Triệu Minh Nghĩa đột nhiên cảm thấy trò vặt của mình nhất định đã bị đối phương nhìn thấu.
Người nhà của ông ta đang bị giết hại.
Ông ta là chủ của một nhà, nếu giờ phút này chạy trốn thật sự trong lòng rất áy náy.
Sau khi do dự một hồi, Triệu Minh Nghĩa quyết định xoay người chạy về nhà họ Triệu.
Nhưng vừa trở về nhà họ Triệu, ông ta lập tức sững sờ.
Lúc này nhà họ Triệu đã máu chảy thành sông, đầu người rải khắp trên mặt đất.
Thật sự là một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.
Trong khoảng thời gian ông ta do dự, người của nhà họ Triệu đã bị Diệp Thiên nhanh chóng giết chết không còn một ai.
Lúc này, trong tay Diệp Thiên đang chơi đùa với một quả thụ.
Khi hắn nhìn thấy Triệu Minh Nghĩa trở về một lần nữa.
Diệp Thiên nhếch miệng cười, cất lại quả thụ đi.
“Ôi, gia chủ nhà họ Triệu, ông như vậy là lương tâm phát giác rồi đấy à? Nhưng mà ông trở về quá muộn rồi, nhà họ Triệu các người hiện tại chỉ còn lại một mình ông thôi! Tất nhiên, nếu ông có đứa con hoang nào bên ngoài, vậy thì coi như tôi chưa nói gì đi.”
Lúc này, đầu óc Triệu Minh Nghĩa trống rỗng, ông ta trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào những thi thể trên mặt đất của nhà họ Triệu.
Một lúc lâu sau, ông ta hét lên một tiếng kêu thảm thiết thê lương.
“Thánh Khư Thủy Tổ! Mày dám giết sạch người của nhà họ Triệu chúng ta, đùng là lòng dạ độc ác! Người đuổi giết mày là tao, liên quan gì đến người nhà của tao chứ? Họ là những người vô tội, tại sao mày lại giết họ? Tại sao?”
Vừa nói, trên mặt Triệu Minh Nghĩa rơi xuống hai hàng nước mắt đục ngầu.
Nghe thấy tiếng khóc như đang tố cáo của Triệu Minh Nghĩa, Diệp Thiên lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
“Nghe ông nói những lời này, ông lại có thể nói người của nhà họ Triệu các ông vô tội sao? Ở Thanh Vân Thành này, có người nào chưa từng bị người nhà họ Triệu của ông ức hiếp, sỉ nhục không? Chẳng qua chuyện này cũng không liên quan gì đến tôi, nhưng quan trọng nhất là, nếu như lúc đó sức lực của tôi không đủ thì các người sẽ dùng những cách tàn nhẫn hơn để giết tôi rồi, ông thấy tôi nói đúng không?”
Sau khi nói xong, Diệp Thiên cũng không thèm nhìn vẻ mặt đau khổ và oan ức của Triệu Minh Nghĩa nữa.
Phá Thiên Thương trong tay hóa thành vô số tàn ảnh tấn công về phía Triệu Minh Nghĩa.
“Phá Thiên Đồ Thần!”
Vô số thương ảnh xuất hiện xung quanh Diệp Thiên, tràn ngập cả bầu trời.
Theo một thương của Diệp Thiên mạnh mẽ đâm thẳng phía trước.
Những thương ảnh này nhanh chóng tập trung lại, giống như mưa lớn tấn công dồn dập Triệu Minh Nghĩa.
Mặc dù Triệu Minh Nghĩa đang đắm chìm trong đau khổ nhưng sự cảnh giác của ông ta không hề giảm bớt.
Trong nháy mắt Diệp Thiên bắt đầu ra tay, ông ta đã chuẩn bị xong.
Lúc thương ảnh tấn công tới, ông ta đã xoay cổ tay lấy ra một thanh Phương Thiên Họa Kích.
