Nhìn bộ dáng xoa tay của Ác Nguyên, Diệp Thiên không nhịn được phá lên cười.
“Không có kế hoạch gì cả, nếu phải nói kế hoạch, đó chính là chờ trời tối!”
Diệp Thiên nhẹ nhàng đặt ly rượu trong tay xuống, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt sâu thẳm bình tĩnh.
Họ ăn không bao lâu thì hội đấu giá cũng kết thúc.
Vừa hay lúc này đang là giờ ăn cơm, do đó rất đông người tiến vào nhà hàng.
Vì đông người quá nên rất nhiều người đến sau không tìm được chỗ ngồi.
Vì vậy, khắp nơi bên trong nhà hàng đều dựng lên một màn kịch, tranh chỗ ngồi.
Bởi vì Diệp Thiên và Ác Nguyên, là hai người độc chiếm một bán lớn.
Vì vậy, vị trí của hai người bọn họ đặc biệt dễ thấy.
Quả nhiên, rất nhanh liền có người đến tìm bọn họ gây phiền phức.
“Bụp!”
Một chiếc ghế dài đập lên trên bàn của Diệp Thiên và Ác Nguyên.
Đồ ăn và rượu trên bàn bỗng chốc bị đập vỡ tan tành.
Diệp Thiên và Ác Nguyên lạnh lùng ngẩng đầu nhìn người đang kiếm chuyện.
“Nhìn cái gì mà nhìn, hai người chiếm một cái bàn lớn như vậy, có thể ăn xong được không? Người của nhà họ Hoàng Phủ chúng tao đã bao cái bàn này rồi, hai người mau cút nhanh đi!”
Một người đàn ông trung niên với vẻ mặt âm u hung hăng quát Diệp Thiên và Ác Nguyên.
Nhà họ Hoàng Phủ?
Diệp Thiên lập tức lộ ra nụ cười thú vị, xem ra không cần phải đợi đến tối rồi.
Diệp Thiên nhìn về phía sau người đàn ông trung niên, là một đoàn người lớn, có hơn hai chục người.
Có vẻ như người của nhà họ Hoàng Phủ đang ở đây.
Sau khi người trung niên hét lên một hồi lâu, anh ta phát hiện ra Diệp Thiên và Ác Nguyên vẫn bất động thờ ơ ngồi ở đó.
Anh ta lập tức nổi giận: “Tôi nói hai người...”
“Bụp!”
Anh ta còn chưa nói xong, Ác Nguyên liền cầm chiếc ghế dài và đập vào mặt anh ta.
Người đàn ông trung niên không ngờ rằng sau khi mình báo ra tên họ của nhà họ Hoàng Phủ lại còn có thể bị đánh.
Anh ta lập tức nổi giận, những người còn lại trong nhà họ Hoàng Phủ đều nhanh chóng vây lấy Diệp Thiên và Ác Nguyên ở giữa.
Người đàn ông trung niên bịt chặt cái mũi đang chảy máu của mình, đôi mắt nứt toác rống lên: “Chém chết hai tên khốn nạn này cho tôi!”
Người của nhà họ Hoàng Phủ không nói một lời nào, trực tiếp ra tay.
Nhấc đao lên, chém Diệp Thiên và Ác Nguyên.
Diệp Thiên và Ác Nguyên đều là những người đã trải qua trăm trận chiến.
Ngay khi đối phương giơ đao lên, cả hai đã xông vào trong đám người của nhà họ Hoàng Phủ.
Ma khí dâng lên trong chốc lát, ánh kiếm lập lòe.
Mấy tên lâu la của nhà họ Hoàng Phủ nhanh chóng bị chặt chém một mảnh.
Chỉ sau thời gian vài hơi thở, những người của Minh Đế Cảnh và Minh Vương Cảnh đã bị Diệp Thiên và Ác Nguyên loại bỏ xong.
Chỉ còn lại ba vị trưởng bối của nhà họ Hoàng Phủ, há mồm trợn mắt đứng tại chỗ.
Trong nháy mắt, một thế hệ trẻ tuổi của nhà họ Hoàng Phủ bọn họ đưa tới lần này đã bị hai thanh niên trước mặt làm thịt toàn bộ.
Bọn họ cho rằng hai người trẻ tuổi trước mặt chỉ là tu vi nhị hoặc tam trọng Phiêu Du Cảnh.
Nhiều người của nhà họ Hoàng Phủ cùng nhau lên như vậy, chắc chắn có thể băm hai người kia thành thịt nhuyễn.
Không ngờ kết quả lại đảo ngược nhanh chóng như vậy.
Ba lão giả hai mắt lập tức đỏ lên, tức giận rống lên với Ác Nguyên cùng Diệp Trần: “Hai người các người vậy mà giết bọn họ, làm sao các người dám?!”
Ác Nguyên nhếch miệng cười nhạo: “Lão già, bọn họ muốn chém chúng tôi, chẳng lẽ chúng tôi không thể giết bọn họ sao? Đây mẹ nó là cái đạo lý gì? Đây là phép tắc của nhà họ Hoàng Phủ mấy người sao?”
Ba lão già tức đến toàn thân run lên, không nói được lời nào.
Vì vậy, bọn họ liền không nói nhảm nữa mà trực tiếp ra tay.
Ba lão giả này đều là tu vi Minh Vương Cảnh đỉnh phong.
Khi ba người cùng lên, lại có thể ẩn ẩn hình thành một loại khí thể liên thủ.
Trong cảm nhận của Diệp Thiên, sức chiến đấu liên thủ của ba lão giả này gần như vô hạn đối với Minh Đế Cảnh.
Diệp Thiên đẩy Ác Nguyên sang một bên.
Sau đó hai tay nhanh chóng kết ấn.
