Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2132: Bạn cũ đến thăm!




Màu sắc của cung điện này giống y như đúc màu của đại điện Minh Thập Tam Cung mà trước đây hắn đã từng nhìn thấy trên đỉnh núi.

Nhưng tòa cung điện này lớn hơn gấp nhiều lần.

Những trang viên với gác mái được điêu khắc, trạm trổ tinh xảo chạy dọc theo tòa cung điện này, nối dài hơn ngàn mét.

“Kiến trúc này trông khá giống với kiến trúc của hoàng cung của người phàm!”

Diệp Thiên vuốt ve cằm, tựa như có điều gì suy tư.

Diệp Thiên quyết định tiếp tục quan sát, nhưng đúng lúc này, xung quanh cung điện xuất hiện một nhìn xem, nhưng là lúc này cung điện đàn bên ngoài lại có một cái nhìn không thấy trận pháp đem chi bao phủ.

Diệp Thiên cảm giác trận pháp này còn mạnh hơn gấp mấy lần trận pháp được bố trí ở lối vào Ám giới.

“Xem ra, cung điện này mới là vị trí trung tâm của Minh Thập Tam Cung! Không biết ở đây có tồn tại thứ gì cường đại hay không!”

Nếu đã quyết định muốn vào đi, Diệp Thiên bắt đầu suy tư nghĩ xem cách để vào được bên trong.

Hắn vô cùng tinh thông trận pháp.

Diệp Thiên làm Thánh Khư Thủy Tổ đã khai sáng Ngũ Đạo, kiến thức vô cùng rộng và đò sộ.

Diệp Thiên chậm rãi đi xung quanh cung điện này, một vòng lại một vòng.

Cuối cùng, mấy tiếng sau, khóe miệng hắn cũng lộ ra một tia mỉm cười.

“Thì ra là thế, trận pháp này thế mà lại tham khảo hộ sơn đại trận mình đã thiết kế ở Ma Môn lúc trước! Không đúng, không thể nói là tham khảo, hẳn là rập khuôn! Thủ pháp bố trí trận pháp ở đây, từ trận văn đến vật liệu bày trận đều giống y hệt trận pháp mà mình đã bố trí kia!”

Diệp Thiên lắc đầu bật cười, hắn không ngờ được rằng sẽ thấy tác phẩm của chính mình trước kia ở đây.

Hắn thật không biết nên cảm thấy may mắn hay nên cảm thấy bi ai đây.

Truyền thừa của mình thế mà lại bị người của Minh Đạo trộm về đây.

“Nếu đã gặp đại trận pháp này thì mình thu hồi nó vậy!”

Nói xong, Diệp Thiên bay vọt lên không trung, đến phía trên của cung điện.

Lúc này, đôi mắt ánh lấp lánh thần quang, hắn cúi đầu nhìn về phía trận pháp dưới chân.

Tất cả kết cấu của trận pháp đều lọt vào mắt hắn, không thiếu một thứ gì.

Sau đó, Diệp Thiên chỉ vào hư không, một đạo kiếm quang bắn nhanh về phía trận pháp phía dưới.

Góc độ kiếm quang vô cùng xảo quyệt, ngay khi chạm vào trận pháp, kiếm quang thế mà vặn vẹo vài cái.

Sau đó vô thanh vô tức xuyên qua trận pháp.

Sau khí tiến vào trận pháp, tốc độ của kiếm quang cũng không giảm, chém xuống một chỗ trong trận pháp.

Trận văn ở chỗ đó biến mất, giờ phút này, đại trận đang bao phủ cả cung điện bỗng trở nên chấn động.

Kết giới ban đầu dày mấy ngàn mét bằng mắt thường cũng có thể thấy nó trở nên mỏng hơn.

Thế nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Lúc này kết giới trong trận pháp còn dày khoảng chừng 1 mét.

Nhưng động tác của Diệp Thiên cũng chưa dừng lại, trong tay hắn liên tục bắn ra kiếm quang, chém về phía trận pháp.

Khi từng mảng trận văn bị chém nát, đại trận bao quanh cung điện nhanh chóng biến mỏng.

Cuối cùng, khi Diệp Thiên đánh ra một đạo kiếm quang cuối cùng thì đại trận trước mắt này tan biến tựa bọt biển.

“Bùm” phát ra một tiếng nổ nhẹ rồi sụp đổ.

Nhìn cung điện đã mất đi phòng hộ trước mắt, Diệp Thiên vừa lòng gật đầu.

Cuối cùng thân hình hắn rơi xuống, đặt chân đến cung điện đàn phía trên mặt đất.

Lúc nãy hắn đã thăm dò rõ bố trí của cung điện này rồi.

Sau khi hạ xuống mặt đất, hắn đi về phía sảnh chính của cung điện.

Đến cửa chính điện, thứ đập vào mắt hắn đầu tiên là một cánh cửa cực lớn đang đóng chặt.

Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn lên, bên trên cánh cửa này có treo một bảng hiệu.

Trên đó viết ‘Minh Thập Tam Cung’, bốn ký tự lớn màu vàng sẫm.

“Minh Thập Tam Cung? Chỗ này cũng là Minh Thập Tam Cung sao, xem ra cung điện này chính là Minh Thập Tam Cung đời trước. Quả nhiên còn nguy nga hơn với cung điện xây trong bụng núi nhiều!”

