“Thánh Khư Thủy Tổ, để tôi xem lần này cậu còn có thể chạy trốn đi đâu!”
Khi Diệp Thiên nghe được giọng nói này, trước nhất là cảm thấy sợ hãi, sau mới bất đắc dĩ xoay người lại.
"Thì ra là cung chủ Mục, sao bà biết tôi ở đây? Nếu tôi nhớ không nhầm thì đám người đuổi theo tôi lúc trước không có bóng dáng của bà.”
Mục Thanh Minh khinh thường nói: "Cậu cho rằng tôi không biết chuyện ngươi vào cung điện ngầm sao? Trận pháp khu trung tâm nơi đó nằm gọn trong lòng bàn tay tôi. Cậu vừa động vào trận pháp thì tôi đã cảm ứng được rồi. Vốn còn nghĩ có thể mượn tay lão già kia để diệt trừ được cậu, không ngờ cậu lại có thể sống sót chạy ra ngoài, hơn nữa cậu còn lấy mất dao găm Thí Thần. Xem ra lão già kia lành ít giữ nhiều rồi.”
Diệp Thiên vờ như khiếp sợ: "Nói thế nào thì Diệp Thiên Trung cũng là lão tổ tông của bà, bà lại đi tính kế ông ta như vậy có tốt không? Cho dù đầu óc ông già ấy không tốt lắm, còn có hơi biến thái một tẹo, nhưng bà là hậu bối của ông ta, dù thế nào cũng nên bảo vệ hình tượng của ông ta chứ?”
Mục Thanh Minh nghe ra sự trào phúng trong lời nói của Diệp Thiên, có điều bà ta không thèm để ý.
"Nếu ông ta thật sự là tổ tông xứng đáng với sự tôn trọng của bọn tôi thì bọn tính toán với ông ta để làm gì, ngược lại, nếu có người dám ở trước mặt ta không tôn trọng ông ta, tôi nhất định sẽ toàn lực bảo vệ tôn nghiêm của tổ tông. Nhưng ông ta không phải người xứng đáng, quãng thời gian ngươi ở đỉnh cao phong độ kia, có thể là ngươi cũng không hề biết đến ông ta. Thế nhưng đến khi ông ta đạt tới đỉnh phong, ông ta là loại người gì, hậu bối bọn tôi đều đã nhìn rõ. Ông ta chính là một tên điên, vì truy đuổi cho bằng được tung tích của cậu mà ông ta điên cuồng đến độ mất hết tính người. Tôi còn nhớ rõ, vợ con của ông ta không chịu nổi ông ta điên cuồng si mê Thánh Khư Thủy Tổ là cậu nên đã hết lời khuyên nhủ, hy vọng ông ta có thể biết đường quay đầu. Nhưng cậu biết gì không? Ông ta thế mà bừng bừng lửa giận, chém giết hết vợ con của mình.”
Trên mặt Diệp Thiên hoàn toàn chỉ có một vẻ kinh khiếp, lần này hắn thực sự khiếp sợ rồi.
"Lúc ông già đó nói ông ta đặc biệt sùng bái tôi, còn lấy tôi làm thần tượng, tôi cho rằng ông ta chỉ đang châm chọc, không ngờ thì ra là thật. Quả nhiên quá điên cuồng, xem ra các người có một tổ tông như vậy cũng thật không dễ dàng.”
Mục Thanh Minh lắc đầu nói: "Tôi nói cho cậu biết chuyện này không phải để cậu thông cảm với bọn tôi, mà là muốn cậu biết hình tượng của cậu trong lòng Minh Đạo bọn tôi là như thế nào. Ngoại trừ ông già điên đó, những người còn lại có thể nói là hận cậu thấu xương, bởi vì lúc trước trong quá trình chiến đấu với tàn dư của Ngũ Đạo, người chết vô số. Mục tiêu hận thù của người thân những người đã chết, tất nhiên chính là cậu!”
Diệp Thiên thấy hơi quái lạ, bèn hỏi: "Lúc ấy rõ ràng là các người phát động chiến tranh, sao lại mang trách nhiệm làm chết người tính trên đầu tôi? Rõ ràng chúng tôi mới là bên bị xâm lược kia mà? Minh Đạo các người là chủng tộc ngoại lai, mà Ngũ Đạo chúng tôi mới là dân bản địa, những kẻ xâm lược các người thế mà lại còn coi mình là nạn nhân cơ đấy. Quả nhiên, những kẻ có thể đi xâm lược, da mặt cũng không phải dày bình thường.”
Trên mặt Mục Thanh Minh tức giận chợt lóe rồi biến mất, giọng nói của bà ta nhuốm phần lạnh giá.
"Bị xâm lược chỉ là cái cớ của kẻ yếu, Minh Đạo bọn tôi thống trị Thương Minh giới mấy tỷ năm, thực lực của bọn tôi càng ngày càng lớn mạnh, hiện tại còn ai dám nói bọn tôi là kẻ đi xâm lược? Có quyền có thế chính là đạo lý ở đời, hiện tại trong mắt thế nhân, Ngũ Đạo các người chẳng qua cũng chỉ là một con chuột qua đường, là nô lệ của Minh Đạo bọn tôi, chỉ thế thôi.”
