“Anh...”
Người đàn ông trung niên còn muốn tiếp tục mắng, nhưng Ác Nguyên căn bản lười cùng ông ta dây dưa.
Trực tiếp một quyền đánh vào mặt người đàn ông trung niên.
Ầm ầm!
Sau một khắc, thân thể người đàn ông trung niên bay ra ngoài, máu tươi từ miệng và mũi phun ra.
Thân thể người đàn ông trung niên trực tiếp bay ra ngoài cửa tửu lâu, sau đó mạnh mẽ ngã lăn xuống đường.
Sau đó một trận gào khóc như heo bị chọc tiết vang lên, người đàn ông trung niên đưa tay lau máu tươi trên miệng và mũi mình, vẻ mặt kinh hoảng quát.
“Đồ súc sinh, đồ súc sinh! Sao anh dám đánh tôi! Anh chờ đấy cho tôi, tôi về nhà gọi người!”
Ác Nguyên bĩu môi, khinh thường nhìn người đàn ông niên một cái.
Người này cũng quá yếu ớt, bị đánh một quyền lại khóc như vậy.
Còn phải về nhà gọi người khác, điều này cũng quá đáng xấu hổ!
Đối với loại người này, Ác Nguyên nhìn cũng lười nhìn ông ta một cái.
Quay trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục ăn như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng không lâu sau khi ông ta ngồi xuống, một người đàn ông khác lại đến bàn ăn của họ.
Ác Nguyên đang muốn nổi giận nhưng khi ông ta nhìn thấy thứ trên tay đối phương mang theo, nhất thời liền sửng sốt.
Lúc này đứng ở bên cạnh bàn bọn họ là một thanh niên, mặt mày như ngọc, ôn hòa
tao nhã.
Chẳng qua lúc này trên tay anh ta cầm một cái đầu người đẫm máu, trực tiếp phá hủy khí chất tổng thể của anh ta.
Diệp Thiên lẳng lặng nhìn anh ta, Ác Nguyên lúc này còn đang sửng sốt.
Thanh niên mở miệng nói: “Hai cô gái, vừa rồi tên này mạo phạm hai vị, tôi thật sự nhìn không nổi, vì thế đã ra tay giáo huấn ông ta một trận trút giận thay hai người.”
Sau khi nói xong, thanh niên mỉm cười nhìn Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa.
Trong ánh mắt mang theo một tia nóng bỏng.
Cảm nhận được ánh mắt của người thanh niên trẻ tuổi, Văn Tuyết Tâm cùng Đóa Đóa nhíu mày, không để ý tới anh ta.
Diệp Thiên cũng lẳng lặng nhìn anh ta.
Thấy mẹ con Văn Tuyết Tâm thờ ơ, trong mắt thanh niên trẻ tuổi hiện lên một tia tức giận.
Nhưng lại bị anh ta đè xuống rất nhanh.
Sau đó anh ta đi đến bên cạnh hai mẹ con a Văn Tuyết Tâm và nói: “Hai cô gái, tôi chính là cậu chủ nhà họ Triệu tên Triệu Bách ở Thanh Vân thành này! Tôi thành tâm muốn cùng hai cô làm quen một chút, không biết hai cô có thể nể mặt cùng tôi tham quan Thanh Vân thành này hay không?”
Nhà họ Triệu sao?
Nghe được người thanh niên trẻ tuổi này tự giới thiệu, lông mày Diệp Thiên hơi nhíu lại.
Hắn đi tới Thanh Vân Thành này cũng không phải đến du lịch mà là tới báo thù.
Báo thù chuyện một năm trước hắn bị Tạ Bất Tu cùng mấy cao thủ thế gia Minh Đạo vây công.
Mà nhà họ Triệu ở Thanh Vân Thành chính là một trong số đó.
Triệu Bách này từ đầu đến cuối cũng chưa từng nhìn Diệp Thiên cùng Ác Nguyên một cái.
Ánh mắt của anh ta chỉ nhìn chằm chằm Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa.
Thấy Triệu Bách đi tới bên cạnh bọn họ, Văn Tuyết Tâm cùng Đóa Đóa lập tức đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp Thiên.
Sắc mặt Triệu Bách cứng đờ, lúc này anh ta mới đem ánh mắt đặt lên người Diệp Thiên.
Chẳng qua trong ánh mắt anh ta lúc này lóe ra thần sắc hung ác.
“Người anh em này, tôi khuyên anh tránh xa hai cô gái này ra một chút, nếu không hậu quả không phải là anh có thể chịu đựng được!”
Triệu Bách nhìn Diệp Thiên âm lãnh nói.
Diệp Thiên nhất thời tức giận cười: “Rốt cuộc là hậu quả gì lại khiến tôi không chịu nổi? Tôi rất ngạc nhiên, không bằng anh làm thử cho tôi xem!”
Triệu Bách nhất thời hừ lạnh một tiếng: “Hừ! Anh đúng là không thấy quan tài không đổ lệ!”
Một khắc sau, trên người Triệu Bách bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ khí thế cường đại.
Minh Vương Cảnh lục trọng!
Sắc mặt mọi người xung quanh nhao nhao đại biến, bọn họ biết Triệu Bách người này rất nóng tính.
Thấy anh ta muốn ra tay, mọi người trong tửu lâu đều nhao nhao chạy ra ngoài.