Nhắm vào thương ảnh khắp bầu trời kiên cường gầm lên giận dữ: “Minh Thần Phá!”
Trong tay Triệu Minh Nghĩa cầm Phương Thiên Họa Kích mạnh mẽ chém về phía trước.
Đột nhiên một thanh trường kiếm màu đen dài hơn nghìn trượng xé rách không gian, đâm thẳng về phía thương ảnh khắp bầu trời!
Trong nháy mắt, thương ảnh và thanh trường kiếm va chạm với nhau, làm phát ra một lực vô cùng mạnh mẽ.
Chỉ là chớp mắt một cái, toàn bộ nhà họ Triệu trong phạm vi nghìn dặm đều biến thành một đống đổ nát.
Tất cả thương ảnh tiêu tan, thanh trường kiếm cũng bị vỡ vụn.
Dưới tác động của một lực lớn như vậy, Diệp Thiên không khỏi bị đẩy lui hàng trăm mét.
Còn Triệu Minh Nghĩa chỉ hơi dao động bị đánh lùi vài bước sau đó ổn định lại cơ thể.
Vẫn còn một khoảng cách giữa hai bên.
Nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt Triệu Minh Nghĩa lập tức sáng lên.
Lúc trước ông ta bị thành tích chiến đấu của Diệp Thiên hù dọa.
Nhưng khi tự mình trải nghiệm, ông ta mới phát hiện Diệp Thiên cũng không mạnh như ông ta đã nghĩ.
Triệu Minh Nghĩa nhanh chóng lấy lại được chút tự tin, lần này ông ta không chờ Diệp Thiên tấn công nữa mà là chủ động xông lên!
Chỉ thấy ông ta cầm Phương Thiên Họa Kích hóa thành vô số tàn ảnh, tấn công về hướng của Diệp Thiên.
Khi đi tới trước mặt Diệp Thiên cách ba trượng, ông ta giơ thật cao Phương Thiên Họa Kích trong tay lên rồi đập mạnh xuống phía dưới.
Đột nhiên, một cuộc tấn công xen lẫn vạn quân đánh xuống trước mắt Diệp Thần.
Diệp Thiên đứng tại chỗ bất động.
Thấy vậy, trong lòng Triệu Minh Nghĩa mừng rỡ, vội vàng gia tăng sức mạnh trong tay.
Phương Thiên Họa Kích quét qua một đường vòng cung sắc bén, đánh mạng vào chỗ Diệp Thiên đang đứng.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, Triệu Minh Nghĩa chỉ cảm giác được Phương Thiên Họa Kích trong tay mình đập vào một vật gì đó vô cùng cứng rắn.
Lực phản kích cực mạng làm cho tay của ông ta tê dại.
Trong lòng Triệu Minh Nghĩa hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau một khoảng.
Sau khi bụi bặm lắng xuống, ông ta thấy Diệp Thiên đã biến mất khỏi chỗ đứng ban đầu từ lâu rồi.
Mà bây giờ chỗ đó là một kim ấn của một lòng bàn tay to lớn nhẹ nhàng trôi nổi.
Trấn Long Ấn!
Lúc Phương Thiên Họa Kích của Triệu Minh Nghĩa sắp đánh vào người Diệp Thiên.
Hắn sử dụng Trấn Long Ấn vững vàng đỡ lấy đòn tấn công của Triệu Minh Nghĩa.
Khi vẫn còn nhìn thấy Phương Trấn Long Ấn này, trong lòng Triệu Minh Nghĩa đột nhiên trùng xuống.
Ông ta vẫn còn nhớ rõ, một năm trước, ở giữa mười vạn ngọn núi.
Diệp Thiên đã mấy lần dựa vào Trấn Long Ấn trong tay, triệu hồi Long hồn ra để đối phó với chín vị cao thủ Minh Đế Cảnh của bọn họ.
Trong lúc ánh mắt ông ta đang mấp máy không yên thì trên Trấn Long Ấn phóng ra kim quang.
