Hai tay Tạ Bất Tu lúc này hiện ra vặn vẹo quỷ dị, cả người xụi lơ ngồi trong hố sâu, sắc mặt dữ tợn.
Mà lúc này Diệp Thiên vẫn đứng ở giữa không trung, trên thân thể hắn không hề bị thương.
Nhưng chỉ có hắn mới biết một chiêu vừa rồi thiếu chút nữa muốn mạng hắn.
Một kích vừa rồi là do linh hồn của mình khống chế thân thể Cùng Kỳ bộc phát ra.
Bởi vì đạo yêu thuật yêu khí thành núi là thuật pháp thần thông của Hư Không Cảnh.
Nếu muốn phát huy ra toàn bộ uy lực của môn thuật pháp này, Diệp Thiên chỉ có thể mượn tu vi Minh Đế Cảnh tam trọng của hung thú Cùng Kỳ mới có thể làm được.
Con hung thú Cùng Kỳ kia lúc này đã biến mất.
Bởi vì sau khi phát ra một kích, thân thể Cùng Kỳ trong nháy mắt liền nổ tung, hóa thành một trận mưa máu!
Một kích khủng bố kia hao hết tất cả sinh mạng bản nguyên của hung thú Cùng Kỳ.
Đồng thời Diệp Thiên cũng không dễ chịu.
Tinh thần lực của hắn thiếu chút nữa sụp đổ bởi vì một kích kia tuy rằng không cần tiêu hao năng lực bản thân hắn, nhưng cần linh hồn của hắn khống chế.
Điều này tiêu hao tinh thần lực rất lớn.
Lúc này một mình Diệp Thiên đứng ở đây, thân thể lung lay sắp đổ, ánh mắt cũng sắp mở không mở được. Nguyên nhân là do linh hồn hắn lúc này đang bị suy yếu. Diệp Thiên mạnh mẽ cắn đầu lưỡi, đau nhức lập tức làm cho hắn tỉnh táo.
Hắn biết rằng hắn không thể ngất đi bây giờ, một khi hắn ngất đi có thể hắn sẽ không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Hắn cố gắng chống đỡ mệt mỏi, lạnh lùng nhìn lướt qua tám cao thủ Minh Đế Cảnh lúc này đang nửa chết nửa sống.
Sau đó, hắn bước lên và bay vào không trung để trốn thoát.
Trước khi đi, giọng nói của Diệp Thiên vang vọng bên tai tám người: “Thù đuổi giết của các người, tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng! Ngày sau định đến thế gia hoặc tông môn các người giải quyết!”
Sau khi nghe Diệp Thiên nói mấy cao thủ Minh Đế Cảnh còn có ý thức kia hai mắt có rút lại, trong mắt có tia hoảng sợ chợt lóe sau đó biến mất.
Trải qua một trận giao thủ vừa rồi, bọn họ đối với thực lực của Diệp Thiên sinh ra một loại sợ hãi thật sâu.
Lực lượng như vậy căn bản không phải bọn họ có thể chống cự.
Mà giống như Diệp Thiên vừa rồi nói, hắn sẽ tìm tông môn hoặc thế gia phía sau từng người một bọn họ đi báo thù, bọn họ không ai có thể ngăn cản được.
Người của cung Minh Đế cùng Minh Thập Tam cung đối với vấn đề này ngược lại không có bao nhiêu để ý.
Bởi vì thực lực bản thân bọn họ cường hãn, hơn nữa cao thủ Minh Đế Cảnh số lượng nhiều, cho nên Diệp Thiên uy hiếp đe dọa bọn họ so với những người khác nhỏ hơn rất nhiều.
Mà mấy tên cao thủ Minh Đế Cảnh sau lưng có tông môn hoặc là thế gia lúc này sắc mặt tái nhợt.
Trong mắt lộ ra vẻ lo lắng nồng đậm.
Bọn họ lúc này trong lòng có chút hối hận, hối hận không nên tham gia bao vây tiêu diệt Thánh Khư Thủy Tổ!
Lúc này tinh thần lực của Diệp Thiên thiếu hụt cực độ, hắn cảm giác mình sắp chống đỡ không nổi.
Hắn liều mạng bay về phía trước cho đến khi cùng đám người Tạ Bất Tu kéo dài khoảng cách đủ xa hắn mới hạ xuống, sau đó lập tức thi triển thổ độn thuật, chui vào trong một ngọn núi.
Vừa mới tiến vào ngọn núi, hắn lập tức gọi ra Hồng môn quốc độ, bóng người chợt lóe chui vào.
Vừa mới tiến vào Hồng Môn quốc độ, nhất thời một cỗ lực lượng khổng lồ từ bên trong thân thể hắn thức tỉnh.
Sau khi tiến vào Hồng Môn quốc độ, tu vi của hắn lập tức từ phiêu du cảnh bát trọng, khôi phục đến hư không cảnh lục trọng.
Cùng lúc đó, các thuộc tính của thân thể hắn đều được tăng lên rất lớn bao gồm cả tinh thần lực.
Vì vậy cảm giác buồn ngủ ngay lập tức biến mất.
Diệp Thiên không có trì hoãn lập tức bay về động phủ của mình, lấy ra đan dược bắt đầu chữa thương.
