Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2098: Nhà Tư Đồ hung hăng!




Chính ngay sau khi cô gái đầm hồng Tư Đồ Lan dùng thạch truyền âm liên lạc với trưởng bối tông chủ.

Không đến nửa ngày, thì đã có hai luồng khí mạnh mẽ đến Vân Không thành.

Đồng thời nhanh chóng tìm đến nhà trọ nơi mấy người Tư Đồ Lan ở.

Mấy người Tư Đồ Lan đều cảm ứng được, lập tức chạy ra khỏi nhà.

Khi bọn họ nhìn thấy có hai cái bóng đứng ở ngoài khuôn viên bọn họ.

Tất cả những thanh niên cả nam lẫn nữ nhà Tư Đồ, biểu cảm của tất cả đều rất phấn chấn.

Nét mặt của Tư Đồ Lan càng u ám hơn, lập tức xông chạy đến hai cái bóng, xà vào lòng người đàn ông trung niên đó.

“Chú ba, con bị người ta ức hiếp, hai tên đó còn đánh trọng thương rất nhiều người của chúng ta! Chú phải giúp bọn con báo thù đó!”

Đang nói thì Tư Đồ Lan khóc òa lên.

Người đàn ông trung niên đó là một trong những trưởng lão nhà Tư Đồ, Tư Đồ Lý.

Đó là cao thủ Minh Đế Cảnh nhị trọng.

Bên cạnh ông ta là một ông lão, khí thế của ông lão đó kém hơn Tư Đồ Lý một chút.

Cũng đã đạt trình độ Minh Đế Cảnh nhị trọng.

Hai vị cao thủ Minh Đế Cảnh nhị trọng, chính là người giám hộ của bọn Tư Đồ Lan trong chuyến đi lần này.

Nghe được lời của Tư Đồ Lan nói, chân mày của Tư Đồ Lý chau lại.

Ánh mắt lập tức trở nên nguy hiểm: “Rốt cuộc là ai mà to gan vậy, lại dám ức hiếp đến đầu nhà Tư Đồ ta? Đi, dẫn chú ba đi xem thử!”

Tư Đồ Lan lập tức vui vẻ ngẩng đầu lên, trên mặt còn vương vấn nước mắt.

“Được! Chú ba, bây giờ con dẫn người đi! Hai người họ là tàn dư Ngũ Đạo, tuy tu vi của bọn họ chỉ mới ở mức Phiêu Du cảnh nhị trọng và tam trọng, nhưng sức chiến đấu của bọn họ lại vô cùng kinh khủng. Chúng con cùng nhau lên, cũng chỉ mới miễn cưỡng khống chế được một tên trong đó. Mà tên mặc đồ màu trắng còn lại, hắn huy rằng chỉ là Phiêu Du cảnh tam trọng, nhưng một khi hắn ra tay, lại có thể trực tiếp giết năm người chúng con liên thủ trong phút chốc!”

Chân mày Tư Đồ Lý nhảy lên: “Hả? Là người Ngũ Đạo? Con có chắc tu vi của bọn họ chỉ đến Phiêu Du cảnh?”

Tư Đồ Lan lập tức gật đầu nói: “Con chắc chắn không có nhìn sai, tu vi của bọn họ không khác gì bọn con, chảng qua là bọn họ ra tay thâm độc, kinh nghiệm thực chiếm cực kì phong phú! Vả lại hai tên đó không biết xấu hổ, chuyên gia đánh lén, cho nên sáu người bọn con mới bị bọn họ đánh đến không kịp trở tay!”

Tư Đồ Lý gật đầu, sự nghi ngờ trong ánh mắt tan biến.

“Nếu đã như vậy, hai tên tàn dư Ngũ Đạo mà thôi, dám ức hiếp người nhà Tư Đồ chúng ta, vậy thì cứ trực tiếp giết đi.”

Ngữ khí của Tư Đồ Lý rất bình đạm, nhưng sát ý trong ánh mắt lại không vơi đi.

