật, sẽ không có người nào không biết nhà họ Tô ở Trung Nguyên và nhà họ Mã ở Tây Bắc.

Nhưng mà đã biết là con cháu của nhà họ Tô và nhà họ Mã mà còn dám ra tay nặng đến vậy, đây không phải là cố ý muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Tô và nhà họ Mã sao? Thử hỏi trong đất nước Nam Việt rộng lớn này, có người nào dám làm kẻ thù của nhà họ Tô và nhà họ Mã chứ? “Cậu có nói nhầm không, ai cmn gan lớn dám làm chuyện như thế này chứ?" Mã Thiên Kiêu không quá tin tưởng hỏi. Người kia vội vàng nói: “Gia chủ Mã, những gì tôi nói đều là sự thật, ba cậu chủ đều bị đánh gãy cả hai chân, móc một mắt, bây giờ còn đang được chở đến bệnh viện cấp cứu đó. “Không phải có Hắc Hổ đi theo bên cạnh Quân Trạch hay sao, sao lại còn gặp chuyện nữa?" Hàn Minh Chương vẫn có chút không tin nói.

Người nọ trả lời. "Một người hầu của tên họ Diệp kia chỉ dùng một chiều đã đánh anh Hổ thành một con chó chết rồi." “Bên cạnh con trai tôi còn có Cuồng Bưu, có thực lực hóa cảnh đỉnh phong không lẽ cũng bị đánh thành một con chó chết sao?" Mã Thiên Kiều hỏi.

Người nọ đáp: “Tuy anh Bưu đã đánh bại người hầu của tên họ Diệp kia, nhưng lại bị một ông già đi theo bên cạnh cháu gái vua Lĩnh Nam Vân Thế Long - Vân Tịch Diễm - vặn gãy tay. “Mẹ nó! Nhà họ Vân muốn làm kẻ thù của nhà họ Mã này đúng không?" Mã Thiên Kiều tức giận nói.

Lúc này Tô Nguyên Lương lại nói: "Lúc tôi đến trấn này có gặp qua hai ông cháu Vân Thế Long, tôi cũng có quen biết ông già đi cùng bọn họ, là một hóa cảnh viên mãn sơ kỳ nửa bước VÕ tồn, nhưng bên cạnh con trai tôi là ông Viên có thực lực hóa cảnh viên mãn hậu kỳ, không lẽ cũng bị đánh phế sao?”

Người nọ đáp: “Ông Viên bị người họ Diệp kia đánh một chưởng thành một bãi thịt nát” “Cái gì!”

Ba vị cao thủ đều chấn động.

Dùng một chưởng đánh chết một người có thực lực hóa cảnh viên mãn hậu kỳ nửa bước võ tôn, vậy người họ Diệp kia ít nhất cũng đã đến thần cảnh võ tồn rồi.

Mà Nam Việt to lớn này, trừ bỏ thầy Diệp dạo gần đây bắt đầu nổi tiếng, tên tuổi dần lan rộng ra, làm gì còn có võ tôn nào họ Diệp nữa chứ. “Chắc chắn là thấy Diệp làm!"

Ba người không hẹn mà cùng đồng thanh nói. Trừ thấy Diệp ra, bọn họ thật sự không biết trong Nam Việt này còn có võ tôn nào họ Diệp cả. “Lúc nãy còn đang nhắc đến cậu ta, kết quả cậu ta đã dám đánh con cháu của chúng ta, chắc là do dạo gần đây cậu ta đã đánh bại được hai tên cao thủ Nhật Bản, tên tuổi dân nổi tiếng hơn nên cậu ta mới kiêu ngạo đến nước này, dặm không để ý đến ba gia tộc của chúng ta, còn dám đánh con cháu chúng ta tàn nhẫn đến như vậy, lần này cậu ta rõ ràng là đang khiêu khích ủy quyền của ba gia tộc chúng ta, để cho toàn bộ người trong giới võ thuật Nam Việt này đều cho rằng ba gia tộc chúng ta sợ hãi cậu ta, để làm cậu ta trở nên nổi tiếng nhất Nam Việt Hàn Minh Chương đổ dầu vào lửa, nếu không đốt được lửa giận của nhà họ Tô và nhà họ Mã lên, ông thật sự không thể chống lại thầy Diệp được.

Ông vừa nói xong, Mã Thiên Kiêu đúng là bị chọc giận ngay, tức giận đùng đùng nói: “Cậu ta không biết điều như vậy, vậy tôi sẽ tìm được cậu ta, sau đó lập tức đánh chết cậu ta, để cậu ta biết được vua Tây Bắc Mã Thiên Kiều tôi không phải hạng người dễ chọc như vậy!

