Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2097: Thả dây dài câu cá lớn!




Những thanh niên cả nam lẫn nữ này, nhìn thấy người đàn ông mặc áo xanh lục bị một cú đấm của Ác Nguyên đánh bay.

Bọn họ tức giận nhiều hơn, nhưng lại không có một chút sợ hãi gì.

Trong tay người thanh niên áo dài đen đang cầm một thanh kiếm dài, chỉ vào Ác Nguyên giận dữ hét lớn: “Chó chết, ngươi cả gan ra tay đánh lén! Hôm nay cho dù ngươi gập đến sứt đầu mẻ trán, thì mạng chó này của ngươi cũng không giữ được!”

Ác Nguyên cười tét miệng nói: “Tên nhóc, tuổi tác không lớn, mà khẩu khí không nhỏ đó! Hôm nay ông đây nói rõ ở đây, ông đây không đánh các ngươi quỳ xuống đất cúi đầu lạy gọi ông nội, thì ông đây tự giáng vai vế làm bố các ngươi!”

Người phụ nữ mặc đầm hồng tức đến chân mày thành hình lá liễu: “Hừ! Con chó vô liêm sỉ, miệng chó không mọc được ngà voi! Mọi người cùng nhau lên xé nát miệng của tên chó này!”

Sau khi nói xong mấy người không phí lời nữa, nhấc vũ khí lên không phân trước sau mà chém Ác Nguyên.

Những tên này tuy nhìn vào thì thấy tuổi trẻ tràn đầy sức lực, hung hăng hống hách.

Nhưng khi ra tay chém người thì lại không qua loa một chút nào.

Ác Nguyên hét lớn một tiếng: “Đến đúng lúc!”

Trong tức khắc, một đôi tay đấm lượn lờ tàn bạo, đấm thật mạnh vào năm người bao vây tấn công ông ta.

Năm thanh niên cả nam lẫn nữ của nhà Tư Đồ, tu vi đều không thấp.

Người mạnh nhất đã đạt đến Minh Vương cảnh tứ trọng!

Mà người yếu nhất cũng đã là Minh Vương cảnh nhất trọng.

Dưới sự bao vây tấn công của năm người, vậy mà Ác Nguyên lại dần dần cảm thấy có chút ở thế hạ phong.

Đồng thời, năm thanh niên cả nam lẫn nữ của nhà Tư Đồ cũng âm thầm lo sợ.

Bọn họ không ngờ đến, Ác Nguyên này chỉ là người võ sĩ có tu vi Phiêu Du cảnh nhị trọng, mà sức chiến đấu lại kinh khủng đến như vậy.

“Tên này có điều kì lạ, tuy rằng tu vi chỉ là Phiêu Du cảnh nhị trọng, nhưng sức chiến đấu của ông ta lại không chỉ có như thế! Mọi người đều không cần nương tay nữa, dùng chiêu thức mạnh nhất ra giết ông ta nhanh!”

Trong đó có một người mở miệng nói.

Bọn họ hiện giờ còn nhớ rất rõ, bên cạnh còn có một thanh niên áo trắng ngồi trong đình nghỉ mát.

Người thanh niên đó từ đầu đến cuối vẫn chưa hề ra tay.

Năm người thay phiên nhau lui về sau nửa bước, không hẹn mà trùng hợp mọi người đều bóp tay tạo pháp quyết.

Trong chóc lát, từng luồng tử khí xông đến.

Trong tay năm thanh niên cả nam lẫn nữ, tụ lại tạo thành những đường thần thông thuật pháp khủng bố.

Một lát sau, thuật pháp của bọn họ chuẩn bị hoàn tất, đang muốn quăng qua hướng của Ác Nguyên.

Đột nhiên!

“Gầm gầm gầm!”

“Aaa!”

Liên tiếp ba tiếng vọng lại, kế đến lại thêm ba tiếng kêu thảm thiết.

Năm thanh niên cả nam lẫn nữ nhà Tư Đồ trong phút chốc lại thiếu mất ba người.

Quay đầu nhìn, ba người thanh niên đó không biết từ khi nào đã bị đánh văng ra.

Văng ra khắp nơi trong khuôn viên, miệng phun máu tươi, bất tỉnh nhân sự.

Mà hai người còn lại, thuật pháp của bọn họ bị ép ngắt đoạn.

Tử khí thần thông trong tay đột ngột tan biến, tự thân bọn họ cũng bị chịu ảnh hưởng ngược lại.

Miếng miệng của hai người đều chảy máu.

Bây giờ hai người bọn họ, trong ánh mắt của bọn họ cuối cùng cũng có sự sợ hãi.

Ánh mắt của hai người trùng hợp đều đang nhìn vào trong đấu trường, không biết thanh niên áo trắng đã đến từ lúc nào.

Thanh niên áo trắng cười mỉm, bộ mặt vô tội.

Nếu như không phải vừa rồi, hắn đột nhiên ra tay đánh bay ba thanh niên kia của nhà Tư Đồ.

Bọn họ sẽ thật sự tưởng người thanh niên áo trắng trước mắt bọn họ là người tốt.

Người ra tay chính là Diệp Thiên.

Vừa nãy hắn nhìn thấy năm thanh niên nhà Tư Đồ đang chuẩn bị dùng tuyệt chiêu, thì hắn đã biết Ác Nguyên chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.

Vì thế quả quyết ra tay, cho tất cả sự nguy hiểm vào trong vung.

