Đống bảo vật thứ hai này có thể tích gấp trăm lần đống đầu tiên.
Nếu bỏ qua số Kim Tệ kia, chỉ riêng bảo vật thuộc cảnh giới Hư Không đã có trên trăm món.
Số bảo vật thuộc cảnh giới Phiêu Miểu càng không sao kể xiết.
Trong số đó còn cả đan dược và báu vật trên trời dưới đất, Diệp Thiên chỉ nhìn lướt qua chứ không thể nào tính hết được.
Với thần thức mạnh mẽ hiện giờ mà hắn vẫn không thể tính nổi số lượng, có thể thấy đống bảo vật kia khổng lồ cỡ nào.
Sau khi vung ra đống thứ hai, Ma Thi lại nhìn Diệp Thiên, yên lặng chờ câu trả lời thuyết phục từ hắn.
Ma Thi vô cùng tự tin mà lấy ra lượng bảo vật nhiều như vậy, bất kể đặt chúng ở trước mặt ai, đối phương đều sẽ động lòng.
Từ ngày mở mang linh trí đến nay, hắn cũng không "đóng cửa khiến xe không quan sát được đường sá", hơn nữa thường xuyên qua lại ở nhân gian.
Nhờ vậy hắn cũng biết sương sương vài chiêu trò nắm giữ lòng người.
Ma Thi không chờ Diệp Thiên cho mình câu trả lời thuyết phục, hắn mở miệng nói: "Chỉ cần ngươi đồng ý thả ta, sau khi rời khỏi nơi này, ta sẽ dâng lên ngươi số bảo vật gấp bội hơn nữa!"
Nhìn đi, đây là chiêu giao tiền đặt cọc rồi làm việc điển hình đấy.
Diệp Thiên thầm nghĩ chậc chậc, không thể không khen Ma Thi này hòa hợp với loài người cực tốt.
Chẳng biết thêm mấy năm nữa, hắn sẽ học được những gì.
Cuối cùng Diệp Thiên vẫn không nhịn được bật cười.
Thấy Diệp Thiên nở nụ cười quái gở, Ma Thi bỗng chốc trở nên lờ mờ.
Nhưng ngay sau đó hắn phản ứng kịp thời.
Ma Thi cất giọng khô khan, câu nói ngập tràn sự giận dữ.
"Ngươi vẫn luôn chơi ta!"
Diệp Thiên không cười nữa, nhìn Ma Thi và nói: "Cuối cùng cũng phản ứng kịp à? Ta còn định đào thêm một đống bảo bối của ngươi nữa cơ!"
Nghe Diệp Thiên nói vậy, Ma Thi càng thêm chắc chắn dự đoán của mình.
"Gru!"
Ma Thi nổi giận gầm lên, không nói nhiều thêm, hung hăng đấm cho Diệp Thiên một cú.
Khoảng cách giữa đôi bên rất gần, hơn nữa cú đấm này giáng xuống cực nhanh.
Diệp Thiên bình tĩnh đứng yên không nhúc nhích.
Nắm đấm cuồn cuộn ma khí kia chỉ còn cách mũi Diệp Thiên chưa đến nửa tấc.
Diệp Thiên nhẹ nhàng thốt ra một chữ: "Cấm!"
Sau khi hắn thốt ra chữ này, nắm đấm của Ma Thi khó mà giáng xuống được.
Ma Thi đột nhiên cảm thấy sợ hãi vô biên.
"Không thể nào, chuyện này không thể nào! Rõ ràng ta đã mài mòn Cấm Chế khiến nó chỉ còn một dòng cuối cùng! Chức năng của nó không hoàn thiện, ngay cả trận đồ đều tổn hại! Vì sao ngươi vẫn khống chế được cơ thể ta?"
Diệp Thiên mỉm cười giải thích với Ma Thi: "Ngươi hiểu được bao nhiêu về Cấm Chế này? Hiểu nhiều bằng ta không? Ngươi chỉ nhìn thấy một dòng Cấm Chế, nhưng đối với ta, chỉ cần dùng một dòng đấy thôi, trong chớp mắt vẫn có thể phục hồi trọn vẹn Cấm Chế ban đầu!"
Ngừng giây lát, Diệp Thiên nói tiếp: "Vậy bây giờ ngươi vui lòng nói cho ta biết, rốt cuộc ngươi định trả bao nhiêu tiền để chuộc lấy tự do?"
Bấy giờ trong lòng Ma Thi đã hoàn toàn bị nỗi sợ hãi choán chỗ.
Ma Thi vội nói: "Ta bằng lòng dâng cho ngươi tất cả tài sản, trên người ta mang theo hơn nửa số đó, một nửa còn lại nằm ở vực sâu Đoạn Hồn, ở trong động phủ của ta. Ta dẫn ngươi đến đó lấy!"
Diệp Thiên lắc đầu nói: "Trước hết ngươi cứ lấy những gì cất trong không gian ra."
