Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2135: Cắt mở rào cản




Bóng dáng Diệp Thiên lóe lên, từ trong Hồng môn quốc độ ra ngoài.

Hắn lại xuất hiện lần nữa trong đại điện màu đen đó.

Sau khi ra tới bên ngoài, hắn cầm dao găm Thí Thần sượt một đường vào phần không gian xung quanh.

Lập tức, chỗ không gian bị cắt ấy xuất hiện một vết rách kéo dài đến vài trượng.

Ánh mắt Diệp Thiên lập tức lóe sáng.

“Quả nhiên giống với ta nghĩ, con dao găm này thật sự có thể tùy ý cắt không gian, chỉ là không biết có thể cắt mở rào cản của Ám giới này hay không.”

Diệp Thiên thu dao găm Thí Thần về, sau đó đi hết một vòng bên trong dãy cung điện này, mở từng cánh cửa lớn của cung điện, đi vào bên trong tỉ mỉ tìm kiếm lần lượt một phen.

Sau một hồi tìm kiếm, hắn không phát hiện ra bất cứ thứ gì hữu dụng ở trong này.

Đây chỉ là một dãy kiến trúc trống, ở bên trong ngoại trừ Diệp Thiên Trung và con dao găm này ra hoàn toàn không có một thứ gì.

“Xem ra dãy cung điện này là để Diệp Thiên Trung sử dụng khi về già, hoặc là để giam giữ ông ta.”

Diệp Thiên lắc đầu, không tiếp tục xoắn xuýt về vấn đề này nữa.

Sau đó, hắn rời khỏi thế giới ngầm, quay trởi lại mặt đất..

Bây giờ hắn đã có được dao găm Thí Thần, hắn muốn lập tức đi thử nghiệm xem dao găm Thí Thần này có thể cắt mở rào cản Âm giới hay không.

Nếu như có thể thành công, thì hắn có thể thần không biết quỷ không hay rời khỏi Âm giới rồi.

Thế nhưng rồi, hắn lại đột ngột cảm nhận được hình như có thứ gì đó đang chui vào trong cơ thể của hắn.

Trong lòng Diệp Thiên kinh hoảng, hắn lập tức nhớ ra đó là thứ gì

Đây chính là thần quang Định Thần Kính từng phát ra ngày trước.

Hắn lập tức quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy phía sau thật sự có một mảng lớn thần quang đang phát sáng.

Trong lòng Diệp Thiên kinh ngạc: “Đám người Tạ Bất Tu đi về nhanh như vậy sao?”

Ngay giây tiếp theo, hắn vội vàng đẩy nhanh tốc độ Hồng môn quốc độ hấp thụ thần quang.

Sau đó lập tức rời khỏi nơi này.

Hắn vừa rời đi không bao lâu, đám người Tạ Bất Tu đã hùng hùng hổ hổ xông vào bên trong nghĩa địa này.

Lúc bọn họ tới đây, chỉ còn thấy một nghĩa địa không có một bóng người.

Tạ Bất Tu hung dữ nói: “Thánh Khư Thủy Tổ này lại dám chạy tới phần mộ tổ tiên của Minh Thập Tam Cung, các người nhìn thử xem hắn có làm chuyện gì không tốt với phần mộ tổ tiên không?”

Người của Minh Thập Tam Cung ở xung quanh nhìn một lượt, sau đó lần lượt lắc đầu nói: “Trong đây không có bất cứ thứ gì kỳ lạ, phỏng chừng tên khốn đó sẽ không buồn chán tới mức lật phần mộ tổ tiên chúng ta lên đâu nhỉ?”

Sau đó bọn họ tiếp tục xuất phát, đi tìm kiếm tung tích của Diệp Thiên.

Diệp Thiên điên cuồng chạy một mạch, chạy về phía biên giới của Ám giới.

Cũng may mắn diện tích của Ám giới không lớn, Diệp Thiên rất nhanh đã chạy tới vùng biên giới rồi.