Sau khi Diệp Thiên rời đi, Tạ Bất Tu lấy ra một khối thạch truyền âm bóp nát.
Không bao lâu sau đã có mấy vị cao thủ đến từ cung Minh Đế xuất hiện trước mặt bọn họ.
Cuối cùng Tạ Bất Tu tám người bọn họ được đưa về cung Minh Đế chữa thương.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt hơn một năm trôi qua.
Trong thời gian một năm này, người trong Minh Đạo cũng không phát hiện ra tung tích của Thánh Khư Thủy Tổ nữa.
Lúc này tại đại thành trì thứ hai Thanh Vân Thành của Minh Đạo.
Trên đường phố có bốn người đang đi dạo.
Trong đó có hai nam và hai nữ.
Trong số hai người đàn ông có một người trong số họ mặc một chiếc áo trắng, vẻ ngoài hiền lành, cực kỳ đẹp trai.
Khóe miệng luôn mỉm cười, một bộ dáng vô hại.
Người này chính là Thánh Khư Thủy Tổ Diệp Thiên.
Và một người đàn ông cao lớn thô kệch, có khuôn mặt ngây thơ đang mỉm cười chính là Ác Nguyên.
Mà hai người phụ nữ bên cạnh bọn họ chính là Văn Tuyết Tâm vợ của Diệp Thiên, cùng với con gái Đóa Đóa của bọn họ.
Văn Tuyết Tâm cùng Đóa Đóa bộ dáng đều xinh đẹp động lòng người.
Đi bộ trong đám đông giống như hai bông hoa trên đám cỏ.
Người đi bộ xung quanh nhìn họ chằm chằm.
Ánh mắt lướt qua lại trên người hai mẹ con.
Ánh mắt của những người đó khiến Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Diệp Thiên cũng cảm nhận được cảm xúc của bọn họ, lập tức hắn bộc phát ra khí thế toàn thân.
Tu vi phiêu du cảnh bát trọng không chút che giấu phóng thích ra!
Những người xung quanh cảm nhận được khí thế khổng lồ trên người Diệp Thiên, nhất thời sợ tới mức co chân bỏ chạy.
Kể từ đó không ai dám nhìn chằm chằm hai mẹ con Văn Tuyết Tâm nữa.
Không lâu sau đó họ đến cửa của một tửu lâu.
Lúc trước tửu lâu này tên là Bạch Hạc Lâu, là một trong những tửu lâu lớn nhất trong Thanh Vân thành.
Sau khi bốn người Diệp Thiên đi vào tửu lâu, tìm một cái bàn gần cửa sổ ngồi xuống.
Chẳng bao lâu, sau khi các món ăn được mang lên, bốn người bọn họ bắt đầu thưởng thức.
“Hương vị của nhà hàng này rất tuyệt! Rượu này cũng rất mạnh!”
Giọng nói thô lỗ của Ác Nguyên vang vọng trong tửu lâu.
Diệp Thiên mỉm cười: “Thời gian đã qua lâu như vậy rồi, tu vi của ông không thấy tăng lên nhưng về chuyện ăn uống này ngược lại tăng lên không ít nha!”
Đóa Đóa lúc này lập tức tiếp chép miệng: “Bố nói không sai, Ác Nguyên ông ấy chính là một cái thùng cơm!”
Ác Nguyên nhất thời có chút xấu hổ, ông ta nói với Đóa Đóa: “Đóa Đóa, ý cháu nói ông là thùng cơm, nhưng tu vi của ông so với cháu cao hơn rất nhiều!”
Đóa Đóa lập tức nhăn mũi đáng yêu, tức giận nói: “Ông lại còn so tu vi với cháu? Ông đã tu luyện bao lâu rồi? Cháu mới tu luyện bao lâu chứ.”
Ác Nguyên nhất thời câm nín, ở phương diện đùa giỡn, ông ta cho tới bây giờ chưa từng thắng Đóa Đóa.
Diệp Thiên cùng Văn Tuyết Tâm bất đắc dĩ cười cười, hai người này luôn không ngừng đấu miệng.
“Ôi, thật là một cô gái xinh đẹp! Không biết có hứng thú làm quen với tôi không?”
Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng đám người Diệp Thiên.
Không bao lâu sau xuất hiện một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài hèn mọn đi đến bàn ăn của họ.
Sau khi người đàn ông trung niên này đến, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm Văn Tuyết Tâm và Đóa Đóa.
Văn Tuyết Tâm cùng Đóa Đóa nhíu mày, trên mặt tràn đầy vẻ chán ghét.
Người đàn ông trung niên cố gắng tiếp tục nói chuyện.
Ác Nguyên vỗ bàn, hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông trung niên một cái nói: “Cút!”
Người đàn ông trung niên cũng kiêu ngạo ngang ngược, nhìn thấy Ác Nguyên bảo ông ta cút, ông ta lập tức cảm thấy không vui.
“Anh là cái thá gì, anh có biết tôi là ai không mà anh dám nói chuyện với tôi như vậy! Có tin tôi không cho anh ra khỏi Thanh Vân thành này được hay không?”
Ác Nguyên chậm rãi đứng dậy, nắm đấm kêu răng rắc: “Vậy tôi thật sự biết anh rốt cuộc có bản lĩnh gì có thể để cho tôi không ra được Thanh Vân Thành!”