Ba vị lão giả của Hoàng Phủ Đãng như đột nhiên bị người khác đâm kim châm vào cổ họng.
Ánh mắt trừng lớn, vẻ mặt lộ ra vẻ khó tin.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy khi Phá Thiên Thương tới gần Diệp Thiên, Diệp Thiên đối diện chỉ cần nhẹ nhàng đưa tay ra, Phá Thiên Thương liền rơi vào tay Diệp Thiên giống như một con vật cưng ngoan ngoãn, không hề tỏ ra hành động phản kháng nào.
Càng làm cho bọn họ kinh ngạc hơn là khi Phá Thiên Thương rơi vào tay Diệp Thiên lại phát ra một tiếng động vô cùng inh ỏi.
Gia tộc Hoàng Phủ đã tiếp xúc với các loại thương từ bao đời nay, nay nghe thấy Phá Thiên Thương phát ra âm thanh inh ỏi như vậy, bọn họ liền lập tức nhận ra đây là Phá Thiên Thương đang thể hiện sự kích động và vui mừng.
“Tại sao? Tại sao lại có chuyện này? Chúng ta đã sai ở đâu cơ chứ?”
“Tại sao anh ta có thể thu phục Phá Thiên Thương một cách dễ dàng như vậy? Chúng ta đã bỏ ra cả ba nghìn tỷ mới mua được Phá Thiên Thương đó!”
Ba vị lão giả của Hoàng Phủ Đãng lúc này đang vô cùng chán nản.
Nhưng sự kiện tiếp theo càng làm cho bọn họ kinh hãi,miệng há to như muốn rớt cả cằm.
Chỉ thấy sau khi Diệp Thiên cầm Phá Thiên Thương trong tay, có một làn sóng năng lượng không gì sánh được từ Phá Thiên Thương đang tràn vào cơ thể hắn.
Trong ánh mắt kinh hãi của ba người, khí tức của Diệp Thiên không ngừng tăng lên.
Chỉ trong vòng mấy giây phút ngắn ngủi, tu vi của Diệp Thiên đã trực tiếp đột phá đến ba cảnh giới.
Còn có Tứ Tượng Phong Thiên Quyết thêm vào, hiện tại tu vi của Diệp Thiên đã đạt tới Phiêu Du cảnh thất trọng!
Tu vi của Diệp Thiên hiện giờ so với ba vị lão giả của Hoàng Phủ Đãng là thua kém không xa.
Cả người ba vị lão giả đều run lên, đồng loạt nhìn về phía Diệp Thiên.
Ai biết được qua một lát sau, lỡ như lát sau Diệp Thiên còn có thể thăng cấp từ Phiêu Du Cảnh còn có thể giở ra thủ đoạn gì nữa.đến Hư Không Cảnh. Đến lúc đó ai biết được bọn họ có còn sống nữa hay không?
Nhìn thấy ba vị lão giả đang lăm le tấn công mình, ánh mắt Diệp Trần không một chút dao động, chỉ lặng lẽ cầm Phá Thiên Thương đứng ở trong hư không.
Khi nhìn thấy ba vị lão gia sắp bay tới trước mặt mình, hai tay Diệp Thiên rốt cuộc cũng động đậy.
Chỉ nhìn thấy anh ta nhẹ nhàng nâng lên cây thương trong tay rồi đâm thẳng về phía trước.
“Phá Thiên Tử Thần!”
Theo sau tiếng thét lớn của Diệp Thiên là vô số đạo thương không ngừng phóng ra từ Phá Thiên Thương.
Trong mắt ba vị lão giả lộ ra vẻ kinh hãi tột cùng.
Bóng dáng của ba người bọn họ lập tức bị bao phủ bởi một màn thương dày đặc.
Theo sau là những tiếng la hét vô cùng thảm thiết.
Tiếng hét chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn rồi lập tức im bặt.
Sau khi màn thương dày đặc tan biến lộ ra ba thi thể tan nát như vừa bị tổ ong bắp cày quét qua của ba vị lão giả.
Sau đó Diệp Thiên thu lại Phá Thiên Thương trong tay.
Trong đầu anh cũng có ý niệm muốn giải trừ Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.
Bóng dáng của Diệp Thiên xuất hiện trong nhà hàng, anh còn mang theo ba cái thi thể của ba vị lão giả.
Những người có mặt trong nhà hàng vô cùng hoảng hốt khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Bởi vì tất cả mọi người đều không thể đoán ra được, trước mắt chỉ là một thanh niên mới đạt tới Tam Trọng trong Phiêu Du cảnh thất trọng.
Làm thế nào mà hắn có thể đoạt mạng cả ba vị cao thủ của Minh Vương Cảnh chỉ trong vòng chưa đầy một tách trà?
Tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía Diệp Thiên, không dám có chút khinh thường.
Ẩn sâu trong đáy mắt của bọn họ còn có nồng đậm vẻ kiêng kỵ.
Diệp Thiên không hề để tâm đến những lời bàn tán xung quanh.
Lần này hắn có thể lấy được Phá Thiên Thương, bây giờ đang cảm thấy vô cùng sung sướng.
Sau khi gật đầu với Ác Nguyên, hắn quay người bước ra khỏi nhà hàng.
Ác Nguyên đằng sau vội vàng đuổi theo.
“Sư phụ, muốn đi bắt người sao?”
Diệp Thiên cười gật đầu.
