Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2145: Thần phục hay là diệt vong!




Nơi Diệp Thiên bay đến chính là cổng vào vực sâu Đoạn Hồn.

Nhóm người Tạ Bất Tu đang đứng canh chừng ngay ngoài cổng.

Hiện giờ tu vi của Ma Thi sau lưng Diệp Thiên, ít nhất đã đạt đến tầng thứ năm của Minh Đế Cảnh.

Trừ khi bước vào Hồng Môn Quốc Độ, bằng không Diệp Thiên vốn không thể nào chỉnh đốn Ma Thi.

Hắn vừa thử kích hoạt Cấm Chế mà trước đây hắn để lại trong cơ thể Ma Thi.

Nhưng rồi phát hiện Cấm Chế đã bị mài mòn đến độ vô cùng nhạt nhòa.

Với tu vi hiện nay của Diệp Thiên, hắn vốn không thể khơi dậy Cấm Chế kia.

Vì vậy lệnh cấm kia tiếp tục ở lại, không cho phép cắn trả chủ nhân nhưng cũng không kích hoạt được.

Hơn nữa trong cảm nhận của Diệp Thiên, bây giờ Ma Thi oán hận hắn vô cùng sâu sắc.

Điều này dễ hiểu thôi, bởi vì nguyên thân của Ma Thi vốn là kẻ đối đầu Diệp Thiên.

Sau khi nguyên thân bị Diệp Thiên giết chết, tiếp tục bị hắn dùng bí thuật Ma Đạo luyện thành Ma Thi.

Năm đó Ma Thi chưa có linh trí nên không phản kháng Diệp Thiên.

Bây giờ linh trí của Ma Thi đã mở mang.

Tuy hắn ta vẫn không có ý thức như xưa, nhưng thù hận chôn sâu trong thể xác luôn ảnh hưởng, khiến linh trí mê muội.

Vì vậy chuyện Ma Thi đối đầu với Diệp Thiên là bẩm sinh.

Bây giờ lối thoát duy nhất của Diệp Thiên là dẫn dụ Ma Thi đến Hồng Môn Quốc Độ.

Sau đó dứt khoát đè ép tu vi, khởi động Cấm Chế lần nữa.

Cuối cùng tẩy sạch linh trí của Ma Thi, thu về dưới trướng.

Tuy nhiên trước đó, Diệp Thiên nảy sinh ý định.

Hắn muốn dùng Ma Thi này để va chạm với nhóm Tạ Bất Tu.

Thế là hắn dẫn Ma Thi bay về phía Tạ Bất Tu.

Không lâu sau, nhóm Tạ Bất Tu bỗng chốc mở to mắt.

Họ nhìn chằm chằm cổng vào vực sâu Đoạn Hồn.

Thình lình có hai bóng đen lao ra ngay khoảnh khắc ấy.

Hai cái bóng như đang đuổi giết nhau.

Người chạy trốn kia chính là Thánh Khư Thủy Tổ mà họ quen thuộc.

Còn cái bóng mặc đồ đen chạy sau thì nhóm Tạ Bất Tu hoàn toàn không biết.

Nhưng rồi ngẫm lại, bọn họ nhanh chóng phản ứng kịp.

"Đây là sinh vật ở vực sâu Đoạn Hồn, không ngờ Thánh Khư Thủy Tổ dám dẫn nó đến đây!"

"Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Mọi người chạy mau!"

Tạ Bất Tu phản ứng kịp, lập tức hét lớn với mọi người.

Cả nhóm không hề do dự mà phân công nhau, vội vã tản ra bốn phía.

Mục đích ban đầu của Diệp Thiên là dẫn Ma Thi ra để đánh với nhóm Tạ Bất Tu một trận.

Nhưng không ngờ họ vừa nhìn thấy Ma Thi thì đã bị dọa chạy.

Thứ này đáng sợ quá!

Trên người Ma Thi vốn không có sóng tu vi dao động, bởi vì đan điền và kinh mạch đều đã tiêu tan từ hồi cơ thể diệt vọng.

Phương thức tu luyện chủ yếu của Ma Thi là thông qua ma khí nhằm luyện nên cơ thể xác thịt.

Dù bây giờ Ma Thi cực mạnh nhưng cũng không đến mức nhóm người Tạ Bất Tu vừa thấy đã bị dọa chạy chứ...

Hết cách rồi, không thể trông cậy vào nhóm Tạ Bất Tu, Diệp Thiên đành dựa vào chính mình.

Hắn lập tức khơi thông Hồng Môn Quốc Độ.

Trong chớp mắt, một đại điện màu vàng xuất hiện giữa khoảng không.

Diệp Thiên tức khắc liều mạng bay tới Hồng Môn Quốc Độ.

Lần này hắn không để Hồng Môn Quốc Độ chủ động hút mình vào.

Bởi vì khi Hồng Môn Quốc Độ hút lấy hắn, bóng hình Diệp Thiên sẽ hóa thành luồng sáng vàng.

Do đó hắn sợ Ma Thi không nhìn ra mình chạy đi đâu.

Vì vậy hắn quyết định tự mình bay đến Hồng Môn Quốc Độ.

Thật ra hành động này của Diệp Thiên vô cùng mạo hiểm.

