Tạ Bất Tu lắc đầu nói: “Không không không, tôi đã nói rất rõ ràng, chỉ cần cậu bước vào sa mạc Húc Nhật thì bọn tôi sẽ lập tức thả người! Đương nhiên, nếu như Thánh Khư Thủy Tổ cậu không tin tưởng bọn tôi thì cậu có thể phái một người đến đây đón những đệ tử Ngũ Đạo kia.”
Diệp Thiên suy nghĩ một lát, sau đó trong lòng liên lạc Hồng Môn Quốc Độ, khẽ quát một tiếng: “Linh Tiêu Tử!”
Theo tiếng quát nhẹ của hắn, bóng dáng Linh Tiêu Tử đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn.
Những thủ đoạn này của Diệp Thiên, nhóm người Tạ Bất Tu cũng đã không còn kinh ngạc từ lâu.
Về phần Linh Tiêu Tử từ đâu xuất hiện, bọn họ không biết, cũng chẳng buồn đi hỏi.
Bởi vì cứ hỏi là sẽ lại tự chuốc lấy nhục nhã.
Đối phương là Thánh Khư Thủy Tổ, là đối thủ một mất một còn mà bọn họ luôn truy sát.
Tại sao đối phương phải giải đáp thắc mắc này cơ chứ?
Sau khi gọi Linh Tiêu Tử ra, Diệp Thiên thuật lại đại khái hiện trạng cho Linh Tiêu Tử.
Sau khi nói rõ ràng cho Linh Tiêu Tử, Diệp Thiên lại biến mất ngay tại chỗ.
Nhóm người Tạ Bất Tu nhìn Diệp Thiên một chút.
Sau đó cùng nhìn nhau, lộ ra nụ cười kế gian đã được như ý.
Sau đó, Tạ Bất Tu giao nhiệm vụ thả những đệ tử Ngũ Đạo ra cho Thành Chủ Cao Thanh Phong của Hắc Thủy Thành.
Sau đó, mươi ba vị cao thủ Minh Đế Cảnh bọn họ cũng biến mất ngay tại chỗ.
Khi Diệp Thiên và mười ba cao thủ Minh Đế Cảnh kia hiện ra lần nữa, bọn họ đã đứng trong sa mạc Húc Nhật.
Tạ Bất Tu nhìn Diệp Thiên trước mắt mình, nhưng lại nhìn không được mà ngửa đầu lên trời cười lớn: “Ha ha ha ha! Thánh Khư Thủy Tổ, cậu quả nhiên vẫn là phải đến nước này! Xem ra, số mệnh cậu đi đến hôm nay đã là điểm cuối cùng rồi!”
Diệp Thiên lạnh lùng nhìn Tạ Bất Tu, cảm xúc không hề có chút gợn sóng nào.
Hiện tại, khi nhóm người Tạ Bất Tu đưa ra yêu cầu muốn hắn đi vào sa mạc Húc Nhật.
Diệp Thiên đã đoán được, sa mạc Húc Nhật này rất có thể có chỗ không bình thường.
Mà bây giờ, biểu hiện của Tạ Bất Tu lớn lối như thế, lại càng khẳng định suy đoán của hắn.
Diệp Thiên đột nhiên mỉm cười, nói: “Tạ Bất Tu, điểm cười của ông thật đúng là càng lúc càng thấp, cũng như trí thông minh của ông vậy. Chẳng lẽ ông cho rằng tôi không thể dùng được dao găm Thí Thần ở đây thì sẽ để mặc cho ông àđiều khiển? Không thể không nói, ông đúng là ngây thơ thật đấy.”
Sau khi nói xong, Diệp Thiên lập tức biến thành một luồng ánh sáng, nhanh chóng lủi đi ra phía sau.