Đúng lúc đó, lại có một tia thần quang xâm nhập vào trong cơ thể của hắn.

“Tìm thấy hắn rồi, mọi người chạy tới nhanh!”

Một tiếng hét đầy tức giận truyền tới từ phía sau.

Sau đó, đám người Tạ Bất Tu đã xuất hiện trong tầm mắt của Diệp Thiên.

Diệp Thiên quay đầu liếc nhìn, lập tức bị dọa giật bắn mình.

Hắn quan sát thấy ngoại trừ Tạ Bất Tu ra, ở phía sau bọn họ có chừng mười mấy cao thủ Minh Đế Cảnh tiến tới bao vây tấn công hắn.

Diệp Thiên vội vã rút dao găm Thí Thần ra, chém một đao thật mạnh về phía rào cản Ám giới.

“Dao găm Thí Thần! Làm sao hắn lại có được dao găm Thí Thần?”

Người của Minh Thập Tam Cung liếc mắt đã nhận ra dao găm Thí Thần, sau đó ánh mắt bọn họ ai nấy đều bùng lên vẻ tức giận.

“Nhanh, nhanh chặn hắn lại! Hắn muốn trốn ra khỏi đây!”

Thế nhưng tốc độ của bọn họ hoàn toàn không theo kịp để chặn Diệp Thiên lại được.

Chỉ thấy sau khi dao găm Thí Thần chém mạnh xuống thì rào cản của Ám giới tưởng như rất đỗi mỏng manh, giống hệt một tờ giấy bị dao găm rọc ra một lỗ hổng lớn.

Diệp Thiên tức thì thấy sướng rơn trong lòng, lập tức vươn người chui ra bên ngoài.

Hắn chui ra ngoài không bao lâu, lỗ hổng đó chầm chậm khép kín lại.

Sau khi Diệp Thiên chui ra khỏi rào cản Ám giới, ở trước mắt hắn đã hiện ra bầu trời của thế giới bên ngoài.

“A, quả nhiên bên ngoài vẫn tốt hơn!”

Đột nhiên trong lòng hắn kinh ngạc, một sự cảm nguy hiểm nào đó bỗng nổi lên.

Diệp Thiên vô thức tránh sang bên cạnh.

Một giây sau, một đao vong dài mấy trượng, lia qua nơi hắn vừa mới đứng.

Diệp Thiên mạnh mẽ quay đầu, nhìn thấy bóng dáng của Tạ Bất Tu xuất hiện phía sau lưng hắn.

“Làm sao mà ông tới được đây?”

Diệp Thiên kinh ngạc.

Tạ Bất Tu cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu không phải là tốc độ của cậu quá nhanh, thiếu chút nữa để cậu chạy thoát rồi!”

Diệp Thiên lập tức nhìn ngó phía sau Tạ Bất Tu, phát hiện lỗ hổng của rào cản Ám giới đã hoàn toàn khép kín rồi.

Trong lòng hắn lập tức thở phào một hơi.

“Chỉ có một mình ông thôi sao? Vậy ông cho rằng ông có thể giữ tôi lại được sao?”

Diệp Thiên khinh thường nói.

Tạ Bất Tu cười lạnh một tiếng: “Thánh Khư Thủy Tổ, bây giờ tu vi cậu chẳng qua chỉ ở Phiêu Du Cảnh, cậu còn thật sự cho rằng mình có thể chạy thoát khỏi tay tôi sao? Hay là cậu cho rằng tôi sẽ ngốc nghếch chui vào bên trong Kim Điện Pháp Bảo đó của cậu?”

Sau khi nói xong, Tạ Bất Tu giơ thanh kiếm trong tay lên, lao về phía Diệp Thiên.

Tạ Bất Tu vung thanh kiếm, mũi kiếm quét ra từng đường kiếm dài gần mười trượng, lao đến hòng giết chết Diệp Thiên.