Nói xong, ông ta tức giận xoay người định đi ra ngoài. “Gia chủ Mã xin đợi đã!” Tô Nguyễn Lương đột nhiên kêu Mã Thiên Kiêu quay đầu lại hỏi: “Gia chủ Tô còn muốn dặn dò gì sao?" “Sắp sửa đến buổi đấu giả rồi, bên Nga đã chuẩn bị sẵn sàng công việc bảo đảm an toàn, nếu lúc này ông đi đánh nhau với thầy Diệp, chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn, đến lúc đó hậu quả của cả hai người sẽ rất nghiêm trọng." Tô Nguyên Lương nghiêm túc nói.

Mã Thiên Kiêu nghe vậy, chỉ cảm thấy có một luồng khí lạnh chạy từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, trên trán lập tức toát đầy mồ hôi lạnh, mới phát hiện ra bản thân đã quá xúc động rồi. “Quân tử báo thù mười năm không muộn, chờ buổi đấu giá kia kết thúc, Nga sẽ không quản nữa, đến lúc đó lại tính số với cậu ta cũng không muộn." Tô Nguyên Lương nói.

Mã Thiên Kiêu gật đầu: “Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy" “Chờ buổi đấu giả này kết thúc, tôi nhất định phải đạp cậu ta xuống dưới chân, cho cậu ta biết sự lợi hại của Mã Thiên Kiều này!

Trưa hai ngày sau, trong trấn chuyên buôn bán dược liệu này sẽ diễn ra một buổi bán đấu giả lớn các dược liệu trên một ngàn năm chỉ được tổ chức mỗi năm một lần.

Buổi đầu gia này sẽ được tổ chức trong một trang viên xa

Đừng thấy đây chỉ là một trấn nhỏ, dược liệu được bán ra từ hoa. nơi này mỗi năm đều lên đến mấy trăm tỷ RMB, làm cho nên kinh tế của trấn nhỏ này phát triển rất mạnh, ai cũng đều ở biệt thư, trong trận con có trang viên, khách sạn, câu lạc bộ, quán bar vân vân, cần cái gì là có cái đó, có thể nói đây chính là trấn nhỏ giàu nhất nước Nga. “Woa, có nhiều siêu xe như vậy, trên cơ bản đều là biển số xe của Nam Việt, xem ra người đến tham dự buổi đấu giả này phần lớn cũng đều là người Nam Việt của chúng ta. Thẩm An

Kỳ bước xuống xe, nhìn thấy tất cả xe đang đậu trong bãi đậu xe phần lớn đều là siêu xe của biển số của Nam Việt, cô nhịn không được nói.

Taketaro Sato cười hắc hắc nói: “Trấn nhỏ này chỉ cách Nam Việt có mười mấy ki lô mét, người Nam Việt đương nhiên sẽ tự lái xe đến, còn mấy nước khác như Nhật Bản, Triều Tiên hay mấy nước Âu Mỹ thì chỉ có thể ngồi máy bay đến thôi, cho nên cô mới hiểm khi nhìn thấy xe của mấy nước khác, chờ đến khi cô bước vào buổi đấu giả rồi mới phát hiện ra, thật ra thì người Nam Việt chỉ chiếm một phần ba mà thôi." “Ông lắm lời thật. Thẩm An Kỳ trợn trắng mắt nhìn Taketaro Sato, dáng vẻ như ông biết rồi thì im đi, đừng có nói thẳng ra như vậy làm tôi cảm thấy rất mất mặt.

Tần Liên Tâm cười hì hì rồi hỏi: “Taro, có phải ông cũng từng tham gia buổi đấu giá này rồi không?” “Gần như năm nào cũng đến." “Vậy dược liệu trên một ngàn năm có phải đều sẽ bị đấu giá rất cao không?” Tần Liên Tâm tò mò hỏi, cô cũng biết vì buổi đấu giá này, Diệp Thiên đã mượn hơn năm mươi tỷ, cộng thêm hắn đã có sẵn năm mươi tỷ nữa, chuẩn bị tài chính vừa đủ một trăm tỷ, đang định mua hết tất cả dược liệu trên ngàn năm về.