Lúc này Ác Nguyên đi đến đứng phía sau Diệp Thiên.

Diệp Thiên quay đầu hỏi một câu: “Sao rồi, không bị thương chứ?”

Ác Nguyên lắc đầu: “Mấy tên nhóc này, còn chưa có tư cách làm con bị thương!”

Nhìn thấy thần sắc kinh khủng của đôi nam nữ trước mắt này, nhưng Diệp Thiên lại không tiếp tục ra tay nữa.

Hắn chỉ có điềm đạm nói: “Dẫn theo người của các ngươi, cút!”

Thanh niên áo dài đen và cô gái đầm hồng nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng đi qua đó, đỡ bốn người thanh niên đang hôn mê của nhà Tư Đồ dậy.

Sau đó nhanh chóng trốn thoát.

Mà những gia đinh bị Ác Nguyên đánh nằm dưới đất đó, có người vẫn chưa hoàn toàn bị mất khả năng cử động, đều run rẩy loạn choạng mà bò dậy.

Đưa những người bị hôn mê và những người tứ chi bị đánh gãy, kéo hết toàn bộ đi ra khỏi khuôn viên của Diệp Thiên.

Ác Nguyên nhìn những người nhà Tư Đồ rời khỏi, cong môi, gương mặt không được vui.

“Sư tôn, tại sao vừa nãy lại thủ hạ lưu tình? Tại sao không triệt để giết hết tất cả bọn họ?”

Diệp Thiên điềm đạm nói: “Giết những tên nhóc này, con cảm thấy rất có thành tựu sao? Không giết bọn họ, thả bọn họ về, là vì để bọn họ dẫn cao thủ thật sự đến đây! Giết cao thủ mới có ý nghĩa!”

Ác Nguyên đột ngột hiểu ra: “Hóa ra là vậy! Sư tôn, thì ra người đang câu cá à! Thả dây dài câu cá lớn, hahaha! Quả đúng là xảo quyệt…”

Lời của Ác Nguyên vẫn chưa nói xong, thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên cắt ngang.

Ông ta nuốt hết những lời chưa kịp nói ra xuống bụng.

Sau đó cười khô hai tiếng, đi theo sau Diệp Thiên quay về đình.

Những người Nhà Tư Đồ đó, sau khi quay về đã tìm một căn nhà cách khuôn viên của Diệp Thiên bọn họ khá xa để ở lại.

Lúc này, sáu người thanh niên có nam và nữ ngồi tụ lại bên cạnh cái bàn trong phòng.

Mũi của người thanh niên áo xanh lục sưng lên khá cao, anh ta tức giận chửi: “Hai kẻ Ngũ Đạo chó chết đó, ta nhất định phải lột da bọn họ, ta còn phải luyện hồn bọn họ ra, cho bọn họ ở trong U Minh Quỷ Hỏa khóc thảm nghìn ngày rồi chể!”

Trong ánh mắt của anh ta lóe qua thần sắc nguy hiểm, bóp đôi tay lại thật chặt, móng tay cũng đã đâm vào da thịt.

Người thanh niên mặc áo dài đen nói: “Thực lực của hai tên đó thật sự quá mạnh rồi, chỉ tính tên nhóc thô lỗ ra tay trước, một mình hắn là đã có thể đánh năm người chúng ta. Nếu như cộng thêm người thanh niên áo trắng đó nữa, chúng ta có thêm gấp đôi số người hiện tại cũng đấu không lại hai người bọn họ!”

Cô gái đầm hồng nói: “Nếu thực lực chúng ta đánh không lại bọn họ, vậy thì kêu người! Chú ba và ông Thẩm cũng sắp đến Vân Không thành rồi, chỉ trong hai ba ngày nữa. Bây giờ chúng ta thông báo cho bọn họ, để bọn họ canh thời gian đến đây, tốt nhất là đến trước ngày mai. Như vậy, dựa vào thực lực của hai người bọn họ, chúng ta nhất định có thể khống chế thành công hai tên Ngũ Đạo tàn dư đó! Đến lúc đó bọn họ sẽ trở thành cá nằm trên thớt, muốn hành hạ bọn họ thế nào, thì cứ hành hạ bọn họ thế đấy!”

Ánh mắt của cô gái đầm hồng này u ám sắc bén, tuy rằng cô ta không bị Diệp Thiên bọn họ đánh.

Nhưng những lời nói ác ý của Ác Nguyên nói với cô ta, cô ta vẫn nhớ như in, kí ức như mới vậy.

Từ nhỏ cô ta được nuông chiều đến lớn, trong nhà Tư Đồ cô ta như viên minh châu được bảo vệ trên lòng bàn tay.

Có khi nào bị uất ức đến như vậy đâu?

Vì thế cô gái đầm hồng lập tức lấy một viên tinh thạch màu hồng ra.

Thạch truyền âm.

Viên đá này dùng để liên lạc với khoảng cách xa.

Đôi tay mềm mại của cô gái đầm hồng cầm chặt viên thạch truyền âm, truyền một luồng tử khí vào trong.

Viên thạch truyền âm trong tay cô ta liền phát ra tia sáng màu đen.

Cùng lúc đó, một âm thanh trầm nặng từ trong thạch truyền âm phát ra.

“Lan à, đã xảy ra chuyện gì?”

Vừa nghe được giọng nói này, ánh mắt cô gái đầm hồng liền đỏ ửng lên.

“Chú ba, con bị người ta ức hiếp rồi, chú đến Vân Không thành nhanh lên!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.