Sau khi rời khỏi đại điện, tất cả mọi người đi về phương hướng khác nhau.
Đặc biệt những người cùng với Diệp Thiên đi giết Thánh Khư Thủy Tổ.
Từng người vội vàng đi về nhà của mình.
Mà Diệp Thiên hắn không lập tức quay về nhà của bản thân mình.
Mà âm thầm đi theo phía sau mười chín vị đó.
Sau đó tìm ra nơi sống của từng người, lúc này mới quay về.
Sau khi quay về nơi ở của mình, vừa vào cửa thì nhìn thấy trong căn phòng nhỏ có đặt một cái hộp.
Diệp Thiên đi qua, tò mò mở cái hộp.
Lúc hắn nhìn thấy thứ bên trong hộp, không kiềm được nhếch miệng.
“Khoản này không nhỏ nha, nếu riêng lẻ từng người thì không quá hậu hĩnh nhưng nếu như hơn hai mười người gộp lại với nhau, vậy vô cùng hậu hĩnh đó!”
Chỉ nhìn thấy cái hộp gỗ có ba tấc, bên trong đặt hơn hai mươi bình thuốc, hàng nghìn viên pha lê u minh cùng với hai pháp khí cấp vương.
Diệp Thiên sau khi kiểm tra, phát hiện chất lượng của hai mươi mấy bình thuốc đó vô cùng cao.
Trong số đan dược có loại trị thương, có loại phục hồi tu vi, có loại tăng cường bạo phát lực, đủ hết các loại công năng.
Mà những viên pha lê u minh này là tài nguyên vô cùng quý báu.
Nó chứa đựng âm khí vô cùng mạnh mẽ, đó là nguồn tài nguyên mà những người tu luyện Minh Đạo không thể thiếu.
Mà sản lượng của những viên đá u minh này rất thấp, trước mắt hàng nghìn viên này có giá trị hàng trăm triệu đồng tiền vàng.
Mà những pháp khí cấp vương này, quả thật rất quý báu.
Cấp vương là pháp khí cao cấp của Minh Vương Cảnh, chỉ thua mỗi pháp khí cấp đế.
Hơn nữa hai pháp khí này thuộc hàng cao cấp hơn trong pháp khí cấp vương.
Diệp Thiên thu những thứ này.
Sau đó ngồi lên tấm nệm, lặng lẽ nhìn bầu trời tối tăm.
Sau khi sắc trời chuyển tối, Diệp Thiên mặc áo choàng đen của mình, sau đó âm thầm đi ra khỏi phòng.
Hắn dựa theo ký ức của mình, lần lượt đi tìm nơi ở của mười chín người khác.
Rất nhanh, hắn đến trước của nhà của một trong số đó.
Hắn không có dùng phương thức bạo lực phá cửa đi vào, mà rất có lịch sự gõ cửa.
Không lâu sau, trong phòng truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Là ai?”
Diệp Thiên dùng giọng nói của người đàn ông trung niên: “Là tôi, Hắc Chúc Sinh!”
“Hắc Chúc Sinh? Muộn như vậy rồi mà anh còn đến tìm tôi, có chuyện gì sao?”
Người trong phòng nghi hoặc hỏi, nhưng mà nghi hoặc cũng là nghi ngờ thôi, ông ta vẫn đi ra ngoài mở cửa.
Cửa phòng được mở ra, sau đó Diệp Thiên nhìn thấy một người đàn ông trung niên mộc mạc, đứng ở trước mặt hắn.
Người đàn ông trung niên này chính là chủ nhân của căn nhà này, tên là La Tự Việt.
“Anh La Tự Việt, tôi đến đây tìm anh vì chuyện mà cung chủ nói hôm nay, giết chết Thánh Khư Thủy Tổ.”
Mặt La Tự Việt không biểu cảm nói: “Chuyện này có vấn đề gì sao? Tại sao cố ý đến tìm tôi?”
Diệp Thần không thay đổi sắc mặt nói: “Lẽ nào anh La Tự Việt không dự định cho tôi đi vào sao?’
La Tự Việt nghĩ ngợi, sau đó nhích người, để Diệp Thiên đi vào trong căn phòng nhỏ của mình.
Diệp Thiên sau khi đi vào, quan sát xung quanh.
Bố cục của căn phòng này với căn phòng hắn ở na ná nhau, đều rất đơn giản, ở giữa đặt một tấm nệm lót.
Khi nhìn thấy cái hộp ba tấc nằm kế bên tấm nệm lót, lông mày khẽ nhướng lên.
Sau đó, hắn không đổi sắc mặt ngồi trên ghế.
Sau khi La Tự Việt quay về ngối đối diện hắn.
“Bây giờ có thể nói được không, rốt cuộc có chuyện gì?”
Diệp Thiên suy nghĩ sau đó cố làm ra vẻ thần bí, ghé gần lỗ tai của La Tự Việt.
La Tự Việt cau mày, nhưng vẫn kề lại gần Diệp Thiên.
