Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2096: Phiền toái tìm tới cửa!




Người trong Cung Minh Đế nhanh chóng tập kết xong.

Lần này đi bao vây diệt trừ Diệp Thiên có tứ đại trưởng lão và những người khác, họ đều là cao thủ nhị trọng Minh Đế Cảnh.

Bọn họ lần lượt là trưởng lão Âm La Đường Tạ Bất Tu, trưởng lão Hắc Hổ Đường Mạc Hổ, trưởng lão Huyết Trúc Đường Tiết Hòa, trưởng lão Độc Long Đường Thạch Bình Long!

Bốn vị trưởng lão này toàn bộ đều có tu vi Minh Đế Cảnh nhị trọng.

Chỉ tính riêng đội hình của Cung Minh Đế cũng đã vượt xa những tên sát thủ của Minh Võ Đường đường chủ Ô Nam mang theo kia rồi.

Ước chừng thực lực mạnh hơn gấp trăm lần so với nhóm người của Ô Nam rồi!

Lúc này, trền đài diễn võ của Cung Minh Đế.

Các sức thần trái phải hai bên trong Cung Minh Đế, tứ đại hộ pháp, cùng với bốn vị vị trường lào không tham gia vào chiến dịch hành động lần này đang đưa tiễn đám người Thạch Bình Long.

Rõ ràng cảm tình của Tám đại trưởng lão đối với nhau tương đối không tồi.

Vào lúc này, trưởng lão Thần Phong Đường, Lâm Phong nói với đám người Thạch Bình Long.

“Bốn vị trưởng lão, thực lực của tên Thánh Khư Thủy Tổ kia không hề tầm thường, lần này các người đi bao vây diệt trừ hắn ta thì ngàn vạn lần không được mang tâm trạng khinh địch ra đâu, nếu không một khi sai lầm chính là vạn kiếp bất phục!”

Lúc này Âm La Đường trưởng lão Tạ Bất Tu nói: “Mong anh Lâm cứ yên tâm, lần này đi ta đã mang theo Thánh vật trấn long ấn của Âm La Đường bên người đây rồi. Có được sự giúp sức của thứ này, tin rằng có thể nắm chắc sẽ bắt được tên Thánh Khư Thủy Tổ!”

Đường chủ Bắc Hàn Đường Thẩm Trung bước lên trước vừa cười vừa nói: “Tâm tư của Trưởng lão Tạ vẫn luôn kín đáo, lần này trong đội ngũ có ngài trấn giữ ở đó thì chúng tôi cũng có thể yên tâm không ít rồi!”

Lúc này trưởng lão Hắc Hổ Đường Mạc Hổ cũng cười haha nói: “Mấy lời không đâu thì tôi không nói nhiều nữa, đợi chúng tôi tóm được Thánh Khư Thủy Tổ rồi sẽ lại trở về cùng các vị các huynh đệ thoải mái chè chén! Chúng ta cũng không thể lại tiếp tục trì hoãn thêm thời gian nữa, bây giờ liền xuất phát đi! Nếu không thì Thánh Khư Thủy Tổ giảo hoạt kai trốn rồi, e rằng chúng ta có muốn cũng không tìm thấy hắn ta được nữa!”

“Hahaha ha, được, các vị, lên đường thuận buồm xuôi gió!”

Lúc này hai người Diệp Thiên và Ác Nguyên làm bạn đồng hành với nhau đi đến Vân Không thành.

Với tốc độ của hai người bọn họ, không cần dùng đến khoảng bốn, năm ngày là đã đi hết hành trình hơn ba nghìn cây số rồi.

Thời điểm khi bọn họ đến được cửa thành của Vân Không thành, nhìn thấy cảnh cửa thành cao lớn, trong lòng không khỏi dâng lên một tia cảm khái.

“Mẹ kiếp, đám cẩu tặc Minh Đạo này cũng quá giàu có rồi đấy! Cứ nhìn cái tường thành đã tốn không biết bao nhiêu tiền mới đắp lên được kia đi, những thứ này hẳn đều là do bọn chúng áp bức đệ tử Ngũ Đạo bọn họ cùng với nhân dân cả nước mà ra đấy mà!”