Diệp Thiên cảm khái nhưng vẫn không thả lỏng cảnh giác.

Hắn đứng ở cửa đại điện, thần thức ầm ầm tràn ra, xuyên thấu qua tòa bộ đại điện bên trong.

Bên ngoài đại điện cũng được bố trí trận pháp.

Thế nhưng điều khiến Diệp Thiên buồn cười là trận pháp này cũng sao chép lại trận pháp mà trước kia hắn đã từng bố trí.

Trận pháp này yếu hơn so với trận pháp bao quanh cung điện kia rất nhiều.

Vậy nên Diệp Thiên căn bản không cần cố tình đi phá trận, chỉ cần vận dụng chút thần thức đã có thể phá tan trận pháp.

Thần thức hắn tiến sâu vào bên trong, cuối cùng hắn đã thấy rõ được diện mạo của cung điện.

Cả đại điện trống rỗng, trên đỉnh có một ngai vàng, lúc này có một người đang ngồi trên đó.

Ngoại trừ người này ra thì trong đại điện không còn gì khác nữa.

Ngay cả hồ nước dưới bậc thềm của ngai vàng cũng đã cạn khô.

Có thể là vì được trận pháp bảo vệ nên dù đã trải qua rất nhiều năm nhưng đại điện này vẫn không dính một chút bụi bặm.

Diệp Thiên thu lại thần thức, chuẩn bị tập trung vào người kia.

Hắn muốn quan sát xem thử người này còn sống hay đã chết.

Nếu vẫn còn sống thì thực lực của ông ta như thế nào, hắn có thể thành công chạy thoát khỏi nơi này hay không.

Lần này anh đến đây chỉ là vì giết thời gian chứ cũng không có mục đích gì quá quan trọng.

Nếu vì vậy mà gặp phiền toái, đây là điều hắn không muốn nhìn thấy.

Mà nhưng ngay lúc này, người kia lại đột nhiên mở mắt ra.

Trong lòng Diệp Thiêng cả kinh, nhưng hắn lại không lập tức đào tẩu.

Bởi vì hắn cảm nhận được kinh khí của người đó đang bị mắc kẹt trong cơ thể.

Tia dao động còn sót lại đang thấm dần ra bên ngoài.

Diệp Thiên cảm nhận được tu vi của người này hẳn là Ngũ trọng Minh Đế Cảnh.

Đây là một cao thủ chân chính!

Phải biết rằng, hiện giờ, tu vi của Minh Đế - người đã thống nhất toàn bộ Minh Đạo cũng chỉ là Lục trọng Minh Đế Cảnh mà thôi.

Vậy nên có thể nhìn ra được tu vi Ngũ trọng Minh Đế Cảnh của người đang ngồi bên trong đại điện kinh khủng đến chừng nào!

Mà sở dĩ Diệp Thiên không chạy trốn là vì anh cảm nhận được người này có thương thế rất nghiêm trọng.

Cho nên dẫn đến hơi thở của ông ta rất uể oải.

Tuy trên người tỏa ra uy áp Ngũ trọng Minh Đế Cảnh nhưng chưa chắc có thể phát huy được mấy phần thực lực.

Hơn nữa người này tản mát ra từng luồng tử khí âm lãnh.

Loại này tử khí này khác hẳn với tử khí cung quanh người đã mất hết hy vọng vào việc tu luyện.

Mà tử khí này lại phát ra từ bên trong cơ thể người này.

Điều này chứng tỏ được tuổi thọ của người trước mặt này cũng không còn nhiều, đang ở trạng thái đèn dầu sắp cạn dầu rồi.

Thế thì Diệp Thiên phải sợ gì chứ? Hắn căn bản không hề sợ!

Ngay lúc này, người bên trong đại điện chậm rãi mở miệng.

Theo sau, một giọng nói khàn khàn khô khốc truyền đến lỗ tai Diệp Thiên.

“Bạn cũ đến thăm, cớ sao lại đứng chần chừ ngoài cửa? Tuy đại điện của tôi lúc này đơn sơ nhưng vẫn có thể lấy ra được một cái ghế. Khách quý không ngại tiến vào chứ?”

Diệp Thiên cau mày.

Người kia luôn mồm gọi hắn là bạn cũ.

Thế nhưng hắn căn bản không nhận ra người này.

Thân hình ngồi trên ngai vàng kia tiều tụy, gầy gò, nếp nhăn hằn trên khắp khuôn mặt, trông vô cùng già nua.

Bộ dạng này rất khó để phân biệt.

Lúc nãy, khi Diệp Thiên cảm nhận hơi thở của đối phương.

Hắn cũng nhận ra mình không hề quen thuộc với hơi thở của đối phương.

Vậy nên hắn căn bản không nghĩ ra được đối phương rốt cuộc là ai.

Nếu đã không nghĩ ra được thì hắn lựa chọn không nghĩ nữa.

Vì thế hắn đẩy cửa đại điện ra, bước vào.

Ngay khi hắn đến trước mặt bóng người gầy gò kia.

Bóng người gầy gò kia nhìn Diệp Thiên, nhếch môi, nở một nụ cười vô cùng khó coi.

“Thánh Khư Thuỷ Tổ, đã lâu không gặp!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.