Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2112: Tốc độ!




Tạ Bất Tu trầm giọng nói: “Các vị, pháp bảo của tòa đại điện hoàng kim này, khả năng phòng ngự của nó vượt xa sức tưởng tượng của chúng ta. Bây giờ cho dù chúng ta có liên tục tấn công đến sáng đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ không khiến nó rung chuyển một chút. Cho nên tôi có một ý tưởng, chính là chúng ta đi vào trong đó! Thánh Khư Thủy Tổ chắc chắn là đang ẩn núp trong đại điện hoàng kim này, chúng ta chỉ còn cách đi vào mới có thể bắt được hắn thôi!”

Lúc này Tiết Hòa, trưởng lão của Huyết Trúc Đường suy tư một lúc rồi nói: “Đại điện hoàng kim này kiên cố như vậy, làm sao chúng ta có thể vào được?”

Tạ Bất Tu hơi do dự.

Sức mạnh của hơn mười cao thủ Minh Đế Cảnh cũng không thể lay chuyển một chút nào đại điện hoàng kim.

Muốn vào bên trong đó, thực sự là khó như lên trời.

Nhưng nếu không đi vào, thì làm sao có thể bắt được Thánh Khư Thủy Tổ đó chứ?

Lúc này lại có người lên tiếng: “Chúng ta có thể ở chỗ này đợi, tôi không tin Thánh Khư Thủy Tổ có thể ở trong tòa đại điện hoàng kim này mãi mãi không bao giờ đi ra!”

Câu này vừa nói ra, lập tức có người lên tiếng phản đối: “Ai biết được Thánh Khư Thủy Tổ đó sẽ ở trong đó bao lâu, nếu như hắn mười mấy trăm năm cũng không đi ra, không lẽ chúng ta phải đợi ở đây suốt sao? Nói không chừng đại điện hoàng kim này chỉ là một cái vỏ bọc, cũng có thể trong đại điện này có pháp trận di chuyển gì đó, nếu như Thánh Khư Thủy Tổ sớm đã trốn thoát qua pháp trận từ lâu, chẳng lẽ chúng ta vẫn còn ngốc nghếch chờ đợi ở đây sao?”

Nghe lời nói của mọi người, chân mày Tạ Bất Tu nhíu lại sâu hơn.

Đây thực sự là vào cũng không vào được, mà đợi cũng không thể đợi được.

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này, cho dù hắn ta mưu trí xuất sắc thế nào, lúc này cũng nghĩ mãi không ra.

Ngay lúc này, đột nhiên có một âm thanh lanh lảnh vang lên.

Mọi người lập tức ngẩng đầu, đổ dồn ánh mắt về đại điện hoàng kim trước mặt.

Ngay sau đó, bọn họ phát hiện lúc này hai cánh cổng của đại điện hoàng kim đã mở ra một kẽ hở.

“Đây...đây là chuyện gì vậy? Cánh cổng của đại điện hoàng kim này tại sao lại tự mở ra vậy?”

“Tôi biết rồi! Đại điện hoàng kim này tuy có sự phòng ngự đáng kinh ngạc, nhưng nó có lúc hiệu tính! Một khi đạt đến giới hạn nhất định, nó sẽ không thể nhịn được mà tự động mở cửa!”

“Nếu đã như vậy, vậy chúng ta mau vào đi! Thánh Khư Thủy Tổ có ở bên trong hay không, chỉ riêng pháp bảo này thôi cũng đã đáng giá bằng cả thành rồi!”

Nói đến đây, mọi người ai cũng xắn tay áo lên, ánh mắt của họ nhìn điện hoàng kim đột nhiên trở nên rực lửa.

Họ đã tự mình trải nghiệm qua sức mạnh phòng thủ đáng sợ của đại điện hoàng kim này.

Nếu một trong số họ có được tòa điện hoàng kim này, vậy là xem như có thêm một mạng sống nữa.

Trước đây Thánh Khư Thủy Tổ đã thoát chết trong tay hàng chục cao thủ của Minh Đế Cảnh chỉ nhờ vào tu vi Lục Trọng Phiêu Du Cảnh.

Cũng có thể thấy được cấp độ quý giá của pháp bảo tòa đại điện hoàng kim này.

Lúc này, Tạ Bất Tu lại ngăn chặn đường đi của họ.

“Mọi người xin hãy bình tĩnh, đại điện hoàng kim này không thể coi thường được! Chúng ta có muốn đi vào, nhưng cũng không thể vội vàng đi vào!”

Mọi người lúc này nhìn hắn đầy nghi ngờ.

Tạ Bất Tu nói tiếp: “Chúng ta không thể để tất cả mọi người đi vào, nếu không sẽ có nguy cơ bị tóm gọn cả bọn! Như vậy, chúng ta đi ba người trước, tìm hiểu tình hình bên trong đó trước, sau đó nếu không có vấn đề gì, những người còn lại chúng ta sẽ cùng nhau đi vào!”

Đối với phương án của Tạ Bất Tu đưa ra, mọi người không ai phản đối.

Sau khi kế hoạch được hoàn thiện, bọn họ lần lượt bắt đầu hành động.

Và đối với loại công việc dò thám này, những người của Cung Minh Đế và Minh Thập Tam Cung đương nhiên sẽ không đích thân ra trận.

Vì vậy, ba cao thủ của Minh Đế Cảnh xuất thân từ thế gia và tông môn sẽ tình nguyện anh dũng đi về phía đại điện.

