Diệp Thiên lạnh lùng liếc Tạ Bất Tu một chút: “Tạ Bất Tu, không thể không nói, trạng thái của ông hôm nay rất kém! Rõ ràng ông muốn tôi đi vào, lại nói ra những lời như thể khuyên tôi đừng đi, sao vậy, ông muốn dùng cách này để làm loạn phán đoán của tôi à? Thật ra ông không cần phí sưc như thế, chỉ bằng vào tình trạng trước mắt, nếu như tôi không đi vào mà ở lại đây, tôi chỉ còn một con đường chết. Nhưng nếu tôi đi vào, tôi vẫn sẽ còn một tia hi vọng sống, ông thử đoán xem tôi có vào hay không?”
Dứt lời, Diệp Thiên sải chân bước vào không chút do dự.
Thân hình hắn biến mất trước mắt nhóm người Tạ Bất Tu.
Cùng lúc đó, giọng nói của Diệp Thiên truyền đến.
“Mấy người cứ ở bên ngoài mà ngoan ngoãn chờ tôi đi, chỉ cần tôi còn sống trở về, tôi nhất định sẽ lấy mạng chó của mấy người!”
Tạ Bất Tu cười ha ha, nói: “Ha ha ha ha! Được, Thánh Khư Thủy Tổ, mười mấy người chúng tôi sẽ chờ cậu ba ngày trong Đoạn Hồn Vực này! Nếu trong ba ngày mà cậu có thể ra ngoài, bọn tôi sẽ đấu so tài với cậu một trận cho thỏa thích. Còn nếu như cậu không ra được, vậy bọn tôi sẽ thông báo cả cho thế giới, nói rằng Thánh Khư Thủy Tổ đã chết trong tay người của Cung Minh Đế bọn tôi!”
Dứt lời, Tạ Bất Tu vung tay lên.
Mười ba cao thủ Minh Đế Cảnh cấp tốc khoanh chân giữa không trung, tiến vào trạng thái tu luyện.
Chính như Tạ Bất Tu vừa nói, bọn họ sẽ chờ ở đây thêm ba ngày.
Nhưng không phải là vì thực hiện lời hứa.
Mà bọn họ muốn nhìn xem, liệu sau khi Diệp Thiên tiến vào trong lòng Đoạn Hồn Vực có bị giết chết hay không.
Sau khi Diệp Thiên vào được trong lòng Đoạn Hồn Vực, phát hiện nơi này chỉ toàn là sương mù, đưa tay ra không thấy được năm ngón.
Mà màn sương mù này căn bản không phải là sương mù bình thường, mà là một màn sương đen kịt.
“Màn sương đen này rất quỷ dị, không ngờ rằng ở Thương Minh Giới này lại có một nơi đặc biệt như thế này.”
Diệp Thiên đánh giá không gian xung quanh, tự lẩm bẩm.
Nói là đánh giá, thực ra tầm mắt của hắn vốn không thể nhìn xuyên qua được tầng sương đen này.
Tầm mắt hắn có thể thấy rõ được, chỉ có vài tấc trước mắt.
Mà từ sau khi tiến vào Đoạn Hồn Vực này, Diệp Thiên phát hiện, trong khu vực này không hề có một chút linh khí nào.
Nói cách khác, nếu như ở đây chiến đấu mà bị hao tổn linh khí, thì hoàn toàn không có cách nào tự bổ sung được.
“Quả nhiên là một khu vực độc đáo, thật không hổ cho cái danh Đoạn Hồn này.”
Đột nhiên, Diệp Thiên phóng tầm mắt đến phía trên đám sương đen.
“Không biết đám sương đen này được hình thành như thế nào, nếu là khí, thế thì hẳn là có thể hấp thu được nhỉ!”
Thế là Diệp Thiên quyết định thử một lần.
Diệp Thiên đưa tay lấy ra một sợi sương đen, sau đó hấp thụ những sợi sương đen này vào cơ thể thông qua lòng bàn tay.
Một khắc sau, Diệp Thiên bỗng nhiên mở to mắt.
“Trong đám sương đen này, thế mà đều là ma khí!”
Diệp Thiên vô cùng chấn động.
Phải biết, sau khi Ngũ Đạo xuống dốc.
Thương Minh Giới đã không còn xuất hiện khu vực nào tập trung đơn độc một loại năng lượng nữa cả.
Nguyên nhân chủ yếu là vì người của Minh Đạo cố ý phá hoại.
“Người của Minh Đạo biết nơi này rất rõ ràng, nhưng tại sao lại không phá hủy nơi này? Nếu như bị người của Ma Đạo tiến vào, vậy thì chỉ qua một thời gian, chắc chắn sẽ tạo ra được một cao thủ Ma Đạo!”
Diệp Thiên cau mày suy nghĩ: “Chẳng lẽ đúng như lời bọn người Tạ Bất Tu nói, trong khu vực này có một sự tồn tại rất khủng khiếp?”
Diệp Thiên thả lỏng tâm trí, thần thức kéo dài mấy cây số, thế nhưng lại không thu hoạch được gì.
“Xem ra khu vực này lớn hơn mình nghĩ rất nhiều!”
Diệp Thiên tiếp tục thả thần thức ra, tìm kiếm vào sâu bên trong.