Không lâu sau, một đám người nhà Tư Đồ đã đến trước cửa khuôn viên Diệp Thiên.

Lúc này Diệp Thiên và Ác Nguyên vừa dùng xong bữa tối, hai người đang buồn chán không biết làm gì, đang chuẩn bị ra ngoài đến Vân Không thành đi dạo.

Nhưng không ngờ vẫn chưa đi đến trước cửa khuôn viên, thì đã thấy một đám người hùng dũng đứng chặn cửa khuôn viên của bọn họ.

Diệp Thiên và Ác Nguyên nhìn những người đứng trước cửa, trên mặt bỗng nhiên nở nụ cười kì lạ.

Bởi vì bọn này chính là bọn sáng hôm nay, bị hai người bọn họ đánh tê tả, những người nhà Tư Đồ.

Chảng qua lúc này những gia đinh đó đều không theo đến, những người thanh niên cả nam lẫn nữ đó toàn bộ đều đã đến.

Đồng thời còn dẫn theo hai vị trưởng bối nhà Tư Đồ.

Diệp Thiên híp mắt cười, quan sát Tư Đồ Lý và ông Thẩm.

Minh Đế cảnh nhị trọng!

Tu vi của hai người này, Diệp Thiên vừa nhìn là đã nhìn ra.

Hắn vốn nghĩ lần này trong nhà Tư Đồ nhiều lắm chỉ có thể câu được cao thủ Minh Vương Cảnh đỉnh phong ra.

Nhưng lại không ngờ được, lại câu được hai con cá lớn Minh Đế cảnh.

Đây thật sự là sự thu hoạch ngoài ý muốn mà.

Hai bên đối diện nhau, không khí không ngượng ngùng chút nào.

Bởi vì khi vừa thấy hai người Diệp Thiên và Ác Nguyên, thì những thanh niên cả nam lẫn nữ nhà Tư Đồ cho Tư Đồ Lan làm thủ lĩnh đã bắt đầu đỏ tai lên mà chửi hai người.

“Hai tên Ngũ Đạo chó chết này, ngày chết của các người đã đến! Sáng hôm nay các người dám đánh lén bọn ta, đợi một hồi ta sẽ đánh gãy tay chân các ngươi, sau đó nhìn bộ dạng kêu la thảm thiết của các người!”

“Hứ! Cắt đứt tứ chi của các người, thật sự qua lời cho các người rồi! Ta muốn phong ấn tu vi của các người, sau đó cho các người vào ổ Minh Khuyển, để các người đích thân nhìn thịt của mình bị Minh Khuyển cắn xé từng miếng từng miếng nuốt vào bụng!”

“Hai tên chó chết các ngươi sợ chưa hả? Nhanh chóng quỳ xuống mau, như vậy khi các ngươi đái trong quần, có thể sẽ đỡ phải chịu đau đớn!”

Diệp Thiên và Ác Nguyên cứ đứng yên tại chỗ như thế, nửa cười nửa không mà nhìn đám người nhà Tư Đồ.

Đợi sau khi bọn họ chửi xong, Diệp Thiên cong nhẹ mép môi lên.

“Chửi đủ chưa? Xem ra hai tên già này, chính là nơi nương tựa của bọn phế vật các người, nhưng mà thực lực này thật sự là yếu đến đáng thương đó! Hay là cho các người thêm cơ hội nữa, các người đi kêu thêm nhiều người đến nữa? Các người nhà Tư Đồ, đúng không? Người đánh giỏi nhất trong gia tộc các người là ai? Kêu hắn đến đây thì như thế nào nhỉ?”

“Hỗn láo! Tên chó chết Ngũ Đạo ngươi, sắp chết đến nơi, nên phát điên rồi sao? Dựa vào những lời này chảng lẽ có thể giúp ngươi chết dễ chịu hơn sao? Hi vọng một lát ngươi còn có thể cười được!”

