Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2141: Kiếm quang vạn trượng!




Vốn dĩ lộ trình dài hai này, do đám người Tạ Bất Tu cố tình tăng tốc độ, nên chỉ mất một ngày rưỡi đã đến Hắc Thủy Thành.

Sau khi đám người Tạ Bất Tu tới Hắc Thủy Thành đã từ chối thẳng thừng lời đề nghị mở tiệc chiêu đãi của Cao Thanh Phong.

Ông ta lập tức bảo Cao Thanh Phong dẫn mình đi xem đám người Ngũ Đạo bị bắt giữ.

Cao Thanh Phong nào dám chống đối, lập tức dẫn đám người Tạ Bất Tu đi đến ngục giam Hắc Thủy Thành.

Trên đường đi đến ngục giam, thành chủ Cao Thanh Phong của Hắc Thủy Thành đã nói với Tạ Bất Tu: “Trưởng lão Tạ, số lượng người Ngũ Đạo trong Hắc Thủy Thành quá đông, ước chừng có mấy vạn người. Mà diện tích nhà giam Hắc Thủy Thành chúng tôi có hạn, không thể chứa nhiều người đến vậy, bởi vậy chúng tôi đã trưng dụng các khu vực lân cận của nhà giam, phá hủy các kiến trúc quanh đó để xây tạm một quảng trường. Những người Ngũ Đạo đó đã được tạm giam trên quảng trường, chúng tôi đã sắp xếp người canh gác, bọn họ không chạy thoát được đâu, chỉ chờ Trưởng lão Tạ đến xử lý mà thôi!”

Tạ Bất Tu gật đầu, nói: “Năng lực của Thành chủ Cao đúng là xuất sắc, là nhân tài hiếm có của Minh Đạo! Chuyện lần này tôi nhất định sẽ báo cáo với Minh Đế, xin công lao cho Thành chủ Cao!”

Cao Thanh Phong cảm thấy được sủng mà lo, lạy một lạy thật sâu với Tạ Bất Tu, nói: “Đa tạ Trưởng lão Tạ dìu dắt! Làm việc cho Cung Minh Đế chính là chức trách của thuộc hạ, thuộc hạ không dám tham công!”

Tạ Bất Tu cười ha ha, tán thưởng nhìn Thành chủ Cao.

Không bao lâu, bọn họ đã tới quảng trường được tạm tu sửa cạnh ngục giam.

Chỉ thấy trên một quảng trường rộng mấy nghìn mét vuông, tuy rằng rất rộng, nhưng lúc này đang có rất nhiều người tụ tập ở đó.

Đám người Tạ Bất Tu bay lên trên trời, nhìn xuống quảng trường phía dưới.

Chỉ thấy trên quảng trường có rất đông người Ngũ Đạo đang tập trung.

Số lượng quá đông, cũng không ai định thả họ ra.

Cho nên những người Ngũ Đạo đó đều giải quyết toàn bộ vấn đề ăn uống tiêu tiểu ngay trên quảng trường này.

Bởi vậy đám người Tạ Bất Tu mới vừa bay lên trên bầu trời của quảng trường đã lập tức che mũi miệng lại, vẻ mặt đầy buồn nôn.

Cao Thanh Phong lập tức hoảng sợ, nhanh kéo nhóm người Tạ Bất Tu bay về phía trên một tòa tháp cao cách đó không xa.

Sau khi đứng yên trên tháp, cuối cùng mùi hôi thối kia cũng đã biến mất.

Cao Thanh Phong rất áy náy nhanh chóng nói với đám người Tạ Bất Tu: “Trưởng lão Tạ, thuộc hạ thật sự rất xin lỗi, đã không nghĩ đến vấn đề này. Khiến cho Trưởng lão Tạ và các chư vị tiền bối cảm thấy không khỏe!”

Lúc này tâm trạng của Tạ Bất Tu rất tốt, ông ta khoát tay, mỉm cười nói: “Không sao, lần này chúng tôi ra mệnh lệnh có phần vội vàng nên khiến Thành chủ Cao không kịp chuẩn bị nhiều chuyện. Cũng chỉ là mùi hôi thối thôi mà, không đáng nói!”

Tạ Bất Tu nhìn đám người Ngũ Đạo đó, vẻ mặt rất mực hài lòng.

Cuối cùng, ông ta xoay người sang nói với Cao Thanh Phong: “Thành chủ Cao, còn có một nhiệm vụ cần ông đi làm!”

Cao Thanh Phong nhanh nói: “Xin Trưởng lão Tạ căn dặn, dù thuộc hạ có phải băng núi băng biển vượt lửa cũng sẽ không từ chối!”

Tạ Bất Tu mỉm cười nói: “Chuyện này cũng không khó khăn gì, Thành chủ Cao chỉ cần để thuộc hạ của mình rải tin tức này ra ngoài là được. Nội dung tin tức chính là người Ngũ Đạo náo động Hắc Thủy Thành. Tất cả đã bị người Cung Minh Đế bắt được, toàn bộ sẽ bị xử quyết vào ba ngày sau! Có thể lên đến hơn mấy vạn người, tóm lại phải tuyên truyền tình hình này càng thê thảm càng tốt!”

Cao Thanh Phong lập tức nhận mệnh lệnh: “Thuộc hạ nhận lệnh, sẽ không phụ lòng tin của Trưởng lão Tạ!”

Sau khi nói xong Cao Thanh Phong lập tức đi xuống, sắp xếp chuyện truyền bá tin tức.

Tin tức đã nhanh chóng truyền ra khỏi Hắc Thủy Thành.

