Nhà họ Triệu lúc này đã là một mảnh hỗn loạn, sớm đã hoang phế.
Mùi máu tanh nồng nặc cho thấy ở đây đã từng xảy ra một vụ thảm sát.
Ánh mắt của Tạ Bất Tu và mọi người trở nên u ám, đồng thời trong lòng mọi người cũng dần dần lan tỏa một sự sợ hãi vô hình.
“Dựa theo vết tích chiến đấu còn sót lại của hiện trường, thực lực của Thánh Khư Thủy Tổ này ở trong một năm nay lại có một sự biến đổi vô cùng lớn.
Tạ Bất Tu hạ giọng nói.
Tiết Hòa đi lên phía trước, gật gật đầu nói: “Tuy rằng Triệu Minh Nghĩa này chỉ có tu vi nhất trọng Minh Đế Cảnh nhưng mà lần này Thánh Khư Thủy Tổ cùng với ông ta chiến đấu trực tiếp, sau đó còn giết chết Triệu Minh Nghĩa.”
Sắc mặt của hai cao thủ Nhất trọng Minh Đế Cảnh khác, dần trở nên trắng bệch.
Bởi vì tu vi của bọn họ tương đương với tu vi của Triệu Minh Nghĩa này.
Nếu như lúc này Diệp Thiên đến tìm gia tộc của bọn họ làm loạn, kết cục của bọn họ e là không khác gì so với Triệu Minh Nghĩa.
Hai người này nhìn nhau, sau đó chắp tay cúi đầu đối với Tạ Bất Tu rồi nói: “Trưởng lão Tạ, Thánh Khư Thủy Tổ nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng tôi, nhà họ Triệu chỉ là sự bắt đầu, sợ là phía sau có gia tộc và tông môn của chúng tôi từng người sẽ bị tàn sát, tôi cầu mong Cung Minh Đế bảo vệ chúng tôi!”
Sau khi nói xong, hai người bọn họ chắp tay rồi cúi đầu lạy Tạ Bất Tu.
Lúc này đám người Tạ Bất Tu có thể hiểu rõ cách nghĩ của họ bây giờ.
Liên quan đến sự tồn vong của gia tộc, bọn họ đương nhiên sợ hãi.
Sau khi cân nhắc một lúc, Tạ Bất Tu nói: “Nếu như Thánh Khư Thủy Tổ đã bắt đầu xuất núi, hắn ta muốn chơi thì chúng ta chơi với hắn ta, trong mấy người chúng ta, tu vi của gia chủ Lý và trưởng môn Trần thấp nhất, Đế Minh cung và Minh Thập Tam Cung sẽ bảo vệ gia tộc của mình!”
Gia chủ Lý và trưởng môn Trần nghe xong, gương mặt lộ ra một sự vui vẻ, lần nữa cảm ơn đám người Tạ Bất Tu.
Sau khi thương lượng xong, mấy người bọn họ chia binh ra làm hai đường, đi về hai phương hướng khác nhau.
Sau khi bọn họ rời đi không bao lâu, một thân ảnh đi ra từ nơi hoang phế phía sau ra.
Bóng dáng này chính là Diệp Thiên.
Hắn lui tới núp ở chỗ cũ, che giấu hơi thở của mình.
Nhưng lời mà đám người Tạ Bất Tu thương lượng, hắn đã nghe hết rồi.
Nhìn phương hướng mà đám người Tạ Bất Tu rời đi, khóe miệng Diệp Thiên lộ ra một nụ cười.
Cuối cùng, một kế hoạch dần dần được hình thành trong lòng hắn.
“Nếu như các người chỉ tập trung đến hai nhà đó, vậy thì tôi tặng cho các người một sự bất ngờ.”
Sau khi nói xong, Diệp Thiên nhảy vọt lên cao, đi về hướng khác với của đám người Tạ Bất Tu.
Thế giới ngầm, đây chính là thế giới nhỏ do một người tạo thành vì sự độc lập.
Cửa vào của nó rất khuất mắt, rất ít người có thể tìm được.
Mà ở trong thế giới ngầm này là thế lực thứ hai của Thương Minh giới, đại bản doanh của Minh Thập Tam Cung.
Cửa vào của thế giới ngầm không có trong bất cứ thành trấn nào đông dân nào cả.
Hơn nữa còn ở một vực thẳm sâu hút.
Mà tên của vực thẳm này là Âm Hồn Giản.
Bóng dáng của Diệp Thiên lúc này xuất hiện ở phía trên Âm Hồn Giản.
Diệp Thiên cúi đầu nhìn về xuống vực thẳm, phía dưới là một mảng u tối.
Bóng tối vô tận toát ra một luồng hơi thở bí ẩn và nó giống như một con quái thú có cái miệng khổng lồ, muốn chọn người và ăn thịt.
Diệp Thiên không biểu cảm, sau đó chỉ thấy hắn bay lên nhảy xuống Âm Hồn Giản.
Cảm nhận được luồng gió thổi rít bên tai, ý thức của Diệp Thiên đột nhiên trở nên rời rạc.
