Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2142: Tạ Bất Tu khác biệt




“Những đệ tử bình thường kia của Ngũ Đạo vô tội, thả bọn họ đi!”

Lúc Diệp Thiên nói ra câu nói này đã kiềm chế hết mức.

Nếu không, với tính tình của hắn, khi thấy nhóm người Tạ Bất Tu thì phản ứng đầu tiên đã là vác đao ra chém rồi.

Lấy tính mạng những đệ tử bình thường của Ngũ Đạo ra để uy hiếp hắn, đây là chuyện xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của hắn.

Nhóm người Tạ Bất Tu có thể nói là đã hoàn toàn khớ dậy lửa giận của Diệp Thiên.

Sau khi nghe Diệp Thiên nói xong, trên mặt Tạ Bất Tu lộ ra nụ người trêu tức.

“Thánh Khư Thủy Tổ, cậu có biết không? Vừa rồi cậu đã phạm phải một sai lầm trí mạng! Cậu càng quan tâm đến tính mạng của những đệ tử Ngũ Đạo kia thì tôi càng không bao giờ thả bọn họ đi! Cậu cho rằng chúng ta đang làm gì ở đây? Quyết đấu công bằng à? Tôi thật không ngờ, Thánh Khư Thủy Tổ tâm tính luôn xảo trá như hồ ly đây, thế mà cũng có lúc ngây thơ thật! Thật là khiến tôi mắc cười quá, ha ha ha…”

Diệp Thiên nhắm hai mắt lại, sau đó chậm rãi mở ra.

Lúc này trong mắt hắn đã yên tĩnh lại, không còn những xung động như lúc nãy nữa.

Tất cả phẫn nộ và hận thù đã bị hắn ép dằn xuống đáy lòng.

Bởi vì tức giận nhất thời căn bản không thể giải quyết được vấn đề, càng không thể cứu được tính mạng của những đệ tử Ngũ Đạo kia.

Chỉ có tỉnh táo, hắn mới có thể giúp những đệ tử Ngũ Đạo kia tìm được một chút hi vọng sống.

Diệp Thiên lại nói lần nữa: “Các người dùng hết tâm tư dẫn tôi đến nơi này, đừng nói là vì muốn giết những đệ tử Ngũ Đạo kia trước mặt tôi đấy? Càng không phải là để nói những lời nhảm nhí này cho tôi nghe đúng không! Nếu như các người cho rằng chỉ bằng vào tính mạng của những đệ tử Ngũ Đạo kia là có thể khiến tôi dễ dàng chìa cổ mình ra cho các người tùy nghi chém giết, vậy thì tôi nói cho các người biết, tôi sẽ không như thế đâu! Nếu như các người muốn giết họ thì cứ việc giết! Nhưng tôi ở đây để nói cho các người một chuyện, sau khi xong chuyện này, tôi sẽ tìm đến từng người một, chém các người ra thành trăm mảnh.”

Lúc Diệp Thiên nói những lời này, giọng nói của hắn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt cũng không một gợn sóng.

Dường như chỉ đang nói một chuyện bình thường nhỏ nhặt.

Những nhóm người Tạ Bất Tu nghe được những lời này, từng người lại vô cớ cảm nhận được một luồng hơi lạnh truyền lên từ lòng bàn chân.

Bọn họ tin rằng Diệp Thiên có năng lực này.

Mặc dù người trẻ tuổi trước mắt này chỉ đang có tu vi Phiên Diêu Cảnh đỉnh phong.

Nhưng vẫn dám đứng trước một nhóm cao thủ Minh Đế Cảnh, uy hiếp bọn họ.

Cảnh tượng này dù bất kì ai nhìn qua cũng cảm thấy vô cùng hài hước, nhưng những người trong cuộc như bọn họ mà nói, thì lại là một sự đe dọa thực sự.

Mà phần cảnh cáo này lại có thể khiến họ cảm thấy sợ hãi, thậm chí cảm thấy khiếp vía.

Trước đó, nhà họ Triệu ở Thanh Vân Thành, Huyền Âm Môn ở Nguyên Thành, cùng với hơn mười người đã tiệm cận mức cao thủ, tất cả đều bị Diệp Thiên nắm trong lòng bàn tay.

Chuyện này giống như những cây kim sắt, đâm vào trong lòng nhóm người Tạ Bất Tu.

Bọn họ tin chắc rằng, người trẻ tuổi trước mắt này hoàn toàn có thực lức giết chết bất kì ai trong bọn họ.

Thật ra tâm lí bọn họ lúc này đã bắt đầu có chút sợ hãi.

Thậm chí là có chút hối hận khi dùng tính mạng những đệ tử Ngũ Đạo này để uy hiếp Thánh Khư Thủy Tổ.

Nhưng vẫn không thể biểu hiện ra ngoài mặt được.

Thế mà Tạ Bất Tu vẫn nhìn ra được suy nghĩ của những người này, bởi vì chính ông ta cũng có những suy nghĩ như thế.

Mà trong nhóm người này, ông ta được tính là người mạnh nhất, cũng là lãnh đạo.

Mà trong lúc hai quân đối đầu như thế này, ông ta phải đè loại tình huống gây bất lợi cho mình như thế này xuống.

Nói là hai quân đối đầu, chứ thật ra là mười cao thủ Minh Đế Cảnh bên này, đấu với một mình Diệp Thiên bên kia.