Sau đó chỉ nghe Diệp Thiên nói khẽ bên tai: “Vấn đề chính là người chúng ta đi quá nhiều, anh La Tự Việt, anh đừng đi nữa.”
Lúc La Tự Việt đang nghi ngờ, không biết làm sao.
Ông ta đột nhiên cảm nhận được cổ lành lạnh.
Sau đó, ông ta kinh hãi trừng mắt nhìn về phía Diệp Thiên.
“Anh… anh...”
La Tự Việt chưa nói được câu nào thì đầu của ông ta rơi xuống từ trên cổ.
Diệp Thần dùng quần áo của ông ta lau vết máu trên Thương Lan Nhận.
Sau đó, ngson tay của hắn nổi lên một ngọn lửa vàng, thiêu thi thể của La Tự Việt.
Sau một khoảnh khắc, thi thể của La Tự Việt bị thiêu rụi hoàn toàn, đến cả vết bụi cũng không còn lưu lại.
Bao gồm cả vết máu xung quanh cũng biến mất sạch sẽ.
Sau đó ngón tay cái của Diệp Thần phát một cái, cái hộp đó liền bị thu lại.
Sau đó liền đi ra khỏi phòng của La Tự Việt.
“Người tiếp theo!”
Trong đêm, thân ảnh của Diệp Thiên giống như ma quỷ, lướt qua lướt lại giữa những tòa kiến trúc.
Mỗi căn phòng mà hắn đi vào, sau khi đi ra thì có một người mất mạng.
Những người tử sĩ bị Mục Thanh Minh chọn đó, tu vi cao nhất chẳng qua cũng là Minh Vương Cảnh đỉnh phong.
Hơn nữa với sự tính toán của Diệp Thiên, những người này căn bản không chịu được đòn đánh lén của Diệp Thiên.
Vì vậy Diệp Thiên đi tới đi lui, tổng cộng chưa đến hai tiếng đồng hồ,đã giết sạch toàn bộ mười chín người đó.
Mà lúc này vừa qua một giờ sáng, sắc đêm càng u tối hơn.
Diệp Thiên nhìn thấy ngọn núi cao nhất, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.
Tiếp đó hắn hóa thân thành một bóng ma, nhanh chóng bay về phía đại điện của Minh Thập Tam Cung.
Thông qua kí ức của Hắc Chúc Sinh, Diệp Thiên biết được một chuyện.
Cả đại điện này vào buổi tối, chỉ có Mục Thanh Minh và mấy người nữ thủ vệ ở bên trong.
Vì vậy vào lúc này, chính là lúc thủ vệ bên cạnh Mục Thanh Minh buông lỏng cảnh giác nhất.
Đương nhiên cũng bởi vì đối phương có dũng khí, dù sao cũng là cao thủ Tam trọng Minh Đế Cảnh.
Cả Thương Minh Giới này mà nói đều là cao thủ trong hàng ngũ.
Diệp Thiên đến trước cửa đại điện.
Hai cánh cổng tối tăm vẫn đóng chặt, giống như hai hàng răng sắc nhọn bị thú dữ đóng chặt.
Diệp Thiên không có gây sự, mà vươn tay vỗ cửa.
Bởi vì chất liệu của hai cánh cửa lớn này vô cùng đặc biệt, hơn nữa nội bộ còn thiết lập trận pháp.
Nếu như Diệp Thần dùng sức, hắn dương nhiên có năng lực phá vỡ cánh cửa này.
Nhưng sẽ gây ra động tĩnh rất lớn.
Nếu như vậy, không chỉ làm kinh động Mục Thanh Minh bên trong, còn sẽ thu hút cả đám cao thủ của thế giới ngầm này.
Lúc đó phiền phức của hắn sẽ rất lớn, vì vậy hắn đường đường chính chính vào vẫn hay hơn.
Cùng với âm thanh vắng lặng trong đại điện.
Không bao lâu, cánh cửa của đại điện được mở ra từ bên trong.
Diệp Thiên nhìn thấy một thị nữ mảnh mai, gương mặt lạnh lùng nhìn hắn một cái.
“Hắc Chúc Sinh? Đêm khuya như vậy ngươi còn đến tìm cung chủ, có chuyện gì?’
Đây là cung nữ bên cạnh Mục Thanh Minh.
Tuy rằng tu vi không cao nhưng địa vị của bọn họ rất cao.
Trừ bốn vị đường chủ ra, ở thế giới ngầm này không ai không dám nể mặt họ.
Diệp Thiên khẽ chào rồi nói: “Vị tiểu tỷ tỷ này, thủ hạ đến tìm cung chủ có chuyện cần bẩm báo, mong tỷ tỷ nhanh chóng hồi báo!”
Thị nữ khẽ cau mày, sau đó vẫn gật đầu.
Cô ta lạnh lùng nói một câu: “Đợi đó.”
Sau đó quay người đi vào bên trong cung điện.
Không lâu sau, thị nữ quay lại.
Cô ta nói với Diệp Thiên: “Cung chủ nói ông đi vào.”
Diệp Thiên lần nữa hành lễ, từng bước từng bước đi theo người thị nữ từ đại điện vào bên trong điện.