Ác Nguyên tức giận bất bình nói.

Diệp Thiên lại bày vẻ mặt vô cùng bình tĩnh nói: “Rất nhanh thôi bọn họ sẽ trả lại hết những thứ lại cho chúng ta thôi, đi, vào thành!”

Bọn họ đi đến cửa thành, đi theo đám đông cùng tiến vào, rất quy củ đi vào trong.

Bởi vì lần này bọn họ đến đây để làm chuyện lớn, nếu như vừa mới bắt đầu đã rêu rao quá mức thì sẽ không tiện cho hành động sắp tới của họ.

Lúc này còn cách bốn năm ngày nữa mới đến ngày mở hội đấu giá.

Diệp Thiên và Ác Nguyên ở trong thành tìm một gian khách điếm ở tạm vài hôm.

Có vết xe đổ trước đây ở Phong Bạo Thành, họ thấy những người buôn bán trong Vân Không thành này có ý thức hơn nhiều.

Bọn họ không dám lại có ác ý làm khó người của Ngũ Đạo nữa, Diệp Thiên và Ác Nguyên vô cùng thuận lợi mà thuê được một gian phòng cho khách ở.

Nói là phòng cho khách, nhưng trên thực tế thì là một cái viện.

Mặc dù diện tích của cái viện này không lớn, nhưng vườn hoa núi giả, đình hóng gió cái gì cần có đều có.

Hơn nữa trong yêu cầu của Diệp Thiên, chưởng quầy của khách điếm có đặc biệt chọn cho hắn một cái viện khá là yên tĩnh.

Diệp Thiên và Ác Nguyên rất hài lòng đánh giá xung quanh gian phòng ở tạm thời này.

Bọn họ không ngờ rằng vào lúc này thế mà còn có thể thuê được một căn phòng có hoàn cảnh môi trường tốt thế này.

Phải biết rằng, hội đấu giá ở Vân Không thành là một sự kiện vô cùng trọng đại nổi danh của toàn bộ trên dưới Minh Đạo.

Vân Không thành sớm đã kín người hết chỗ lâu rồi.

Bởi vì tất cả những đồ vật được bán đấu giá ở đây không có cái gì không phải là vật phẩm giá trị cả.

Hơn nữa bất luận là vũ khí, đan dược, công pháp hay là các loại Thiên tài địa bảo, tóm lại các vật phẩm cái gì cần có đều có.

Tất cả những người cần tu luyện nếu còn khuyết thiếu cái gì, vậy thì tới nơi này tìm quả không sai.

Đương nhiên rồi, tiền đề chính là bạn phải có đủ tiền mua.

Sắp xếp đồ đạc một lúc, Diệp Thiên và Ác Nguyên ngồi ở trong đình hóng gió ngoài sân, uống trà.

Nhưng đột nhiên, cửa viện của bọn họ lại bị một người dùng chân đá văng ra.

Diệp Thiên cau mày lại, nhìn về hướng cánh cửa viện bị đá kia.

Chỉ thấy mấy người nam nữ trẻ tuổi mang theo một đoàn tùy tùng, hùng hổ dũng mãnh đi vào viện của đám Diệp Thiên bọn họ.

Lúc đó Ác Nguyên liền tức giận quát lên: “Các người đến đây làm cái gì thế? Sao lại đá cửa viện của chúng tôi?”

Một người đàn ông mặc áo đen có vẻ trẻ tuổi bước lên trước một bước, duỗi tay chỉ vào Ác Nguyên mà mắng: “Cái đám đê tiện súc sinh Ngũ Đạo các người mà cũng xứng sống ở trong sân viện này chắc? Gian sân viện này là nơi nhà họ Tư Đồ chúng tao nhìn trúng rồi, chúng mày mau thu dọn đồ đã rồi mau chóng cút khỏi đây đi!”

Ánh mắt Ác Nguyên tức khắc liền trở nên âm trầm nói: “Tên nhóc này, ông đây cho cậu thêm một cơ hội nữa để sắp xếp tổ chức ngôn ngữ của mình một lần nữa, màu xin lỗi ông đây rồi sau đó dãn người của các người cút được bao xa thì cút đi!”