Tần Liên Tâm cực kỳ đau lòng. không biết có phải kiểm bao lâu mới có thể kiếm đủ một trăm tỷ nữa! . Bạn có biết trang truyện || TrùmT ruyện. N ET ||

Nếu như không có Diệp Thiên, chỉ dựa vào một mình cô xử lý một tập đoàn Đệ Nhất, nói không chừng vất vả cực khổ cả đời cũng sẽ không kiếm nổi một trăm tỷ

Cho nên cô mới muốn tìm hiểu giá thị trường của những dược liệu trên một ngàn năm trước, tính trước đại khái Diệp Thiên sẽ phải tốn bao nhiêu tiền vào nó. “Cái này thì không xác định được." Taketaro Sato nói: “Giá khởi điểm của mấy dược liệu trên ngàn năm đa phần đều là mười triệu đô la mỹ, cũng giống như đấu giá mấy món đồ cổ vậy, có vài món chỉ cần hai ba chục triệu đô la mỹ là đã mua được, có vài món lại cần đến một hai trăm triệu đô la mỹ, tôi đã từng nhìn thấy một dược liệu quý hiếm nhất được đấu giá lên đến một tỷ đô la mỹ, phần lớn đều dao động ở khoảng một trăm triệu đô la mỹ “Mắc như vậy sao." Tần Liên Tâm lập tức nhíu mày, một trăm triệu đô la mỹ cũng tương đương với bảy trăm triệu RMB, nếu như số lượng quá nhiều thì có khi một trăm tỷ cũng không đủ dùng.

Cô nhịn không được hơi chu môi nhìn Diệp Thiên, trông như đang rất đau lòng. Hình như Diệp Thiên đã nhận ra được suy nghĩ của cô, sở đầu cô cười nói: "Không mắc, bỏ một trăm tỷ ra ngoài, anh có thể dùng mấy dược liệu đó kiểm về ba năm trăm tỷ “Thật sao?” Hai mắt Tần Liên Tâm lập tức sáng bừng lên nói: “Giống như đầu tư vậy sao?” “Đúng vậy, anh có thể luyện ra một số đạn dược đem bán, kiếm tiền lại rất dễ dàng" Diệp Thiên nói

Taketaro Sato cũng xen lời nói: "Một viên đan dược của chủ nhân làm cho trọng thương của tôi lập tức khỏi hẳn, loại thuốc như thế cho dù có bán một tỷ một viên thì cũng sẽ bị các cao thủ trong giới võ thuật tranh cướp điên cuồng, dù sao nếu chủ nhân chịu bản cho tôi thêm mười viên tám viên gì đó mang theo bên người, lúc bị thương thì ăn một viên vào có khả năng còn có thể giết ngược lại kẻ thù, cho dù không thể giết được kẻ địch thì cũng có khả năng chạy trốn, nói tóm lại chủ nhân chỉ dựa vào việc bản đạn dược, một năm kiếm một trăm tỷ cũng là chuyện dễ dàng. “Kiểm được nhiều tiền như vậy sao?” Tân Liên Tâm lập tức biến thành người mê tiền. “Đúng vậy đó, một năm kiếm một trăm tỷ cũng đã là khiêm tổn rồi." Taketaro Sato nói: “Có lẽ bà chủ còn chưa biết, chủ nhân đánh tôi bị thương nặng như vậy, nếu như không ăn đan được của chủ nhân cho, cho dù tôi có tổn năm tỷ cũng chưa chắc có thể chữa khỏi được, hơn nữa cho dù muốn khỏi hàn cũng phải mất một đến hai năm, thậm chí là ba bốn năm, nhưng sau khi nuốt đan dược của nhân xong, chỉ mất vài phút là đã khỏi hẳn, hiệu quả này có thể so sánh được với những tiên đan thần dược, nếu lúc tôi vừa bị thương mà chủ nhân cầm viên thuốc này bản cho tôi, bản mười tỷ tôi cũng mua

Tần Liên Tâm: "

Thì ra một viên đan dược của chồng lại có thể bán được nhiều tiền như vậy sao! Nhưng hắn lại đưa cho cô làm đồ ăn vặt, vậy có phải có nghĩa là cô đã ăn hết mấy trăm tỷ rồi không?

Nghĩ đến đây, Tần Liên Tâm lại cảm thấy đau lòng. “Diệp Thiên, có phải em đã ăn lỗ rất nhiều tiền của anh rồi không?” Cô ra vẻ như bản thân đã gây ra tội lỗi gì nặng nề lắm.