Hắn cảm nhận ,mọi thứ trong bóng tối xung quanh.
Khi hắn đi xuống độ sâu vạn trượng, vẻ mặt của hắn đột nhiên thay đổi.
Vào lúc tinh thần của hắn cảm ứng được, lúc này vị trí mà hắn đặt chân xuống xuất hiện một sự dao động khẽ.
Trong lòng Diệp Thần vui mừng: “Tìm được rồi!”
Sau đó hắn chầm chầm điều động linh lực trong cơ thể, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.
“Quỷ đạo, u hồn biến!”
Cùng với lời nói của hắn vừa dứt, ngoài cơ thể Diệp Thiên tản ra một luồng dao động dị thường.
Cuối cùng, cơ thể hắn dường như dung hợp vào trong bóng đêm, dường như hòa thành một với bóng đêm u tối.
Sau đó, hơi thở và bóng dáng của Diệp Thiên hoàn toàn biến mất.
Và trước đó Diệp Thiên cảm nhận được vị trí phát ra sự dao động, chính là ở cửa ra vào của một trận pháp.
Lúc này, cửa ra vào đột nhiên động đậy, sau đó rất nhanh lại yên tĩnh trở lại.
Mà bên trong trận pháp, hai người thủ vệ đang đứng canh gác ở đây.
Bọn họ đột nhiên cảm nhận được một chút dao động, nhất thời cau mày.
Hai người đồng thời rút binh khi trong tay ra, khuôn mặt cảnh giác nhìn về lối ra vào của trận pháp.
Có lẽ là đợi quá lâu, không có cảm nhận được sự biến hóa nào.
Dần dần, sự đề phòng của hai người buông lỏng một chút.
Một trong hai người mở miệng nói: “Có thể là dị thú, không cẩn thận đụng vào trong lối ra vào trận pháp.”
Một người khác gật đầu nói: “Có đạo lý.”
Sau khi hai người nói xong liền quay về chỗ cũ của mình tiếp tục canh gác.
Sự dao động hồi nãy chính là do Diệp Thiên ở trong trận pháp tạo thành.
Dựa vào thuật thiên thông của quỷ đạo, tu vi của mấy người thủ vệ Minh Thiên Cảnh này căn bản không phát hiện ra vết tích của hắn.
Sau khi vào trong thế giới ngầm, Diệp Thiên đi loanh quanh khắp nơi.
Thế giới ngầm này không lớn, chỉ bằng cỡ Phong Bạo Thành.
Nhưng mà mọi thứ ở đây được sắp xếp rất có quy luật, tất cả kiến trúc đều được sắp xếp rất hoàn mỹ.
Hơn nữa sự phân chia khu vực rất rõ ràng.
Ở vị trí trung tâm của thế giới ngầm, Diệp Thiên nhìn thấy một ngọn núi sừng sững trong mây.
Toàn thân ngọn núi này có màu đen sẫm, thẳng tắp như dao.
Giống như một thanh kiếm lớn treo ngược đứng ở đó.
Ở vị trí gần đỉnh của ngọn núi có một sơn môn cực lớn.
Trên cửa núi có khắc một cái biển vô cùng lớn, trên đó đề bốn chữ Ngô Thập Tam Cung.
Nhìn thấy cửa lớn của Ngô Thập Tam Cung, khóe miệng Diệp Thiên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy hai cánh cửa lớn trước mặt bị mở ra.
Một bóng người mặc áo choàng đen bước ra từ trong cửa lớn.
Diệp Thiên tiếp tục ẩn hình, tuy rằng hắn lơ lửng trên không, xung quanh không có vật che chắn.
Nhưng mà người đối diện đó căn bản không nhìn thấy hắn, cũng không cảm nhận được hắn.
Diệp Thiên khẽ quan sát thân ảnh đó, phát hiện đối phương chỉ có tu vi của Cửu trọng Minh Vương Cảnh.
Đồng tử của Diệp Thiên khẽ chuyển động, đột nhiên hắn có một cách.
Sau đó, hắn đi theo sau thân ảnh Cửu trọng Minh Vương Cảnh.
Cả đường đi theo đối phương, đi vào trong tòa kiến trúc.
Tòa kiến trúc này giống hệt như căn phòng của một người, sau khi quay về, thân ảnh đó lập tức cởi áo choàng đen trên người ra.
Lộ ra một khuôn mặt ảm đạm.
Lúc này Diệp Thiên mới nhìn rõ mặt, đây là một người đàn ông trung niên, sắc mặt nhợt nhạt, giống như một thời gian dài không nhìn thấy ánh mặt trời.
Sau khi người đàn ông cởi áo choàng, liền đi đến một tấm nệm lót, ngồi xếp bằng và bắt đầu luyện tập.
Lúc này Diệp Thiên vẫn duy trì trạng thái u hồn.
Hắn nhìn người đàn ông ngồi trên tấm nệm lót.
Phát hiện người đàn ông này không hề có chút phòng bị nào, chuyên tâm tu luyện.
Sau đó, Diệp Thiên khẽ niệm pháp, trong lòng nói thầm: “Quỷ đạo, thôn quỷ thuật!”