Mấy tiếng sau, Diệp Thiên đột ngột giật bắn mình.
Bởi vì ở biên giới thần trí của hắn, cảm nhận được một sự dao động quen thuộc.
“Cảm giác này sao lại quen thuộc đến thế? Chẳng lẽ lại là bảo vật mà năm đó mình thất lạc?”
Trong lòng Diệp Thiên có chút hưng phấn, tăng tốc tiến về phía trước.
Thế nhưng khi thần thức của hắn tiếp tục thăm dò về phía trước, thì đột nhiên loại cảm giác quen thuộc kia cũng biến mất.
Trong lòng Diệp Thiên giật mình, hắn đã đoán được sự tồn tại của nơi này rốt cuộc là gì rồi.
“Hóa ra là nó! Nhưng vì sao nó lại trốn tránh mình? Đúng, đã trải qua mấy trăm triệu năm, nó chắc chắn đã sớm có được linh trí của chính mình. Nó muốn được độc lập đây mà!”
Diệp Thiên có chút đau đầu, tên ranh này khó đối phó đây.
“Mình nhớ được, năm đó vật này đã đạt đến thực lực Nhất trọng Hư Không Cảnh, qua nhiều năm như vậy rồi, thực lực của nó chắc chắn đã càng kinh khủng hơn! Muốn thu phục nó, chỉ sợ là có hơi khó khăn, cũng không biết ranh con này có chủ động tấn công mình không!”
Diệp Thiên nghĩ như thế, trong lòng bất đầu có hơi thấp thỏm không yên.
Bởi vì trong ấn tượng của hắn, bảo vật sau khi có được linh trí thì quay lại phản phệ chủ nhân nhiều không kể xiết.
Mà cái tên trước mắt này, ban nãy khi thần trí của hắn tiếp xúc đến nó, nó đột ngột biến mất ngay.
Hành động kia đã nói rõ, nó tự có được linh trí, hơn nữa còn không muốn tiếp xúc với hắn.
Cũng không biết địch ý của nó với hắn sâu đến thế nào.
Không biết có còn nhớ đến tình nghĩa năm xưa không?
Trong lúc Diệp Thiên đang suy nghĩ linh tinh, đột nhiên hắn cảm giác được sương mù xung quanh bắt đầu dao động.
Ngay sau đó, có một cảm giác nguy hiểm sinh ra từ trong đáy lòng hắn.
Thần trí của hắn cuống cuồng tán ra về phía có nguy hiểm.
Một lát sau, hắn thấy được hình ảnh khiến bản thân giật mình không ngớt.
Một bóng người quấn trong trường bào đen nhánh, xung quanh bao lấy ma khí nồng nặng, đang trấn áp về phía hắn.
Mà đôi đồng tử của bóng người áo đen kia, hiện ra màu đỏ như máu.
Không nhìn ra được chút cảm xúc hỉ nộ nào trong đôi mắt kia.
Thế nhưng sát ý dày đặc lại không cách nào che giấu được.
Diệp Thiên trong lòng tự nhủ một tiếng không xong rồi, lúc này muốn chạy cũng đã không kịp nữa.
Hắn tranh thủ bấm pháp quyết, đưa tay giơ giữa không trung điểm vào bóng người áo đen kia.
“Ma Đạo, vực sâu!”
Ngay sau đó, một cửa hang đen ngòm mở ra xung quanh bóng người áo đen.
Cửa hang đen ngòm bắt đầu nuốt chửng bóng người áo đen.
Thế nhưng, cảnh tượng chôn vùi như trong tưởng tượng cũng không xuất hiện.
Bóng người áo đen nhẹ nhàng chấn động, đã đánh nát cửa hang đen ngòm kia.
Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Diệp Thiên cũng đánh thót một cái.
Thế nhưng, lúc bóng người áo đen tránh khỏi cửa hang, cũng có một nháy mắt ngừng lại.
Nương theo một chớp mắt ngừng lại này, Diệp Thiên cấp tốc hóa thành ma khí, nhanh chóng lẫn vào đám sương mù mà chạy đi.
Dù sao thì hắn cũng là ông tổ của Ngũ Đạo, Ma Đạo vốn là một tay hắn sáng lập.
Trong hoàn cảnh tràn đầy ma khí này, thủ đoạn của Diệp Thiên đương nhiên là không tầm thường.
Bóng người áo đen này, chính là một cỗ ma thi mà trước kia Diệp Thiên đã tạo ra.
Bên trong nó chứa rất nhiều tâm huyết Ma Đạo của Diệp Thiên.
Mặc dù bóng áo đen là sản phẩm được Ma Đạo tạo ra, chắc chắn sẽ không thể so với Diệp Thiên, thế nhưng tu vi lúc này của Diệp Thiên lại quá thấp.
Hai người bên trong màn sương đen, một người đuổi một người chạy.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Thiên cảm thận được bản thân sắp không chống đỡ được nữa.
Hắn biết, nếu như mình bị bóng áo đen đuổi kịp, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.
Đột nhiên trong lòng hắn khẽ run lên, lập tức thay đổi phương hướng, dẫn bóng áo đen cấp tốc bay về một hướng nọ.