Người thanh niên mặc áo dài đen lúc này khí thế tràn trề, chỉ vào mũi Diệp Thiên mà chửi.

Ánh mắt Tư Đồ Lý bình tĩnh nhìn Diệp Thiên và Ác Nguyên.

“Hai tên súc sinh Ngũ Đạo, đúng là không biết sống chết là gì mà, làm con chó vẫy đuôi, nói không chừng còn có thể sống lâu hơn chút. Cứ nhảy ra như vậy, đang rất mong chờ để trở thành nồi lẩu thịt chó, để tặng cho các ông minh đạo của ngươi sao?”

Diệp Thiên cười: “Nhà Tư Đồ các người, quả nhiên từ lớn đến bé, người nào cũng rất hung hăng.”

Sau đó, hắn quay đầu nói với Ác Nguyên: “Một hồi ta dẫn những người già này đi, còn những người trẻ này giao lại cho con, ghi nhớ, không tha một tên!”

Nhìn thấy Diệp Thiên và Ác Nguyên bắt đầu chia người, ánh mắt của Tư Đồ Lý đột nhiên trở nên u ám hẳn.

Ông ta không phí thêm lời nữa, thân hình vừa đi một cái là biến mất khỏi nơi đang đứng.

Khi xuất hiện lần nữa, là đã đến trước mặt Diệp Thiên khoảng cách không đến ba thước.

Chỉ thấy Tư Đồ Lý đấm một phát, cú đấm có tử khí bao vây trực tiếp dồn áp vào không khí.

Nhìn thấy cú đấm tràn đầy uy lực này, ánh mắt của Diệp Thiên bình tĩnh, dưới chân nhún một phát xuống bề mặt đất, thân hình tự động biến mất tại chỗ.

Cú đấm của Tư Đồ Lý đánh vào không khí, ông ta nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Chỉ thấy Diệp Thiên lúc này đã bay lên không trung.

Hắn cứ như vậy mà bình tĩnh bay trong không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tư Đồ Lý.

Sau đó chỉ nghe thấy Diệp Thiên nói nhỏ một tiếng: “Mở!”

Sau đó mọi người liền nhìn thấy, một đại điện màu xanh vàng kim huy hoàng xuất hiện hư không sau lưng Diệp Thiên.

Sau khi đại điện xuất hiện, Diệp Thiên lui mình về sau, nhanh chóng đi vào đại điện, biến mất không thấy đâu.

Tư Đồ Lý hứ một tiếng: “Hứ! Ta xem ngươi có thể trốn đi đâu! Mở ra cho ta!”

Chỉ thấy Tư Đồ Lý bay lên, đấm một cú vào đại điện hồng hoang hư không.

Một luồng tử khí mạnh mẽ chạm vào cánh cửa của kim điện.

Tử khí ngay lập tức sụp đổ, nhưng cánh cửa kim điện lại không hề bị gì.

Mắt của Tư Đồ Lý hiếp lại, khhi đang chuẩn bị tiếp tục ra tay tấn công.

Ông Thẩm vẫn đang quan sát trận chiến ở phía dưới, lúc này bay đến bên cạnh Tư Đồ Lý.

“Tư Đồ trưởng lão không cần tốn sức nữa, cái kim điện này ông đánh không vỡ đâu!”

Tư Đồ Lý chau mày, nhìn sang Ông Thẩm hỏi: “Ông Thẩm biết lai lịch vật này sao?”

Ông Thẩm lắc đầu: “Không biết, nhưng có thể nhìn ra đây chắc chắn là một phòng ngự trọng bảo! Vừa rồi tên nhóc đó, ở trước mặt chúng ta chui vào cái kim điện này, rất rõ ràng là rất có lòng tin với sức phòng ngự của cái đại điện này.”

“Ông Thẩm có cách nghĩ gì không?”

Ông Thẩm cười bí hiểm: “Nếu hắn có thể vào được, vậy chúng ta cũng vào xem thử!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.