Ma Thi không dám rề rà, lập tức vung tay, mở cổng không gian chứa đồ của mình ra.
Thần thức của Diệp Thiên ầm ầm xông vào. Lúc nhìn thấy cả đống ma thạch, không gian chứa đồ ngập tràn bảo vật...
Hắn không khỏi nhíu mày.
Số lượng không phải nhiều ở mức bình thường, Ma Thi nhiều tiền hơn hắn tưởng tượng.
Diệp Thiên nhìn thoáng qua Ma Thi một cách kỳ dị.
Hắn không ngờ Ma Thi năm đó mình luyện lại là một chuyên gia kiếm tiền.
Diệp Thiên vừa có ý định, thần thức của hắn đã cuốn sạch bảo vật trong không gian chứa đồ của Ma Thi.
Chuyển mọi thứ vào trong Hồng Môn Quốc Độ.
Nhìn bảo vật chất đống trước mặt không khác nào một ngọn núi, Diệp Thiên cảm thấy chúng quá đồ sộ.
Ma Thi lén quan sát Diệp Thiên, phát hiện đối phương vô cùng hứng thú với những bảo vật này.
Hắn cảm thấy vui vẻ, mình sắp được tự do rồi, vẫn còn đôi chút hy vọng.
Sau đó hắn nói tiếp: "Bây giờ ngươi thả ta rời khỏi đây, ta dẫn ngươi đến động phủ, tặng hết số bảo vật còn lại cho ngươi!"
Diệp Thiên lắc đầu nói: "Không cần phiền toái như vậy, ngươi cứ nói cho ta biết vị trí động phủ, tự ta sẽ đến đó lấy."
Ma Thi không hề nghi ngờ, lập tức nói vị trí chi tiết của động phủ cho Diệp Thiên.
Hơn nữa hắn còn khai hết vị trí dàn dựng trận pháp trong động phủ và cách phá giải cho Diệp Thiên.
Diệp Thiên vừa lòng vỗ vai Ma Thi, sau đó cả người lóe lên, rời khỏi Hồng Môn Quốc Độ.
Diệp Thiên đi rồi, Ma Thi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Hắn đứng giữa không trung, nhìn lướt qua mọi thứ ở Hồng Môn Quốc Độ.
Đối với bảo vật tự hình thành, có một không hai trên trời dưới đất này, Ma Thi vô cùng động lòng.
"Hay là thừa dịp tên kia đến lấy bảo vật mình, mình khống chế món đồ này của hắn?"
Đã nói là làm, Ma Thi lập tức xác định phương hướng, sau đó bay đến vị trí trung tâm của Hồng Môn Quốc Độ.
Nhưng kế tiếp lại xảy ra chuyện xấu hổ.
Hắn phát hiện trừ đầu mình ra, những bộ phận khác trên cơ thể đều không thể nhúc nhích.
Ma Thi không cam lòng, lập tức liều mạng giãy dụa.
Nhưng bất kể hắn giãy dụa thế nào, cố sức ra sao, luồng sức mạnh trói buộc hắn vẫn không hề hấn gì.
Cuối cùng Ma Thi từ bỏ, hắn chấp nhận số mệnh mình rồi.
Cấm Chế trước đây Diệp Thiên bắn vào cơ thể hắn, không phải thứ mà hắn có thể chống lại lúc này.
Có lẽ chờ tu vi của hắn vượt qua Diệp Thiên, biết đâu có khả năng mài mòn Cấm Chế triệt để.
Nhưng Ma Thi cũng biết bây giờ mình rơi vào tay Diệp Thiên lần nữa.
Trừ khi đối phương tự nguyện thả hắn, bằng không hắn tuyệt đối không thể thoát khỏi sự khống chế của Diệp Thiên.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ma Thi đột nhiên tràn ngập bi thương.
Hắn cảm thấy vận mệnh của mình quá thảm thiết.
Không lâu sau, Diệp Thiên quay lại Hồng Môn Quốc Độ.
Nét mặt hắn đầy ý cười.
Có thể thấy chuyến này hắn thu hoạch vô cùng phong phú.
Thấy Diệp Thiên trở về, Ma Thi nhanh chóng mở miệng: "Bây giờ ngươi đã lấy được tất cả bảo vật của ta, ngươi có thể thực hiện lời hứa thả ta đi không?"
Diệp Thiên nhìn hắn kiểu khó hiểu, sau đó tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Ta hứa hẹn thả ngươi hồi nào? Có phải ngươi lầm rồi không?"
Ma Thi sửng sốt, sau đó nổi giận ngút trời.
Tuy nhiên hắn vẫn đè nén lửa giận, nghiến răng nghiến lợi nói với Diệp Thiên: "Nhưng vừa rồi rõ ràng ngươi nói chỉ cần ta đưa ra cái giá vừa lòng, ngươi sẽ thả ta đi!"