Tạ Bất Tu lập tức cười lạnh phản bác: “Hừ! Thánh Khư Thủy Tổ, nếu như cậu có thực lực giết bọn tôi, vậy thì ra tay đi! Bọn tôi bây giờ đang đứng trước mặt cậu đây, nếu cậu muốn giết bọn ta thì cần gì phải đợi đến sau này? Đừng nói những chuyện viễn vông kia nữa, tuy thực lực của cậu cao đấy, nhưng đều là dựa vào pháp bảo! Những ngoại vật này tuy rằng rất lợi hại, nhưng đâu thể giúp cậu cả đời được! Mà bây giờ cậu chỉ có một thân một mình, đối mặt với mười ba cao thủ Minh Đế Cảnh bọn tôi, cậu tốt hơn hết nên nghĩ xem làm sao có thể đi ra được khỏi đây trước đi đã.”

Nói đến đây, nhóm người Tạ Bất Tu chậm rãi chia ra.

Dường như có xu thế muốn bao vây Diệp Thiên lại.

Diệp Thiên cũng không nhìn những người đang muốn bao vây mình lại kia.

Chỉ thấy hắn vươn tay ra, nắm lấy không khí một cái.

Sau đó trong tay hắn xuất hiện một thanh dao găm đen nhánh.

Đó chính là thanh dao găm Thí Thần có thể chém đứt cả không gian.

Khi nhìn thấy dao găm Thí Thần, nhóm người Tạ Bất Tu sững sờ ngay tại chỗ, cơ bắp trên mặt cũng đang run lên.

Hành vi bao vây của bọn họ cũng ngừng lại ngay tức khắc.

Bởi vì khi Diệp Thiên lấy dao găm Thí Thần ra.

Bọn họ đã biết, cho dù có bao vây hắn chặt như thế nào thì cũng không có tác dụng gì.

Tạ Bất Tu ngượng ngùng ngay lập tức, ông ta vội ho một tiếng. Lại mở miệng nói: “Khụ khụ khụ… chuyện này… Thánh Khư Thủy Tổ, vừa rồi cậu cứ xem như tôi chưa nói gì cả, cậu thấy thế nào, trong Hắc Thủy Thành này có hơn một trăm nghìn đệ tử Ngũ Đạo của cậu, nếu như cậu dùng dao găm Thí Thần trong tay ngươi để trao đổi, bọn tôi sẽ lập tức thả hết những người kia! Cậu thấy thế nào?”

Diệp Thiên dùng ánh mắt nhìn đồ ngốc để nhìn ông ta, nói: “Tạ Bất Tu, ông dẫn người đến đối địch với tôi, đến bây giờ tôi vẫn luôn cảm thấy đầu óc ông cũng còn dùng được, nhưng hôm nay ông rốt cuộc làm sao thế? Cứ nói ra những câu thiểu năng mãi, nếu bây giờ tôi đưa dao găm Thí Thần cho ông, ông nghĩ ta sẽ tin ông thật sự bỏ qua cho những đệ tử Ngũ Đạo kia à? Còn nữa, đến lúc đó tín mạng của tôi chỉ sợ cũng sẽ đến đây mà thôi! Đừng nói những lời vô dụng này nữa, tôi biết các người cũng đã bố trí xong bẫy chờ tôi chui đầu vào rồi, nhưng bẫy chắc chắn sẽ không nằm trong Hắc Thủy Thành này! Tôi đến đây là vì cứu những đệ tử Ngũ Đạo kia, thái độ của tôi đã rất rõ ràng! Mà mục đích của các người cũng đã được quyết định xong từ sớm, chi bằng mọi người cứ nói thẳng ra, các người thả những đệ tử Ngũ Đạo kia ra, còn ta sẽ thỏa mãn một điều kiện của các người!”

Ánh mắt Tạ Bất Tu dần trở nên tối tăm, ông ta cứ cảm thấy hôm nay tâm trí mình có hơi mất tập trung.

Đầu tiên là việc ông ta đã quên chuyện trong tay Diệp Thiên đang nắm giữ dao găm Thí Thần.

Về sau, khi nhìn thấy dao găm Thí Thần, trong lòng ông ta thế mà lại xuất hiện ý nghĩ tham lam, quấy rối tâm trí ông ta.

Chuyện này với ông ta mà nói thì là sai lầm vô cùng nghiêm trọng.

Nếu như chỉ một lần thì còn có thể cho là ngoài ý muốn.

Nhưng hai lần biến đối cảm xúc, không thể không khiến trong lòng Tạ Bất Tu sinh ra cảnh giác và khó hiểu.

“Hôm nay mình rốt cuộc bị làm sao thế? Chẳng lẽ có chuyện gì không hay xảy ra? Thôi, đừng tự mình dọa mình nữa!”

Tạ Bất Tu nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, sau khi đã điều chỉnh lại tâm trạng, ông ta lại ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Thiên.

Bấy giờ ông ta từ tốn lên tiếng: “Thánh Khư Thủy Tổ, nếu cậu đã nói đến như thế, thì tôi cũng không vờn nhau với cậu bằng những thủ đoạn vô ích kia nữa! Bọn tôi đồng ý sẽ thả những đệ tử Ngũ Đạo kia đi, mà điều kiện chính là, cậu phải đi vào sâu trong lòng sa mạc Húc Nhật ở phía bắc Hắc Thủy Thành, mười ba người bọn tôi sẽ tiến hành quyết đấu với cậu ở đó! Thế nào, cậu có đồng ý không?”

Nghe Tạ Bất Tu nói xong, trong mắt Diệp Thiên lóe lên một chút.

“Chẳng phải đám các người muốn dùng những đệ tử Ngũ Đạo kia để kéo chân tôi lại, tránh cho tôi dùng dao găm Thí Thần rạch không gian ra để bỏ trốn đấy chứ? Sau đó có phải là các người sẽ nói, chờ sau khi quyết đấu kết thúc, nhất định sẽ thả những đệ tử Ngũ Đạo kia đi?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.