“Ba tỷ ba trăm triệu!”
“Ba tỷ bốn trăm năm mươi triệu!”
Chỉ trong thời gian ngắn, giá của bộ áo giáp Thanh Loan đã tăng vọt lên hơn bốn tỷ năm trăm triệu!
Diệp Thiên bình tĩnh giơ tấm bảng trong tay.
“Sáu tỷ!”
Tất cả mọi người xung quanh sau khi nghe hắn nói xong đều đổ dồn ánh mắt kinh ngạc.
Lúc trước nhìn thấy Diệp Thiên và Viên Tư Thiên tranh giành viên đan dược, nhiều người đã thầm chú ý đến hắn.
Lần này lại thấy hắn tiếp tục tham gia đấu giá, tất cả đều đổ dồn ánh mắt tò mò.
Lúc này, một giọng nói phát ra từ phòng riêng trên tầng hai.
“Chín tỷ!”
Đây là giọng của Viên Tư Thiên.
Những người xung quanh bày ra vẻ sắp được xem kịch hay, hai người này lại một lần nữa giành nhau.
Diệp Thiên không ngẩng đầu, tiếp tục giơ bảng.
“Mười hai!”
Viên Tư Thiên cũng không chịu kém cạnh: “Mười ba tỷ năm trăm triệu!”
Diệp Thiên tiếp tục tăng giá: “Mười lăm tỷ!”
Sau đó, Diệp Thiên và Viên Tư Thiên đều đã tăng giá của bộ giáp này lên mức cao ngất trời là hai mươi tư tỷ đồng.
Khi giá của bộ áo giáp Thanh Loan bị hai người họ tăng lên đến hơn mười lăm tỷ là không có ai chạy theo để tăng giá nữa.
Cái giá hai tư tỷ là do Viên Tư Thiên đưa ra.
Diệp Thiên không chút do dự giơ tấm bảng trong tay lên: “Ba mươi tỷ!”
Sau khi nghe xong cái giá này, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc!
Kiêu ngạo đến mức nào mà có thể đưa ra mức giá ba mươi tỷ như vậy?
Bọn họ trước đó chỉ cho rằng Diệp Thiên tính tình không tốt, không nên đối đầu đến cùng với Viên Tư Thiên.
Nhưng bây giờ cuối cùng họ cũng nhận ra rằng anh chàng ẩn mình trong chiếc áo choàng đen này thực sự có sức mạnh rất lớn.
Viên Tư Thiên lại một lần nữa nổi cơn thịnh nộ.
Cái giá ba mươi tỷ không phải ông ta không thể bỏ ra, mà hiện tại không ta không thể tiêu tiền một cách bừa bãi.
Bởi vì mục tiêu cuối cùng của ông ta hôm nay là ba vật phẩm cuối cùng của hội đấu giá.
Nếu ông ta tiêu tốn quá nhiều tiền lúc này thì sẽ không còn khả năng cạnh tranh với những người khác để giành lấy ba vật đấu giá cuối cùng đó nữa.
Vì vậy, ông ta chỉ có thể chọn cách nén cơn giận xuống.
Viên Tư Thiên lúc này nhìn Diệp Thiên, trong lòng tràn đầy sát khí.
Ông ta chỉ hận không thể chạy tới chém Diệp Thiên ra thành trăm mảnh.
Diệp Thiên cảm nhận được ánh mắt đó của Viên Tư Thiên.
Hắn quay đầu lại và nhìn Viên Tư Thiên bằng một cái nhìn khiêu khích.
Sau đó, trong ánh mắt tức giận như sắp nổ tung của Viên Tư Thiên, hắn cất bộ áo giáp Thanh Loan vào trong túi của mình.
Diệp Thiên bây giờ có thể chắc chắn rằng hắn đã hoàn toàn chọc giận thành công thành chủ của Vân Không thành.
Ngay sau khi hội đấu giá này kết thúc, Viên Tư Thiên nhất định sẽ tìm hắn quyết đấu.
Ác Nguyên ngồi bên cạnh cũng nhìn Viên Tư Thiên bằng vẻ mặt đầy ác ý.
Bản tính ông ta rất hiếu chiến nên vô cùng chờ đợi những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.
Sự xuất hiện của bộ áo giáp Thanh Loan có thể nói đã đưa toàn bộ hội đấu giá lên cao trào.
Những vật đấu giá khác tiếp tục được mang ra, tuy rằng không tệ nhưng cũng không thu hút được sự chú ý của Diệp Thiên.
Cứ như vậy, phần cuối cùng của buổi đấu giá bắt đầu.
Diệp Linh, người dẫn chương trình, chậm rãi đi đến trung tâm của bục đấu giá.
Cô ta nghiêm túc nhìn xuống hội trường và những người mua phía dưới rồi nói.
“Tất cả mọi người, phần cuối cùng của hội đấu giá hôm nay sẽ sớm bắt đầu. Tôi nghĩ rằng phần lớn các vị có mặt ở đây đều vì ba tuyệt phẩm này. Nếu các vị đã sẵn sàng, thì sau đây chúng ta cùng đến với tuyệt phẩm đầu tiên.”
Nói xong, người dẫn chương trình Diệp Linh từ từ nghiêng người sang một bên.
Sau đó, mọi người nhìn thấy một ông già đẩy chiếc xe nhỏ và từ từ đi về phía trung tâm của bục đấu giá.
Ông lão này chính là ông lão ban nãy ra mặt duy trì trật tự khi Viên Tư Thiên và Diệp Thiên tranh giành áp chế nhau.
Tu vi của ông lão này đã đạt tới Minh Đế Cảnh tam trọng.