Tạ Bất Tu sững sờ, sau đó tức giận nói: “Tiến đến vài bước nữa sẽ bước vào Đoạn Hồn Vực, mọi người theo sau, nhưng đừng ép quá gắt, đề phòng trước khi hắn ta tiến vào Đoạn Hồn Vực lại dùng dao găm Thí Thần bỏ trốn mất.”
Đám người gật đầu, cấp tốc đi theo phương hướng Diệp Thiên đào tẩu ban nãy.
Sau đó, trong ánh mắt vui mừng của bọn họ, Diệp Thiên chưa bay bao lâu đã tiến vào Đoạn Hồn Vực.
Mà lúc này, nhóm người Tạ Bất Tu đã không còn kiêng nể gì nữa.
Tạ Bất Tu lại cười lớn một tiếng, nói: “Các vị, hãy theo tôi cùng truy sát Thánh Khư Thủy Tổ.”
Trên mặt những người khác cũng lần lượt hiện lên dáng vẻ hưng phấn.
Khoảng Đoạn Hồn Vực này, phóng mắt nhìn ra, chính là một khoảng sa mạc vô tận.
Quan trọng nhất là địa thế nơi này bằng phẳng, không có gì để che chắn.
Không giống như lúc trong Thập Vạn Đại Sơn, bởi vì địa thế phức tạp, cho nên Thánh Khư Thủy Tổ có rất nhiều không gian phát huy khả năng của hắn.
Cho nên mới khiến cho kế hoạch vây quét lúc đó của bọn họ rơi vào thế bị động.
Mà bây giờ, bọn họ căn bản không cần dùng Định Thần Kính để dò tìm vị trí của Diệp Thiên nữa.
Bọn họ bây giờ chỉ cần bao vây lấy Diệp Thiên, phong tỏa đường lui của hắn.
Sau đó đóng cửa lại đánh chó là được rồi.
Diệp Thiên trong mắt bọn họ hiện tại tựa như một con cá nằm trên thớt.
Trước mắt có thể nhảy nhót vài cái, nhưng đến lúc bọn họ chính thức vung đao lên, hắn cũng không thể nhảy nhót thêm được nữa.
Dưới sự chỉ huy của Tạ Bất Tu, mười ba cao thủ Minh Đế Cảnh nhanh chóng tiến vào biên giới Đoạn Hồn Vực.
Phong tỏa hết tất cả đường lui của Diệp Thiên.
Phạm vi của Đoạn Hồn Vực này không lớn lắm, chỉ khoảng vài cây số mà thôi.
Phạm vi nhỏ như thế, mười mấy người bọn họ hoàn toàn có thể phong tỏa hết cả mảnh đất này.
Nhưng bọn họ ngầm hiểu lẫn nhau, vẫn chừa lại một hướng đi.
Đây không phải là muốn cho Diệp Thiên một đường chạy trốn, mà con đường kia là con đường thông đến chỗ sâu nhất của Đoạn Hồn Vực.
Trước đấy thì nhóm người Tạ Bất Tu đã tìm tỏi tư liệu có liên quan đến Đoạn Hồn Vực.
Bọn họ thấy được một truyền thuyết bí ẩn có liên quan đến Đoạn Hồn Vực này.
Tương truyền rằng, trong chỗ sâu nhất của Đoạn Hồn Vực, có một sự tồn tại rất khủng khiếp.
Mấy trăm triệu năm qua, cho dù là ai đi vào cũng không thể may mắn thoát ra.
Cho dù tu vi của người này cao đến thế nào, không một ai may mắn thoát ra được
Mà trong tài liệu ghi chép, trong những người vào sâu bên trong Đoạn Hồn Vực, người có tu vi cao nhất là một cao thủ Tam trọng Minh Đế Cảnh.
Từ đó về sau, không còn ai dám xâm nhập vào nơi đó nữa.
Nhóm người Tạ Bất Tu đã biết rõ sự lợi hại của nơi này, đương nhiên sẽ không ngốc nghếch mà tự chui đầu vào lưới.
