Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2137: Đoạn Hồn Vực




Lúc này trong nhận thức của Diệp Thiên, từ hướng cửa ra của Ám giới, đã có hơn mười mấy luồng khí tức Minh Đế Cảnh đang cấp tốc hướng về bên này lao đến.

Những người đó hiển nhiên đã nhận được tin tức từ Mục Thanh Minh.

Và đang chạy về phía bên này với ý đồ vây giết hắn.

Diệp Thiên không thể cho bọn chúng dù chỉ một chút cơ hội mảy may.

Trong nháy mắt lại sử dụng Trấn Long Ấn, rồi hắn chạy như bay về một hướng khác.

Hơn nữa hiện tại hắn đang cầm dao găm Thí Thần trong tay, hắn đã có thêm phương thức chạy trốn.

Sở dĩ hiện tại không dùng dao găm Thí Thần cắt không gian để chạy trốn là bởi vì đợi lát nữa Hoàng Kim Thần Long hồn trở về, hắn sợ nó không tìm được hắn.

Quả nhiên sau hơn mười mấy khoảng hô hấp, Hoàng Kim Thần Long hồn đã tìm đến hắn như dự tính.

Mà vì Mục Thanh Minh đã sớm nhìn rõ kế hoạch này Diệp Thiên.

Cho nên trong nháy mắt đánh tan Hoàng Kim Thần Long hồn, bà ta cũng không chút do dự liền đuổi theo.

Mục Thanh Minh chỉ còn cách Hoàng Kim Thần Long hồn mấy trăm trượng.

Khoảng cách này đối với cao thủ như Mục Thanh Minh mà nói, nói trắng ra chỉ nháy mắt là đến.

Nhìn thấy thân ảnh Mục Thanh Minh đuổi theo, mí mắt Diệp Thiên run rẩy.

Người đàn bà này quá sức nguy hiểm rồi.

Hắn nắm lấy Hoàng Kim Thần Long hồn, cùng lúc đó móc dao găm Thí Thần ra rạch thật mạnh khoảng không gian trước mắt.

Tức khắc, một vết nứt không gian chỉ đủ cho một người đi qua liền xuất hiện trước mắt hắn.

Diệp Thiên nhảy vào ngay lập tức mà chẳng buồn quay đầu lại xem xét gì thêm.

Sau khi Diệp Thiên nhảy vào, vết nứt không gian bắt đầu từ từ liền lại, càng ngày càng nhỏ.

Lúc này Mục Thanh Minh cũng vừa chạy tới nơi Diệp Thiên biến mất.

Bà ta trơ mắt nhìn Diệp Thiên biến mất trong vết nứt không gian mà không có cách nào bắt được hắn.

Tại thời điểm này, kích thước của vết nứt không gian chỉ còn lại khoảng một thuớc.

Mục Thanh Minh không dám nhảy vào.

Bởi vì bà ta không có cách nào rạch không gian ra, nếu cứ như vậy nhảy vào bà ta sẽ bị kẹt giữa vết nứt không gian.

Đến lúc đó sẽ cực kỳ xấu hổ.

Ánh mắt của Mục Thanh Minh tối tăm như mực, bà ta không ngờ thế mà mình lại quên béng mất dao găm Thí Thần.

Không bao lâu sau, đám người Tạ Bất Tu cũng chạy tới.

Để rồi chỉ nhìn thấy Mục Thanh Minh đang đứng tại chỗ một mình.

Bọn họ hiểu ra ngay, vị cung chủ đương nhiệm của Minh Thập Tam Cung này không thể giữ được chân Thánh Khư Thủy Tổ.

Đám người Tạ Bất Tu đi tới trước mặt Mục Thanh Minh, cúi người làm lễ với Mục Thanh Minh, rồi hỏi: "Cung chủ Mục, xin hỏi Thánh Khư Thủy Tổ đã dùng cách gì để trốn thoát?”