Rõ ràng, lần này ông lão đã đích thân hộ tống vật phẩm lên sân khấu chính là vừa để thể hiện giá trị, vừa để đảm bảo an toàn cho nó.
Lúc này, người dẫn chương trình đích thân vén tấm vải lụa phủ trên xe đẩy.
Sau khi tấm vải lụa được mở ra, mọi người đều nhìn thấy một chiếc bình ngọc nhỏ được đặt chính giữa xe đẩy.
Bình ngọc này không có gì nổi bật, chỉ là một chiếc bình bình thường dùng để đựng thuốc.
Nhưng không ai dám đánh giá thấp chiếc bình ngọc này.
Ngược lại, nhiều người chăm chú nhìn chiếc bình ngọc bằng ánh mắt thèm thuồng.
Lúc này, người dẫn chương trình lên tiếng: “Tuyệt phẩm đầu tiên, gọi là Đế Nguyên Đan, chính là đan dược đế phẩm. Viên đan dược này có thể khiến cho các cao thủ Minh Vương Cảnh đỉnh phong đột phá đến Minh Đế Cảnh! Mọi người đều biết, trong toàn bộ Minh Đạo chúng ta, cao thủ của Minh Đế Cảnh là hàng đầu. Tuy nhiên số lượng cao thủ Minh Đế Cảnh chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vì vậy, nếu có được đan dược này, không nghi ngờ gì, lập tức có thể luyện thành cao thủ của Minh Đế Cảnh. Điều này sẽ làm tăng sức mạnh lên một cách đáng kể.”
“Không nói nhiều nữa, giá khởi điểm của viên Đế Nguyên Đan này là ba mươi tỷ, mỗi lần tăng giá không dưới ba trăm triệu, bắt đầu đấu giá!”
Nghe xong lời giới thiệu về Đế Nguyên Đan, con ngươi của Diệp Thiên hơi co lại.
Đây thực sự là một thứ đồ tốt đấy!
Với Đế Nguyên Đan này, đợi đến khi bản thân hắn hoặc đệ tử đạt đến Phiêu Du Cảnh đỉnh phong.
Muốn đột phá lên Hư Không Cảnh thì chỉ là chuyện đơn giản.
Để biết được ranh giới giữa Phiêu Du Cảnh và Hư Không Cảnh không biết có bao nhiêu cao thủ thiên tài đã bị mắc kẹt cho đến chết.
Trong toàn bộ lục địa rộng lớn với sự phát triển hàng tỷ năm này.
Cao thủ của Minh Đế Cảnh cũng không quá mười mấy vị.
So với con số hàng nghìn tỷ người trên toàn lục địa, chỉ có mười mấy cao thủ, tỷ lệ này thực sự thấp đến kinh khủng.
Từ đó có thể thấy loại Đế Nguyên Đan này hiếm đến mức nào.
Khi tên Đế Nguyên Đan được đọc lên, không chỉ Diệp Thiên, mà tất cả những người tham gia đấu giá khác trong phòng cũng đều trở nên căng thẳng.
Ngay khi giọng nói của người dẫn chương trình vang lên, mọi người bắt đầu đấu giá.
“Ba mươi ba tỷ!”
“Ba mươi chín tỷ!”
“Bốn mươi lăm tỷ!”
“Sáu mươi tỷ!”
Diệp Thiên đang định giơ bảng ra giá.
Nhưng trong nháy mắt, giá của Đế Nguyên Đan đã bị bắn lên hơn sáu mươi tỷ.
Diệp Thiên dừng lại, lo lắng nhìn về phía Ác Nguyên.
“Chúng ta còn lại bao nhiêu tiền?”
Ác Nguyên hơi sửng sốt một chút, liền tập trung nhìn vào túi chứa đồ.
Sau khi đếm xong, ông ta nói với Diệp Thiên: “Còn lại gần một trăm năm mươi tỷ!”
“Hừm... Vậy xem ra lần này chúng ta không mua được viên Đế Nguyên Đan này rồi!”
Diệp Thiên nhếch mép nhìn bình ngọc trắng trên bục đấu giá có chút tiếc nuối.
Dù biết mình có một trăm năm mươi tỷ cũng không thể mua được Đế Nguyên Đan.
Nhưng Diệp Thiên vẫn giơ tấm bảng lên ra giá nhiều lần.
Chỉ sau một hồi, giá của viên Đế Nguyên Đan này đã vượt quá một trăm năm mươi tỷ.
Diệp Thiên vẫn giơ tấm biển hét lớn: “Một trăm tám mươi tỷ!”
Ác Nguyên sửng sốt: “Sư phụ, chúng ta không có nhiều tiền như vậy, sao người vẫn ra giá?”
“Không có tiền thì không được hét giá à, con không thấy mọi người hò hét sôi nổi như vậy sao? Ta chỉ tham gia góp vui thôi!”
Quả nhiên, sau khi Diệp Thiên hét xong một trăm tám mươi tỷ, những tiếng hét tăng giá tiếp tục vang lên.
“Một trăm tám mươi sáu tỷ!”
“Một trăm chín mươi lăm tỷ!”
Diệp Thiên vẫn tiếp tục góp vui.
Sau khi biết mình không còn tiền, hắn không còn phải suy nghĩ xem giá cả sẽ đi về đâu.
Lại tiếp tục giơ tấm bảng lên hô to: “Hai trăm bốn mươi tỷ!
Ác Nguyên ở bên ngây người nhìn thẳng vào hắn, nhưng sau đó trong mắt ông ta bừng lên ngọn lửa.