Sau khi phóng thích khí thế của mình, Triệu Bách đắc ý nhìn về phía Diệp Thiên.
Nhưng anh ta lại phát hiện Diệp Thiên lúc này như cười như không nhìn mình.
Trên mặt căn bản không lộ ra sự bất ngờ và khiếp sợ mà Triệu Bách tưởng tượng.
Sắc mặt Triệu Bách nhất thời lạnh xuống: “Tìm chết!”
Nói xong anh ta một quyền hướng Diệp Thiên đánh tới.
Một quyền này đánh thẳng vào điểm yếu, hơn nữa dùng mười phần khí lực.
Rõ ràng anh ta muốn một chiếu giết Diệp Thiên.
Ác Nguyên ở một bên lẳng lặng nhìn, ông ta không ra tay.
Bởi vì hiện tại tu vi của ông ta chỉ có Phiêu du cảnh tam trọng, căn bản không phải là đối thủ của Triệu Bách này.
Nắm đấm của Triệu Bách rất nhanh đã đi tới trước mặt Diệp Thiên.
Diệp Thiên vẫn ngồi nghiêng trên ghế như trước, bất động như núi.
Khi nắm đấm của đối phương sắp đụng phải góc áo hắn, Diệp Thiên ra tay.
Chỉ thấy hắn nhẹ nhàng nâng tay phải lên, đầu ngón tay xuất hiện kiếm quang tiện tay vung về phía Triệu Bách.
Trong nháy mắt, một đạo kiếm quang chiếu sáng toàn trường.
Thân thể Triệu Bách nhất thời cứng đờ tại chỗ, ánh mắt của anh ta cũng theo đó tan rã.
Sau đó, đầu anh ta đã rời khỏi cổ.
Một cột máu từ cổ phun ra, làm ướt sàn nhà của tửu lâu.
Một chiêu đã giải quyết Triệu Bách!
Miểu sát!
Bên ngoài tửu lâu, trên mặt mọi người vây xem tràn ngập thần sắc hoảng sợ.
“Thằng nhóc này là ai? Vậy mà đem Triệu Bách làm thịt! Thật sự là làm cho lòng người thoải mái.”
“Nhưng mà sau khi người thanh niên này giết Triệu Bách, hắn chỉ sợ sẽ gặp phiền toái, phải để cho hắn nhanh chóng rời khỏi Thanh Vân thành này!”
“Nhà họ Triệu nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn, Triệu Bách chính là con trai duy nhất của gia chủ nhà họ Triệu đó! Triệu Bách chết, nhà họ Triệu sẽ nổi điên cho xem!”
Diệp Thiên mang theo đám người Đóa Đóa đi ra khỏi tửu lâu.
Vừa ra khỏi tưu lâu, họ lập tức bị chặn đường.
Một lão giả nói với Diệp Thiên: “Chàng trai trẻ, cậu giết Triệu Bách, nhà họ Triệu khẳng định sẽ không bỏ qua cho cậu, cậu mau chạy trốn đi!”
“Đúng đó, mau chạy đi!”
“Chàng trai trẻ, cậu từ bên ngoài đến phải không? Cậu không biết nhà họ Triệu khủng bố như thế nào đâu, bọn họ giết người không chớp mắt, cậu mau đi đi!”
Những người xung quanh đều đến để thuyết phục.
Diệp Thiên đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó hiểu được nguyên nhân trong đó.
Xem ra Triệu Bách này ở Thanh Vân thành nhất định là làm chuyện xấu không ít nha.
Dân chúng ở đây đối với anh ta thật sự hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng mà Diệp Thiên lại không nghe theo lời khuyên của họ, mang theo đám người Đóa Đóa đi về phía trung tâm thành.
Phương hướng của hắn đi chính là nhà họ Triệu!
Những người vây quanh nhất thời kinh hãi.
“Cái này, người thanh niên này chẳng phải là điên sao? Đó chính là phương hướng nhà họ Triệu mà, hắn là muốn tự đâm đầu vào lưới sao?”
“Chúng ta có nên đi qua đó xem không?”
“Ôi, vẫn đừng đi, chỉ tiếc cho một thanh niên trẻ tuổi, tôi không đành lòng nhìn thấy hắn bị người nhà họ Triệu giết chết!”
Trong ánh mắt mọi người hoặc thổn thức hoặc kinh ngạc, đoàn người Diệp Thiên đi tới cửa lớn nhà họ Triệu.
Diệp Thiên thản nhiên quay đầu lại nhìn thoáng qua Ác Nguyên, Ác Nguyên lập tức hiểu ý.
Ông ta há miệng cười, sau đó cất bước đi về phía cửa lớn nhà họ Triệu.
Ông ta đi tới cửa lớn nhà họ Triệu sau đó rống to một tiếng.
Tiếp theo một quyền tiếp một quyền đánh thẳng vào cửa nhà họ Triệu.
Hai cánh cửa khổng lồ của nhà họ Triệu nhất thời bị Ác Nguyên một quyền đánh thành mấy khối.
Tiếng động lớn kinh động đến tất cả người nhà họ Triệu.
Lúc này, một giọng nói trầm trầm vang lên từ trên bầu trời nhà họ Triệu.
“Là ai, dám đến nhà họ Triệu ta làm loạn!”