Địa vị của Mục Thanh Minh ở Minh Đạo chỉ đứng sau Minh Đế.

Tuy tu vi của bà ta không cao nhất, nhưng bà ta thống lĩnh Minh Thập Tam Cung, thân phận cao quý.

Tuy nhìn thấy Mục Thanh Minh không thể giữ chân Thánh Khư Thủy Tổ, nhưng Tạ Bất Tu cũng không dám ở trước mặt Mục Thanh Minh biểu lộ ra chút bất kính nào.

Mục Thanh Minh hừ lạnh một tiếng: "Hừ, Thánh Khư Thủy Tổ lấy được bảo vật của Minh Thập Tam Cung bọn ta, dao găm Thí Thần, thần binh này có khả năng cắt không gian. Chắc hẳn trước đây các ngươi đã từng thấy, hắn có thể cắt rào cản không gian của Ám giới bọn ta, lúc ấy, hắn chính là dùng con dao găm Thí Thần ấy. Mà vừa rồi hắn lại giở trờ cũ, đầu tiên là sử dụng Hoàng Kim Thần Long Hồn kéo ta lại, sau đó sử dụng dao găm Thí Thần rạch không gian chạy trốn.”

Tạ Bất Tu đã từng chứng kiến thủ đoạn của Diệp Thiên, lúc trước ông ta cũng từng chịu thiệt thòi dưới tay của Diệp Thiên như vậy.

Ngay từ đầu, Hoàng Kim Thần Long Hồn liều mạng tấn công ông ta.

Mà Thánh Khư Thủy Tổ thế mà lại âm thầm cắt ra một đường không gian phía sau ông ta.

Sau đó, dưới sự đánh lén của Hoàng Kim Thần Long Hồn, Tạ Bất Tu rớt vào vết nứt không gian.

May mắn lúc ấy phía sau Tạ Bất Tu là rào cản không gian của Ám giới, cho nên lúc đó hắn bị đẩy vào trong Ám giới.

Nếu vị trị Diệp Thiên cắt ra không gian là ở một nơi nào khác, khi ấy không biết Tạ Bất Tu sẽ xuất hiện ở chỗ nào nữa.

Mà lúc này, Diệp Thiên lại một lần nữa mượn năng lực của dao găm Thí Thần chạy trốn.

Tạ Bất Tu hoàn toàn không có đầu mối, thật sự không biết nên truy kích hắn như thế nào.

Những người khác lục tục chạy tới, cũng từ đám người tới đây trước nghe kể lại tin Diệp Thiên đã chạy trốn.

Sau khi biết được năng lực cắt không gian của dao găm Thí Thần, mọi người đều hướng ánh mắt về phía Mục Thanh Minh.

Ánh mắt Mục Thanh Minh lộ vẻ nghiền ngẫm hồi lâu, sau đó, bà ta trầm giọng nói: "Dao găm Thí Thần tuy rằng có năng lực cắt không gian, nhưng khoảng cách di chuyển sẽ không quá xa. Bởi vì thực lực của Thánh Khư Thủy Tổ chỉ là Phiêu Diêu Cảnh đỉnh phong, hắn không có khả năng phát huy ra uy lực chân chính của dao găm Thí Thần. Theo ta suy đoán, một lần cắt không gian của hắn có thể di chuyển khoảng cách xa nhất là mười vạn dặm, nhưng hướng cụ thể thì không thể nắm bắt.”

Tạ Bất Tu nghe Mục Thanh Minh nói xong, trầm tư một lát mới lại hỏi: "Không biết cung chủ Mục có biện pháp gì có thể xác định được vị trí của Thánh Khư Thủy Tổ không? ”

Mục Thanh Minh suy nghĩ một chốc mới đáp: "Nếu muốn xác định vị trí của hắn cũng không phải là không thể, Định Thần Kính trên tay anh có thể làm được đấy.”