Đương nhiên nếu Diệp Thiên muốn vào bên trong, bọn họ cũng sẽ không phản đối.
Sau khi phong tỏa hết những đường lui, nhóm người Tạ Bất Tu bắt đầu ra tay.
Thế là, hơn mười cao thủ Minh Đế Cảnh bắt đầu công kích, tấn công về phía Diệp Thiên từ bốn phương tám hướng.
Đồng tử Diệp Thiên hơi co lại, hắn đương nhiên sẽ không chính diện đấu đá với những người này.
Mà với hơn mười luồng công kích từ các hướng này, hắn cũng không tính sẽ tiếp chiêu.
Khi nhóm người Tạ Bất Tu bắt đầu ra tay, lựa chọn đầu tiên của Diệp Thiên là chạy trốn.
Mà bởi vì những con đường khác đều đã bị phong tỏa.
Hướng chạy trốn duy nhất của Diệp Thiên chỉ còn lại con đường tiến vào lòng Đoạn Hồn Vực.
Mà trong lúc này, Diệp Thiên cũng lấy dao găm Thí Thần ra, chém vào không gian.
Hắn cũng đã phát hiện ra, dao găm Thí Thần không gì có thể ngăn cản được ở bên ngoài này.
Bây giờ khi đối mặt với không gian trong Đoạn Hồn Vực lại không hề có một chút tác dụng nào.
Khi Diệp Thiên rạch lên không gian ở nơi này, nó vẫn như một thanh dao găm bình thường chém vào tảng đá vậy.
Chấn động đến mức làm tay hắn run lên, nhưng lại không thể nào mở ra được bất kì lỗ hổng không gian nào.
Có điều đây đều là những điều nằm trong dự đoán của hắn.
Diệp Thiên cũng không thất vọng bao nhiêu, hắn tỉnh táo lại, cất dao găm vào, tiếp tục chạy về phía trước.
Phạm vi của Đoạn Hồn Vực không lớn, với tốc độ của Diệp Thiên, chẳng mấy chốc đã đi đến biên giới trong lòng Đoạn Hồn Vực.
Bây giờ chỉ cần nhấc chân nhảy đến một bước, hắn sẽ có thể tiến vào nơi thần bí nhất Đoạn Hồn Vực.
Nhóm người Tạ Bất Tu lúc này cũng đã đến nơi.
Khi bọn họ nhìn thấy Diệp Thiên đang đứng ngay biên giới trong lòng Đoạn Hồn Vực mà cau mày suy nghĩ.
Bọn họ hết kẻ này đến kẻ khác thi nhau đè nén ý cười trong lòng.
Từng người mang vẻ mặt vô cảm nhìn Diệp Thiên.
Tạ Bất Tu vội vàng ho một tiếng, tiến lên một bước nói với Diệp Thiên: “Khụ khụ… Thánh Khư Thủy Tổ, tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu một câu, trước mặt cậu đây là nơi nguy hiểm nhất Đoạn Hồn Vực, cũng chính là nơi thần bí nhất. Nơi đó chỉ sợ rằng đang có một sự tồn tại cư ngụ, chỉ cần cậu bước vào, sợ rằng sẽ rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục. Tôi cũng chẳng phải là thương hại gì cậu đâu, mà chỉ muốn đánh tiếng với cậu rằng đừng cố xông vào trong rồi chịu chết. Bởi vì một khi cậu tiến vào trong đó, bọn tôi cũng chẳng ai dám tiến vào theo cậu. Mà như thế, những món bảo vật cậu lấy được từ chỗ Minh Đạo bọn tôi, còn có thứ mà bọn tôi đang muốn có được trên người cậu chúng ta cũng sẽ chẳng lấy lại được gì nữa cả. Cậu thấy như thế nào, bây giờ chúng ta lui lại vài cây số, trở lại bên trong Đoạn Hồn Vực để quyết đấu, thế nào?”