Bởi lẽ tốc độ của Ma Thi nhanh hơn hắn nhiều, suýt nữa hắn đã bị Ma Thi đuổi kịp.

Diệp Thiên không ngừng kêu khổ, hắn dùng hết sức mạnh tiềm tàng để bay đến mục tiêu.

Cứ như vậy, dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Thiên nhảy vào Hồng Môn Quốc Độ.

Mà Ma Thi cũng không hề do dự chui vào đó.

Sau khi vào Hồng Môn Quốc Độ, Diệp Thiên thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Ma Thi theo sát mình vào đây, Diệp Thiên chợt nở nụ cười.

Ma Thi nhìn thấy Diệp Thiên, ánh mắt lóe lên ý định giết người, muốn đột ngột đánh úp đối phương lần nữa.

Lúc này đây, Diệp Thiên không hề hoang mang tản ra hơi thở.

Bước chân Ma Thi bỗng trì trệ, dừng tại chỗ chứ không dám đi thêm nửa bước.

Sau khi cảm nhận được sức ép từ tu vi hùng mạnh tản ra trên người Diệp Thiên...

Bản năng của Ma Thi bảo hắn ngừng gây hấn kích động Diệp Thiên.

Sau khi dừng bước, Ma Thi lập tức muốn xoay người bỏ trốn khỏi nơi này.

Nhưng hắn lại phát hiện con đường đến đây đã sớm biến mất.

Ma Thi vung nắm đấm, điên cuồng công kích không gian xung quanh.

Nhưng chẳng được tích sự gì.

Diệp Thiên cứ yên lặng nhìn Ma Thi nổi điên.

Chờ đối phương trút giận xong xuôi, Diệp Thiên mới từ từ bay đến trước mặt Ma Thi.

Diệp Thiên nhìn Ma Thi quấn mình trong áo choàng đen, đôi mắt đỏ bừng.

Hắn nói từ tốn: "Ta biết ngươi đã mở mang linh trí, nếu vậy ta sẽ cho ngươi một cơ hội lựa chọn. Thần phục hay là diệt vong!"

Ma Thi nghe Diệp Thiên nói vậy thì vô cùng ngạc nhiên, đôi mắt đỏ bừng nhìn Diệp Thiên không ngớt.

Diệp Thiên cũng không nóng nảy, cứ điềm tĩnh đứng đấy mà chờ đối phương trả lời.

Giọng nói khô khan vỡ vụn lạ thường đột nhiên phát ra từ miệng Ma Thi.

"Ngươi buộc ta làm nô lệ hơn ngàn năm, chẳng lẽ còn muốn ta tiếp tục làm nô lệ của ngươi sao? Ta dùng số bảo vật kia đổi lấy tự do của mình, chỉ cần ngươi đồng ý sau này không tìm ta nữa, số bảo vật kia sẽ thuộc về ngươi!"

Dứt lời, Ma Thi vung tay lên.

Một đống châu báu ngọc khí pháp bảo đan dược xuất hiện trước mặt Diệp Thiên.

Diệp Thiên nhìn lướt qua đống bảo vật của Ma Thi.

Hắn phát hiện những thứ Ma Thi có được đều không đơn giản.

Số bảo vật này, ít nhất đều vượt qua cảnh giới Phiêu Miểu.

Hơn nữa vài món bảo vật trong số đó còn thuộc cảnh giới Hư Không.

Mặt khác có vài trăm bình đan dược, một ít châu báu hiếm có trên trời dưới đất.

Đương nhiên nhiều nhất là Kim Tệ.

Diệp Thiên đánh giá sơ bộ, số bảo vật này cộng thêm Kim Tệ sương sương mấy nghìn tỷ.

Diệp Thiên nhìn Ma Thi và nói: "Không ngờ ngươi giàu dữ luôn, xem ra mấy năm nay ngươi cũng không nhàn rỗi. Hơn nữa với hình dạng này của ngươi, chắc hẳn mở mang linh trí khá lâu rồi nhỉ? Tuy nhiên so với một tay đấm đã đạt đến tầng năm cảnh giới Hư Không, ngươi cảm thấy giá nào mới hợp cho ngươi chuộc thân đây?"

Nghe xong những câu này, trên người Ma Thi đột ngột cuồn cuộn ma khí.

Tuy nhiên nó cũng lắng xuống rất nhanh.

Chất giọng khô khan rệu rạo của Ma Thi lại vang lên: "Không ngờ ngươi tham lam đến vậy! Ngươi là cao thủ mạnh như thế, lẽ nào không coi tiền như rác? Không thể niệm tình cũ mà tha cho ta một mạng ư? Tuy nhiên nếu ngươi muốn có nhiều tài sản hơn, ta có thể thành toàn! Nhưng ngươi phải đồng ý với ta, sau khi ta cho ngươi cái giá vừa lòng, ngươi phải thả ta đi!"

Diệp Thiên cười như không cười mà nhìn Ma Thi, hồi lâu mới mở miệng nói: "Trước hết cứ để ta xem thử ngươi trả được giá đó không đã."

Ma Thi im lặng một lát, sau đó vung tay lên.

Một đống bảo vật khác lại xuất hiện bên cạnh đống bảo vật vừa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.