Ác Nguyên cũng nhếch môi lộ ra nụ cười vui vẻ.
Khi màn đêm buông xuống, mọi thứ đều dần chìm vào im lặng.
Trái ngược với Vân Không thành lúc này vẫn còn đang huyên náo, ồn ào kéo dài đến tận nửa đêm mới chấm dứt.
Qua nửa đêm, toàn thành phố đều chìm vào yên tĩnh.
Vạn vật chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng luôn có những trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như Diệp Thiên và Ác Nguyên.
Khi mọi người đã chìm vào giấc ngủ, hai người bọn họ mặc vào chiếc áo choàng đen lúc sáng lẳng lặng bay ra khỏi phòng.
Hai người họ ở trên không trung lặng lẽ bay thẳng tiến đến vị trí mục tiêu đã được xác định từ trước là phủ thành chủ.
Nửa giờ sau, phủ thành chủ của Không Vân thành đột nhiên trở nên sáng rực, huyên náo dị thường.
“Người đâu! Người đâu mau đến! Cháy rồi!”
“Cháy ở đâu vậy?”
“Nhà kho đang cháy, nhanh đi dập lửa! Toàn bộ tài sản của phủ thành chủ đều được cất giữ ở đó.”
Đám người làm trong phủ thành chủ nghe thế thì vội vàng chạy về phía nhà kho.
Diệp Thiên và Ác Nguyên trốn ở trong góc quan sát lộ ra nụ cười vui vẻ.
Hai người bọn họ tung hoành khắp mọi chỗ trong cái biệt phủ rộng lớn này, nhưng mục tiêu chính của bọn họ chính là phòng riêng của Viên Tư Thiên.
Chẳng bao lâu, họ nhìn thấy một căn phòng vẫn còn thắp đèn đuốc sáng trưng rực rỡ.
Lúc này trong phòng đột nhiên phát ra những âm thanh kỳ quái, còn có cả tiếng thở dốc làm người khác đỏ mặt.
Diệp Trần và Ác Nguyên nhìn nhau, trong mắt chứa đầy vẻ nghi hoặc.
Hai người lặng lẽ lẻn vào, nhìn thấy cảnh tượng khiến họ không khỏi bàng hoàng.
Nhìn thấy một lão già thân hình tiều tụy, tóc đã bạc trắng nhưng vẫn còn sung huyết “cày cấy” trên người một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi.
Lão gìa đó không ai khác chính là Viên Tư Thiên, thành chủ của Không Vân thành.
Người phụ nữ trẻ tuổi đó ắt hẳn là vợ lẽ của ông ta.
Hai người bọn họ không ngừng phát ra từng tiếng thở dốc hổn hển.
Diệp Thiên và Ác Nguyên đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng không dám nhìn thẳng.
Bọn họ trốn vào trong góc, che mắt, mở nắp bình sứ trên tay.
Một làn khói xanh bốc ra từ trong bình sứ nhanh chóng lan tỏa ra khắp cả một khoảng không gian.
Chưa đến nửa khắc sau, âm thanh trong phòng tốt cuộc cũng chịu dừng lại.
Diệp Thiên và Ác Nguyên nhìn nhau cười, từ trong góc nghênh ngang bước ra.
Nhìn thấy Viên Tư Thiên và vợ lẽ của ông mềm nhũn như cục bùn ở trên giường, Diệp Thiên và Ác Nguyên lộ ra một nụ cười tà ác.
Làn khói xanh thoát ra từ bình sứ vừa rồi có tên là Mộng Hồn Yên.
Vì để chuẩn bị cho tối nay, bọn họ đã phải trả giá rất cao mới mua được nó từ thương hội.
Sau đó, hai người bọn họ mỗi người dẫn một người, đưa Viên Tư Thiên và vợ lẽ của ông ta về Hồng Môn quốc độ để xử lý.
Ngay khi bước vào phủ Hồng Môn quốc độ, Diệp Thiên lập tức buông tay, một cỗ lực chấn động đập vào mặt Viên Tư Thiên và vợ lẽ của ông ta đã đánh thức bọn họ khỏi giấc ngủ say.
Sau khi tỉnh dậy, Viên Tư Thiên đầu tiên là có chút mơ hồ.
Sau khi nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh, ông ta liền trở nên kinh hoảng.
Bà vợ lẻ của ông ta càng hoảng sợ, co rụt lại sau lưng ông ta, không dám thở mạnh.
Viên Tư Thiên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Diệp Thiên và Ác Nguyên đang đứng trước mặt mình.
Ông ta kinh hãi phát hiện ra khí tức trên người Diệp Thiên cũng không phải dạng tầm thường.
Viên Tư Thiên buộc bản thân mình phải bình tĩnh trở lại, lát sau mới gian nan mở miệng nói.
“Hai vị anh hùng, tôi là Viên Tư Thiên, là thành chủ ở Vân Không thành này, không biết hai vị bắt tôi đến đây là muốn chỉ bảo điều gì? Hai vị muốn tiền bạc hay châu báu, chỉ cần hai vị nói ra, tôi nhất định sẽ làm được, chỉ mong hai vị rộng lòng tha cho chúng tôi một mạng!”
Diệp Thiên cười nhẹ một tiếng.
“Chà chà, Viên thành chủ quả nhiên là một người hào phóng, tôi đây cũng không vòng vo nữa, tôi muốn có một thứ trong tay ông, đó chính là Đế Nguyên Đan!”