Ánh mắt của Tạ Bất Tu lập tức sáng lên: "Ồ? Xin cung chủ Mục chỉ giáo.”

Nói xong Tạ Bất Tu vội lấy Định Thần Kính ra, hai tay nâng đến trước mặt Mục Thanh Minh.

Mục Thanh Minh nhận lấy Định Thần Kính, từ đầu ngón tay bà ta xuất ra một luồng khí màu đen.

Sau đó đẩy luồng khi này lên trên Định Thần Kính.

Rồi Mục Thanh Minh tiếp tục lấy ngón tay thay bút, khắc ra một trận pháp cách lơ lửng ngay trên mặt gương.

Sau khi hoàn thành trận pháp, Mục Thanh Minh lại đặt trận pháp lên trên mặt Định Thần Kính.

Và rồi trận đồ chợt lóe trên Định Thần Kính, liền biến mất trong gương.

Lúc này ở vị trí giữa gương, một chấm màu đen đang chậm chậm di chuyển theo một hướng.

Mục Thanh Minh trả lại Định Thần Kính cho Tạ Bất Tu.

"Luồng khí đen trên Định Thần Kính là khí tức dao găm Thí Thần mà tôi thu thập được. Các người đi theo điểm đen này có thể biết được vị trí chính xác mà Thánh Khư Thủy Tổ chạy trốn.”

Tạ Bất Tu vội vàng lạy tạ, nói: "Đa tạ cung chủ Mục giúp đỡ. Vì để có thể mau chóng bắt được người này, chúng tôi xin phép lập tức xuất phát.”

Mục Thanh Minh gật đầu đồng ý: "Bản tọa phải ở đây canh giữ Minh Thập Tam Cung, không thể đồng hành cùng các người. Chuyến đi kỳ này các ngươi phải cẩn thận. Tuy tu vi của Thánh Khư Thủy Tổ không cao, nhưng tâm tính giảo hoạt, thủ đoạn khôn lường, các người nhất định phải trút hết bản lĩnh, lần này nhất định phải bắt hoặc giết chết được hắn. Nếu không Minh Đạo của chúng ta từ nay về sau sẽ không có ngày bình yên.”

Đám người Tạ Bất Tu cung kính bái lạy, đáp lời: "Rõ, thưa cung chủ Mục.”

Lúc sau, dường như Mục Thanh Minh nghĩ đến cái gì đó.

Bà ta nói với đám người Tạ Bất Tu: "Hắn có dao găm Thí Thần trong tay, các người không có khả năng bắt được hắn. Thế nhưng năng lực cắt không gian của dao găm Thí Thần không phải lúc nào cũng hiệu quả. Theo như ta được biết, trong sa mạc Húc Nhật nằm ở phía bắc Hắc Thủy thành, có một tuyệt cảnh tên là Đoạn Hồn Vực. Nơi đó, trong vòng ngàn vạn dặm bị ngăn cách bởi linh khí, một nhành cỏ cũng không có. Là một nơi chết chóc, tu sĩ tầm thường nếu đặt chân đến nơi đó, hoàn toàn không có khả năng còn mạng mà an toàn trở về. Đồng thời, rào cản không gian ở đó rất đỗi kiên cố, một khi bước vào Đoạn Hồn Vực, bất kỳ thủ đoạn không gian nào cũng sẽ mất đi tác dụng, kể cả Trận truyền tin. Ở nơi đó thì ngay cả Trận truyền tin cũng chỉ như một pháp trận vô dụng mà thôi. Các người có thể nghĩ biện pháp ép Thánh Khư Thủy Tổ đến Đoạn Hồn Vực, như vậy hắn sẽ giống như một con ba ba trong bình, cho dù nắm giữ dao găm Thí Thần, cũng tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi khu vực đó. Đến lúc đó, mười mấy cao thủ Minh Đế Cảnh các người, chẳng lẽ còn không bắt được hắn sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.