Diệp Thiên lập tức lấy Tru Thiên Kiếm ra, huơ kiếm phát ra một đạo kiếm khí, đón lấy mũi kiếm của Tạ Bất Tu.

Sau đó, trong ánh mắt chấn động của Tạ Bất Tu, tất cả mũi kiếm đều bị kiếm khí của Diệp Thiên chém vỡ.

“Phiêu Diêu Cảnh đỉnh phong? Thánh Khư Thủy Tô, cậu thật sự khiến tôi quá kinh ngạc, chỉ mới vài ngày không gặp, tu vi của cậu lại phát triển thần tốc tới mức độ này! Nếu như không nỗ lực giết chết cậu sớm, nhất định sẽ trở thành đại nạn của Minh Đạo chúng tôi!”

Diệp Thiên cười khẩy nói: “Nếu như ông thật sự có thể giết được tôi vậy thì tôi chắc chắn không có ý kiến, chỉ sợ rằng ông làm không nổi mà còn ngày ngày ở đây khoe khoang thôi!”

“Tôi xem cậu có thể kiêu ngạo được tới khi nào!”

Tạ Bất Tu cũng không nhiều lời nữa, nâng thanh kiếm trong tay hung tợn chém về phía Diệp Thiên.

Bởi vì thực lực của bọn họ quá chênh lệch nhau, sau khi Tạ Bất Tu trở nên nghiêm túc, Diệp Thiên bị xuống thế hạ phong ngay.

Đối với mỗi kiếm mà Tạ Bất Tu chém tới, Diệp Thiên đều chỉ có thể nâng Tru Thiên Kiếm lên bị động chống đỡ.

Mà mỗi lần chống đỡ, cánh tay của hắn sẽ cảm nhận được từng đợt đau đớn tê rần.

Sức lực của Tạ Bất Tu quả thật rất lớn.

Nếu không phải Tru Thiên Kiếm trong tay kiên cố và sắc bén, Diệp Thiên chắc chắn sẽ không có cách nào chống đỡ Tạ Bất Tu nhiều hiệp như vậy.

Nhìn thấy sắp chống đỡ không nổi nữa, Diệp Thiên chỉ có thể sử dụng Trấn Long Ấn, dùng Hoàng Kim Thần Long Hồn ngăn chặn Tạ Bất Tu.

Hoàng Kim Thần Long Hồn vừa ra ngoài, đã hung dữ đâm về phía cơ thể Tạ Bất Tu.

Tạ Bất Tu vội vã chống đỡ lại một cách bị động, bị đẩy lùi lại đến mấy trăm trượng.

Ánh mắt Diệp Thiên lóe sáng, lập tức rút dao găm Thí Thần ra, mạnh mẽ cắt vào phần không gian sau lưng Tạ Bất Tu.

Ngay lập tức, một vết rạch trong không gian dài mấy chục trượng xuất hiện sau lưng Tạ Bất Tu.

Dưới sự khống chế của Diệp Thiên, Hoàng Kim Thần Long Hồn mạnh mẽ lao về phía cơ thể của Tạ Bất Tu, bất chấp tất cả công kích ông ta.

Thế nhưng Hoàng Kim Thần Long Hồn nhoáng cái đã bị kiếm của Tạ Bất Tu chém nát.

Tuy vậy, lúc này cơ thể của Tạ Bất Tu cũng đã bị Hoàng Kim Thần Long Hồn đẩy vào trong vết nứt của không gian.

Dưới ánh nhìn căng thẳng của Diệp Thiên, vết nứt không gian chầm chậm đóng lại.

Mà bóng dáng của Tạ Bất Tu cuối cùng cũng không xuất hiện nữa.

Diệp Thiên thở một hơi dài nhẹ nhõm.

“Thánh Khư Thủy Tổ, để tôi xem lần này cậu còn có thể chạy trốn đi đâu!”

Lại đúng lúc này, một âm thanh lạnh lẽo từ phía sau Diệp Thiên vang lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.