“Tứ Tượng Phong Thiên Quyết!”
Trong nháy mắt, bóng dáng của Diệp Thiên và ba lão giả liền biến mất trong nhà hàng.
Người xem xung quanh đều ngơ ngác nhìn nhau.
“Tại sao người đang đánh lại không thấy nữa rồi?”
“Ơ hay! Tôi còn chờ xem bọn họ đánh nhau, đến uống rượu, trong nháy mắt người đều chạy mất, còn xem cái rắm!”
“Thanh niên áo trắng vừa rồi thật kỳ quái, bọn họ có lẽ đã tìm một chỗ đánh nhau!”
“Cũng có lý, tôi cá ba lão già đó thắng, có ai đặt cược nữa không?”
“Đặt cược có tác dụng cái rắm, bọn họ còn không nhất định quay lại sau khi đánh xong! Thằng nhãi anh không phải là sớm đã nghĩ đến điểm này rồi sao, muốn đến đen ăn đen à?”
Trong không gian của Tứ Tượng Phong Thiên Quyết, Diệp Thiên và ba lão giả của nhà họ Hoàng Phủ đứng đối mặt với nhau.
Ba lão già trước tiên sửng sốt, sau đó khinh thường nhìn Diệp Thiên rồi nói.
“Bàng môn tà đạo, cho dù thuật pháp thần thông của cậu có hoa hoè hoa sói đến đâu, khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, cũng đều chỉ là khoa chân múa tay!”
Diệp Thiên thản nhiên cười, sau đó lại dùng hai tay kết ấn lại: “Phong Thiên!”
Theo giọng nói của Diệp Thiên rơi xuống, ba lão giả trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì họ phát hiện tu vi của mình lại có thể bị cứng rắn mà ép xuống một trọng.
Tất cả đều hạ xuống cửu trọng Minh Vương Cảnh.
Nhưng sau một hồi kinh ngạc, liền nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy Diệp Thiên trước mặt, tuy rằng khí tức tăng lên một chút, nhưng vẫn ở tứ trọng Phiêu Du Cảnh.
Có điều họ vẫn như trước không dám lơ là.
“Thằng nhãi này có cổ quái, đợi lúc ra tay tuyệt đối đừng lưu tình, tốt nhất có thể một kích đoạt mạng!”
Lão giả đứng ở giữa vẻ mặt ngưng trọng nói.
Thuật pháp thần thông có thể vây khốn người không phải là đáng sợ.
Nhưng thần thông đến mức có thể mạnh mẽ áp chế tu vi của người khác thì vô cùng khiến người khác kiêng dè.
Tuy rằng bọn họ không bị áp chế bao nhiêu, nhưng ai biết được Diệp Thiên còn có thủ đoạn đằng sau hay không.
Vì vậy, ba người họ đã lựa chọn an toàn và khôn ngoan nhất dựa trên tình hình hiện tại.
Ba người liếc nhau một cái, lão giả ở giữa duỗi tay bắt vào không trung.
Một cây trường thương màu xanh đậm xuất hiện trong tay ông ta.
Đó là cây Phá Thiên Thương!
Nhìn thấy Phá Thiên Thương, trên mặt ba lão giả lập tức có cảm giác vô cùng an tâm.
Đây là sự tự tin do sức mạnh tuyệt đối mang lại.
Nhưng điều mà bọn họ không để ý là khi Diệp Thiên ở phía đối diện nhìn thấy bọn họ lấy ra Phá Thiên Thương, nụ cười trên mặt còn rạng rỡ hơn bọn họ.
Ba lão giả nhà họ Hoàng Phù, nhanh chóng tản ra.
Lão giả cầm cây Phá Thiên Thương ở giữa giơ tay phải lên cao, rồi kết thành một pháp ấn kỳ lạ.
Sau đó, Diệp Thiên nhìn thấy từ trong tay lão giả có một đạo vong linh, hướng về Phá Thiên Thương tuôn trào.
Ngay sau đó, thân của Phá Thiên Thương nhanh chóng run lên.
Một đạo ánh sáng vàng bùng lên từ Phá Thiên Thương.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt ba lão giả đột nhiên lộ ra vẻ vui mừng.
Lão giả ở giữa cầm Phá Thiên Thương càng ngày càng tốn sức.
Bởi vì sự vùng vẫy của Phá Thiên Thương càng ngày càng gay gắt.
Cuối cùng, vậy mà trực tiếp thoát khỏi tay lão giả, bay nhanh về phía Diệp Thiên.
Sau khi Phá Thiên Thương thoát khỏi tay, lão giả ở giữa thở dài một tiếng.
Trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
Tuy nhiên Phá Thiên Thương giải phóng thần thông, không cần ông ta cung cấp pháp lực.
Nhưng Phá Thiên Thương vẫn chưa nhận chủ.
Nếu họ muốn kích hoạt nó, cần phải truyền rất nhiều vong linh vào Phá Thiên Thương.
Vừa rồi trong chốc lát, gần như hút khô vong linh trên người của lão giả này.
Lúc này, chứng kiến Phá Thiên Thương thể hiện uy lực, đâm về hướng Diệp Thiên.
Ba lão giả lập tức phấn khích khi nhìn thấy một màn này.
“Cây Phá Thiên Thương này quả thực danh bất hư truyền, sau khi kích hoạt, nó thực sự có thể tự động tấn công!”
“Phải, bây giờ sức mạnh tỏa ra từ Phá Thiên Thương khiến tôi cảm thấy kinh hãi, thằng nhãi phía trước chết chắc rồi!”
“Hahahaha...”
Ba lão giả đột nhiên phá lên cười.
Nhưng vừa cười được một nửa thì tiếng cười của họ đột ngột dừng lại.