Mà lúc này Diệp Thiên và đám người Ác Nguyên đang ăn cơm trong một tửu lâu ở Nguyên Thành.

Sau khi nghe được tin tức này, tất cả đều cực kỳ phẫn nộ.

Ác Nguyên đập mạnh lên mặt bàn nói: “Những người Cung Minh Đế này thật là quá đáng! Chúng ta vốn chưa hề nghe thấy tin tức người Ngũ Đạo náo loạn Hắc Thủy Thành nào! Hơn nữa những người Ngũ Đạo trong thành đã được chúng ta cố tình khuyên nhủ, dần trở nên đoàn kết, bọn họ tuyệt đối không thể làm ra hành động ngu ngốc như thế! Nhất định là Hắc Thủy Thành có âm mưu gì đó!”

Diệp Thiên nhìn Ác Nguyên, hắn vô cùng kinh ngạc khi ông ta có thể đưa ra kết luận này.

Nhưng mà sau đó hắn nhíu mày thật sâu.

“Xem ra bọn họ lên kế hoạch này chính là vì muốn dùng tính mạng của toàn bộ người Ngũ Đạo trong Hắc Thủy Thành để dụ vi sư đến! Cho nên nhất định trong Hắc Thủy Thành lúc này đã bày hạ thiên la địa võng, chờ vi sư đi vào! Nhưng mà những kế sách này đều đã được phô bày, vi sư không cách nào từ chối! Xem ra vi sư cần phải đi vào cái bẫy Hắc Thủy Thành này một lần!”

Sau đó Diệp Thiên ngẩng đầu nói với Ác Nguyên: “Được rồi, con đừng nghĩ nhiều, bây giờ con về lại Hồng môn quốc độ đi, còn vi sư sẽ đến Hắc Thủy Thành tìm hiểu một chút tin tức, khi nào có kết quả vi sư sẽ thông báo cho mọi người.”

Ác Nguyên vốn muốn từ chối, ông ta muốn đi cùng Diệp Thiên đến Hắc Thủy Thành.

Muốn đi xem rốt cuộc những người Minh Đạo đó đang giở trò quỷ gì.

Nhưng lại bị Diệp Thiên từ chối.

Khi Diệp Thiên thật sự tức giận, Ác Nguyên không dám tranh luận gì thêm cả.

Anh ta chỉ đành tỏ vẻ tủi thân đi vào trong Hồng môn quốc độ.

Sau khi để đám người Ác Nguyên về Hồng môn quốc độ, Diệp Thiên lập tức rời khỏi Nguyên Thành, lên đường.

Với tốc độ của hắn, ước chừng phải mất tới ba ngày mới có thể tới Hắc Thủy Thành.

Vậy ngay khi hắn đến của Hắc Thủy Thành sẽ phải nhìn thấy trên cổng Hắc Thủy Thành treo mấy chục thi thể của người Ngũ Đạo.

Ánh mắt Diệp Thiên lập tức trở nên tối đi.

Hắn từ từ bay lên trên không trung, không nói không rằng lấy Tru Thiên Kiếm ra.

Mà ngay khi Diệp Thiên bay lên giữa trời, binh lính canh thành đã phát hiện Diệp Thiên không thích hợp.

Nhưng tu vi của bọn họ quá kém, không thể bay lên trời.

Vì thế bọn họ nhanh chóng báo cho thống lĩnh thị vệ!

Tên thống lĩnh thị vệ này mặc áo giáp toàn thân, ước chừng tu vi ở Lục trọng Minh Thiên Cảnh.

Sau khi tên đó ra đến cửa ngoại thành đã nhanh chóng bay lên không trung.

Đưa tay chỉ vào Diệp Thiên quát lớn: “Tên khốn kiếp từ đâu tới, Hắc Thủy Thành bọn ta cấm người Ngũ Đạo được bay, còn không nhanh cút xuống đây, nếu không ta nhất định khiến ngươi đầu một nơi mình một ngả!”

Không để ý đến lời đe dọa của thống lĩnh thị vệ, Diệp Thiên cầm Tru Thiên Kiếm chém một nhát lên trên cửa thành.

Tức khắc một luồng ánh sáng từ kiếm dài mấy chục mét đánh ập xuống.

Ánh sáng chói lòa của kiếm đã lập tức xé rách không gian, hung dữ chém lên cổng tòa thành Hắc Thủy Thành.

Trên đường kiếm quét qua, không gì không tan nát.

Tên thống lĩnh thị vệ chắn trước Diệp Thiên đã bị kiếm quang chém nát thành một bãi máu tươi.

Kiếm quang chém xuống, cổng thành Hắc Thủy Thành đã lập tức bị kiếm chém nát.

Mà uy lực của kiếm quang không giảm, tiếp tục tiến lên trước tàn sát bừa bãi.

Xé rách mặt đất Hắc Thủy Thành thành một khe sâu rộng mấy chục mét.

Động tĩnh kinh thiên động địa này đã kích động đám người Tạ Bất Tu.

Mười mấy bóng người nhanh chóng bay lên trên cổng thành.

Ngay khi nhìn thấy bóng dáng Diệp Thiên, ánh mắt mọi người đều sáng lên, trong mắt lóe lên tia độc ác.

Lúc này Diệp Thiên lạnh lùng nói: “Tạ Bất Tu, ông dùng kế này để dẫn tôi đến đây, chỉ đơn giản là vì muốn chém giết tôi! Bây giờ tôi đã ở trước mặt ông, ông cứ việc tới giết! Những đệ tử bình thường kia của Ngũ Đạo vô tội, thả bọn họ đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.