Diệp Thiên lắc đầu, vặn lại: "Người đời có câu: ‘Lịch sử là do kẻ thắng viết nên’, lịch sử các người đương nhiên là thiên về phía Minh Đạo, chờ đến khi tôi lật đổ được Minh Đạo, thì lịch sử lại để cho Ngũ Đạo viết tiếp. Đến lúc đó hình tượng của các người, chúng tôi định ra thế nào thì là thế ấy, không phải sao? Được rồi, đừng lôi thôi cái gì có với không có, nói huyên thuyên nửa ngày trời, chẳng phải bà vẫn muốn đánh sao? Đương nhiên, nếu cung chủ Mục không muốn đánh, vậy thì tôi đi trước một bước.”
Nói xong, không đợi Mục Thanh Minh trả lời, Diệp Thiên lập tức triệu hồi Hồng môn quốc độ, nháy mắt chui vào trong.
Hiện tại Diệp Thiên hy vọng, Mục Thanh Minh không biết bí mật của Hồng môn quốc độ.
Nếu Mục Thanh Minh mà nhảy vào trong Hồng môn quốc độ không chút do dự, vậy nguy cơ hôm nay tự nhiên sẽ được giải quyết.
Có điều, hắn nghĩ đến việc Mục Thanh Minh từng có giao du với đám người Tạ Bất Tu, không có khả năng bà ta không biết chuyện Hồng môn quốc độ.
Cho nên hắn cũng không trông cậy vào việc Mục Thanh Minh sẽ ngốc nghếch chui vào.
Hiện tại việc cấp bách là nhanh chóng khôi phục linh lực đã hao tổn.
Nhất là phải nhanh chóng khôi phục linh lực của Trấn Long Ấn.
Vừa tiến vào Hồng môn quốc độ, Diệp Thiên lập tức tìm tới Linh Tiêu Tử.
Sau khi hắn nói rõ ý đồ của mình, Linh Tiêu Tử không nhiều lời, nhận lấy Trấn Long Ấn.
Pháp lực toàn thân của anh ta đều truyền vào trong Trấn Long Ấn.
Linh Tiêu Tử truyền đầy linh khí cho Trấn Long Ấn mất khoảng nửa canh giờ.
Linh Tiêu Tử suy yếu đến cực điểm, lúc bấy giờ nâng hai tay đưa Trấn Long Ấn cho Diệp Thiên, Diệp Thiên còn chưa kịp cảm động.
Thì hắn đã phải tức tốc ra khỏi Hồng môn quốc độ.
Khi hắn đi ra khỏi Hồng môn quốc độ, lúc thấy bên ngoài vẫn chỉ có một mình Mục Thanh Minh, hắn thở phào nhẹ nhõm.
"Cung chủ Mục vẫn chưa đi sao? Vừa rồi tôi chờ bà cả nửa ngày, sao bà không vào ngồi một lát?”
Mục Thanh Minh hừ lạnh một tiếng: "Kim Điện pháp bảo của cậu, đám người Tạ Bất Tu đã nói với ta rồi.”
Dứt lời, bà ta hoàn toàn không cho Diệp Thiên cơ hội đáp lại nữa, thân hình động một cái rồi biến mất tại chỗ.
Diệp Thiên nhíu mày, theo bản năng giơ Tru Thiên Kiếm trong tay lên mạnh mẽ chém một kiếm sát bên người.
Trong thoáng chốc, thân thể Diệp Thiên bị đẩy lui mấy nghìn trượng.
Thân thể Mục Thanh Minh cũng xuất hiện từ vị trí nọ.
Nhưng ngay sau khi xuất hiện, lại lập tức biến mất.
Diệp Thiên tiếp tục cầm kiếm chém ra.
Lần này, Diệp Thiên không những bị đẩy lùi lại mà còn bị Mục Thanh Minh chưởng mạnh vào ngực.
Diệp Thiên cảm thấy cổ họng tanh nồng, phun ra một ngụm máu tươi.
Hắn trông thấy Mục Thanh Minh lại biến mất.
Lần này Diệp Thiên cũng không dám manh động, vội vàng sử dụng Trấn Long Ấn.
Trấn Long Ấn lập tức hóa thành đại ấn dài mấy trượng, hung hăng đánh về phía Mục Thanh Minh.
Khiến cơ thể bà ta cố định lại tại chỗ.
Trấn Long Ấn là pháp bảo, sau khi va chạm với Mục Thanh Minh một phen, chỉ hơi chấn động chứ không bị đánh lui.
Mà thân hình Mục Thanh Minh chỉ lui về sau nửa bước.
Cùng lúc đó, tâm niệm Diệp Thiên khẽ động, Hoàng Kim Thần Long Hồn lập tức từ trong Trấn Long Ấn lao ra.
Hung hăng đánh vào thân hình chưa ổn định của Mục Thanh Minh.
Mục Thanh Minh biết Hoàng Kim Thần Long Hồn khó đối phó, đồng thời cũng biết tồn tại của nó không duy trì được bao lâu.
Vì thế, bà ta vận hết khả năng toàn lực công kích Hoàng Kim Thần Long Hồn, muốn trong thời gian ngắn nhất đánh tan nó.
Nhưng Diệp Thiên biết nắm bắt thời cơ hơn bà ta.
Trong nháy mắt vừa mới xuất ra Trấn Long Ấn, hắn đã hóa thành một tàn ảnh liều mạng chạy trốn.