Diệp Thiên cười nói: "Không có, anh đang đầu tư thôi, phải đầu tư cho vợ của anh xinh xinh đẹp đẹp. “Hả? Nhưng mà anh đầu tư thất bại rồi, vợ của anh đã bị phá tướng." Tần Liên Tâm bẹp miệng nói. “Có thể trị được, đừng sợ. Đến lúc đó em lại sinh cho anh một cô công chúa nhỏ xinh đẹp là anh đã thu hồi vốn." Diệp Thiên nói. “Vậy nếu lại sinh cho anh thêm mấy cậu hoàng tử nhỏ điển trai thì có phải anh lời to rồi không?" Tần Liên Tâm che miệng cười nói. “Vợ thông minh thật, em phải giúp anh kiếm lời đó. “Ừ ừ, anh muốn em sinh bao nhiều em bé em sẽ sinh bấy nhiều." Tần Liên Tâm gật đầu lia lịa như giã tỏi.

Thẩm An Kỳ nghe mà vô cùng ganh tỵ Vì sao không thể đầu tư lên người cô một chút chứ?

Thật bất công.

Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã bước vào hội trường đấu giá.

Quả nhiên, trong hội trường buổi đấu giả có thể dễ dàng bắt gặp được rất nhiều người nước ngoài, hơn nữa người Nhật Bản và người Triều Tiên cũng khá nhiều. Sau khi võ thuật trở nên thịnh hành, dược liệu cũng càng ngày càng được hoan nghênh hơn, cho nên phần lớn những người nước ngoài đến tham gia đấu giá đều là võ sư, hoặc là người dị năng có dị thuật gì đó.

Bởi vì những dược liệu có phẩm chất tốt đều có trợ giúp rất lớn đối với việc nâng cao tu vi của những võ sư và những người dị năng

Không bao lâu sau, bốn người Diệp Thiên đã tìm được một chỗ ngồi xuống. “Ba, là bọn họ đó!” Cách đó không xa, Mã Minh Vũ phát hiện ra bóng dáng của mấy người Diệp Thiên, lập tức vươn tay ra chỉ

Lúc này hai chân của anh ta đã lành lặn có thể đi đứng được, nhưng mắt đã bị mù hết một bên, hình tượng y hệt như

Độc Nhãn Long, Hàn Quân Trạch và Tô Dương cũng giống thế. “Quả nhiên cậu ta đã đến!” Mã Thiên Kiêu nhìn sang đó, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng nói: “Gia chủ Hàn, gia chủ Tô, chúng ta lập tức đi sang gặp cậu thấy Diệp kia đi.

Không bao lâu sau, nhóm bọn họ đã đi đến trước mặt Diệp

Thiên. “Hôm nay mày không chạy được đâu!" Khi kẻ thù gặp nhau đều đỏ mắt. Vừa đi đến trước mặt Diệp Thiên, Mã Minh Vũ đã tức giận chỉ thắng mặt Diệp Thiên nói.

Diệp Thiên quét mắt nhìn lướt qua đám người đứng trước mặt hắn, như cười như không nói: "Có thể đi đứng lại bình thường nhanh thật đó “Hừ, dù sao bọn tạo đều xuất thân từ gia tộc võ thuật lớn, có rất nhiều phương pháp kỳ diệu có thể trị liệu gãy xương đứt gân, nhưng mày lại dám móc mặt bọn tao, hại bọn tao thành độc nhãn long, hôm nay bọn tao bắt máy dùng mạng để bồi thường!"

Tô Dương vô cùng tự tin nói.

Diệp Thiên cười ha hả nói. "Bọn mày đúng là không thấy quan tài không đổ lệ mà, còn dám đến đây kiếm chuyện với tạo, bây giờ mà chọc tạo điên lên, tạo sẽ không chỉ đánh gãy chân, móc mặt bọn mày ra thôi đâu, mà là sẽ lấy luôn mạng chó của bọn mày

Diệp Thiên nhấn mạnh mấy chữ cuối cùng. “Can đảm lắm!” Mã Thiên Kiêu quát lên: “Đừng tưởng rằng câu là Diệp thì tôi sẽ sợ cậu, hôm nay nếu cậu không cho Mã Thiên Kiều tôi một câu trả lời đàng quàng thì đừng trách Mã Thiên Kiều tôi tàn nhẫn độc ác!

Ông vừa nói xong, hội trường buổi đấu giả đang ồn ào đột nhiên trở nên yên lặng lại.

Gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn qua đó, kể cả người nước ngoài. “Thầy Diệp đến sao?” “Là thấy Diệp đã từng giết chết Muto Shinaki, đánh bị thương Quyền Hoàng Nhật Bản kia đó sao?”. “Người nào là thầy Diệp vậy?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.