Đột nhiên một tiếng rồng gầm vang vọng khắp bầu trời và xuất hiện bóng dáng của Hoàng Kim Thần Long chui ra từ Trấn Long Ấn.
Mà lúc này Diệp Thiên đã lui ra xa ngàn trượng từ lâu.
Cùng lúc đó, trong tay hắn bóp chặt Đạo Pháp Quyết.
Long hồn của Hoàng Kim Thần Long gào thét lao thẳng vào Triệu Minh Nghĩa.
Nhìn thấy cảnh này, Triệu Minh Nghĩa lập tức sợ chết khiếp.
Sức mạnh của Hoàng Kim Thần Long gần như là với cao thủ tam trọng của Minh Đế Cảnh.
Không phải ông ta một kẻ hèn mọn trong Minh Đế Cảnh có thể chống lại.
Nhìn thấy Hoàng Kim Thần Long đang tấn công mình, Triệu Minh Nghĩa lập tức quay đầu bỏ chạy.
Tuy rằng mối thù đẫm máu nhất định phải báo nhưng cái mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn.
Nhưng tốc độ của ông ta hoàn toàn không bằng Hoàng Kim Thần Long, mắt thấy sắp bị đuổi kịp rồi.
Trong lòng ông ta biết rất rõ nếu bị Hoàng Kim Thần Long đuổi kịp, ông ta lập tức sẽ bị đánh ngay cả một mảnh vụn cũng không còn.
Nỗi sợ hãi to lớn đã lấn lý trí của ông ta, ông ta vội vàng hét lên: “Thánh Khư Thủy Tổ, mày có bản lĩnh đừng thì đừng dùng những thứ ngoại vật này, mày với tao tay không đánh nhau một trận đi!”
Diệp Thiên khinh bỉ cười: “Đồ ấu trĩ!”
Hắn mặc kệ Triệu Minh Nghĩa la hét, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Hoàng Kim Thần Long và Triệu Minh Nghĩa.
Sau đó chỉ bằng thời gian của mấy hơi thở, Triệu Minh Nghĩa đã bị Hoàng Kim Thần Long đuổi kịp.
“A...”
Một tiếng kêu thảm thiết phát ra, bóng dáng Triệu Minh Nghĩa bị kim quang của Hoàng Kim Thần Long nuốt chửng.
Kim quang chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó Hoàng Kim Thần Long lại hiện ra hình dạng lần nữa rồi chui vào giữa Trấn Long Ấn.
Ở cùng một chỗ, bóng dáng của Triệu Minh Nghĩa đã biến mất, ngay cả hắn cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.
Cả hình thần đều bị tiêu diệt!
Một vị cao thủ cấp một của Minh Đế Cảnh, cứ như vậy chết dưới Trấn Long Ấn!
Sau khi giết sạch người của nhà họ Triệu, Diệp Thiên ngẩng đầu nhìn về phía trước, trong mắt lộ ra một tia lạnh lùng.
Đây chỉ là một trong những kẻ thù của hắn.
Vẫn còn lại bảy kẻ thù, hắn sẽ đi tìm từng kẻ một để bắt họ phải trả giá tương ứng.
Đột nhiên, trong trực giác nhạy bén của Diệp Thiên cảm nhận được cảnh báo nguy hiểm đang ở xung quanh
Hắn biết trước khi chết Triệu Minh Nghĩa này chắc chắn sẽ kêu gọi sự giúp đỡ.
Mà lần cảnh báo nguy hiểm này, nhất định đến từ những cao thủ đang chạy tới giúp đỡ Triệu Minh Nghĩa.
Diệp Thiên không dừng lại, dẫn theo Ác Nguyên, Văn Tuyết Tâm và những người khác lập tức rời khỏi thành phố Thanh Vân Tông.
Sau khi bọn họ đi khỏi không bao lâu thì bóng dáng của đám người Tạ Bất Tu mới xuất hiện ở nhà họ Triệu.