Thực sự họ đều là tự nguyện.

Bởi vì họ biết rằng nếu như pháp bảo đại điện hoàng kim này thực sự có thể bị thu phục, những người của thế gia và tông môn bọn họ chắc chắn sẽ không có cơ hội.

Nhưng nếu chính bản thân họ đi vào trước, đem đại điện hoàng kim này cho mục đích riêng của mình, những người trong Cung Minh Đế cũng sẽ không giành lấy nó.

Ấp ủ tâm trạng này, họ không chút do dự đi về phía đại điện hoàng kim.

Khi họ vừa đến cánh cổng lớn của đại điện hoàng kim, vừa định đưa tay đẩy cánh cổng.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể họ lại không tự chủ được mà bị hút vào trong.

Sau khi ba người bọn họ bị hút vào trong đại điện, cánh cổng của đại điện vốn dĩ mở ra một khe hở, đột nhiên đóng sầm lại.

Sắc mặt tất cả những người ở bên ngoài đột nhiên kinh sợ.

Bọn họ không dám tiến lên nữa, lẳng lặng đứng im tại chỗ mà nhìn.

Qua một lúc lâu, bọn họ đều đợi đến sốt cả ruột, nhưng trong đại điện hoàng kim vẫn không có động tĩnh gì truyền ra.

Giống như ba cao thủ của Minh Đế Cảnh vừa rồi bị đại điện này nuốt chửng vậy.

Bên trong Hồng Môn Quốc Độ, ngay khi ba vị cao thủ của Minh Đế Cảnh vừa bước vào, Diệp Thiên lập tức cảm nhận được.

Hắn trong nháy mắt bay tới bầu trời phía trên của ba người đó, lạnh lùng nhìn xuống bọn họ.

Khi ba người họ nhìn thấy cảnh tượng bên trong Hồng Môn Quốc Độ, đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Sau đó sự kinh ngạc trên khuôn mặt của họ liền biến thành sự hớn hở.

Và ngay lúc này, Diệp Thiên đột nhiên xuất hiện cũng không hề làm gián đoạn sự vui mừng của bọn họ.

“Thánh Khư Thủy Tổ? Anh tới thật đúng lúc! Thì ra bên trong pháp bảo này tự thành thiên địa, làm sao anh có thể có được pháp bảo như vậy! Chỉ cần giết anh thì pháp bảo này sẽ thuộc về chúng tôi thôi!”

“Thánh Khư Thủy Tổ ơi là Thánh Khư Thủy Tổ, nếu như anh trốn trong một xó nào đó để điều trị vết thương, chúng tôi cũng sẽ không tìm được anh sớm như vậy, nhưng anh không tự lượng sức mình chui ra đây, đây không phải là anh đang tự tìm cái chết sao?”

Ba người này nhìn Diệp Thiên có chút đồng tình.

Nhưng trong mắt bọn họ lại không có một chút lòng thương xót, chỉ có ác ý và lòng tham sâu thăm thẳm.

Diệp Thiên khuôn mặt nhàn nhạt nói: “Có quá nhiều người muốn chiếm đoạt pháp bảo của tôi. Các người không phải đợt đầu tiên, nhưng hiện tại pháp bảo này vẫn ở yên trong tay của tôi, những người muốn chiếm đoạt pháp bảo của tôi, sớm đã biến thành những bộ xương khô!”

Ngay khi Diệp Thiên nói ra lời này, ngay lập tức nhận lại cái khịt mũi khinh thường của ba vị cao thủ Minh Đế Cảnh.

“Hừ! Những lời ba hoa ai không thể nói, anh cho rằng tu vi Lục Trọng Phiêu Du Cảnh của anh chỉ cần dựa vào một câu nói là có thể hù dọa chúng tôi sao? Anh cho rằng chúng tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?”

“Nếu bây giờ anh quỳ xuống cầu xin sự tha thứ, không chừng chúng tôi sẽ để lại cho anh một cái xác nguyên vẹn, hahaha…”

Giọng điệu của ba cao thủ Minh Đế Cảnh tràn đầy sự mỉa mai.

Diệp Thiên vẫn khuôn mặt vô cảm, lúc này vết thương trên người của hắn đã hoàn toàn bình phục.

Với ba cao thủ của Mỉnh Đế Cảnh Nhất Trọng trước mặt, đối với hắn mà nói là không hề có sự uy hiếp nào cả.

Hắn đã chán tới không muốn nói nhảm nữa, chỉ nhàn nhạt vươn một bàn tay ra, nhẹ nhàng ấn vào khoảng không giữa ba người.

“Thần thuật, tiêu diệt!”

Khi giọng nói của Diệp Thiên vừa dứt, một cỗ thần lực đáng sợ đột nhiên từ trong cơ thể hắn bộc phát ra.

Còn ba vị cao thủ của Minh Đế Cảnh Nhất Trọng, khi thần lực này đè lên cơ thể, điều đầu tiên cảm thấy chính là hô hấp đều ngừng lại.

Sau đó bọn họ liền cảm thấy sức sống trong cơ thể đang biến mất với tốc độ đáng kinh ngạc.

Và cho dù họ có trấn áp nó như thế nào đi chăng nữa thì cũng chẳng có tác dụng gì.

Lúc này trên mặt của ba người cuối cùng cũng lộ ra vẻ mặt kinh hãi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.