Lúc này, một cô gái mặc chiếc váy dài màu hồng cũng lạnh lùng quát lên: “Quả nhiên là một đám tiện dân đê tiện, chỉ là Phiêu Du Cảnh nhị trọng mà cũng dám kêu gào lớn tiếng ở đây!”

Lại có thêm một người đàn ông đi ra từ đám người kia, trên người mặc một chiếc áo dài màu xanh nhạt, trên tay cầm một thanh quạt xếp.

Nhìn qua thì thấy phong độ nhẹ nhàng, nhưng lại là một người mắt mày gian ác âm lãnh khiến người ra vừa nhìn là có thể nhìn ra được, người đàn ông này là người tàn nhẫn độc ác.

Người đàn đàn ông mặc áo xanh nhạt nhìn Ác Nguyên nói: “Chỉ dựa vào những lời vừa nãy ông nói thôi thì bây giờ ông có muốn đi cũng không đi được nữa rồi. Nào, bây giờ cậu chủ đây cho ông một cơ hội giữ mạng lại, tới đây chui qua từ háng của tên gia đinh này này, sau đó gọi ba tiếng ông nội thì có lẽ chúng tôi sẽ giữ lại cái mạng chó của các người lại!”

“Haha! Đến đây, cái đám súc sinh Ngũ Đại, mau chui qua từ háng của ông nội mà nào!”

Cả đám gia đinh ngửa cổ cười haha, nhanh chóng đứng thành hàng.

Sau đó đều tạo tư thế hơi ngồi xổm, tự động tách chân tạo thành một lối đi dưới háng hắn ta.

Ác Nguyên bị tức đến bật cười, ông ta vốn chẳng giỏi ăn nói, bây giờ trong lúc tức giận đỉnh điểm, căn bản là lười đến nỗi chẳng thèm nói thêm một câu vô nghĩa.

Chân phải của hắn đập mạnh trên mặt đất, sau đó thân hình nhanh chóng nhảy vọt ra ngoài như một mũi tên rời dây.

Mắt đám người kia liền hoa lên, bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại xem chuyện gì xảy ra.

Đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Sau đó liền nhìn thấy những tên gia đinh kia, từng người một bị đánh đến bay lên giữa không trung, sau đó lại hung hăng mà nện xuống trên mặt đất.

Chỉ trong nháy mắt, tất cả hơn hai mươi người gia đinh toàn bộ đều bị đánh ngã gục.

Cả đám người đều phun ra máu tươi, có người nằm trên đất kêu rên không ngừng.

Có người bị đánh gãy cả tứ chi, nằm trên mặt đất run rẩy từng trận không ngừng, đến cả sức lực để kêu lên cũng không có.

Còn có người dứt khoát trực tiếp hôn mê bất tỉnh, nhưng máu tươi trong mũi miệng vẫn tiếp tục phun ra bên ngoài.

Nhìn thấy toàn bộ cảnh này, mấy người nam nữ thanh niên kia nhất thời bị dọa cho ngây ngốc cả người.

Bọn họ không ngờ rằng đám tàn dư còn lại của Ngũ Đạo này thế mà lại ra tay với người của bọn họ.

Sư kinh ngạc lúc nãy qua đi, sau đó bọn họ liền điên cuồng tức giận.

Người đàn ông mặc áo xanh nhạt kia nghiến răng nghiến lợi nhìn vào Ác Nguyên đang đứng đó không xa, tàn độc nói: “Cái đám nghiệt súc Ngũ Đạo chúng mày dám ra tay làm bị thương người, hôm nay…”

Lời của anh ta vẫn còn chưa nói xong, trước mắt đã bị một bóng đen bao phủ.

Cái bóng đen này nhanh chóng phóng to, đợi đến khi anh ta nhìn rõ ràng được mới phát hiện hóa ra đó là một nắm tay to bằng bao cát.

Nhưng lúc này trốn tránh đã không còn kịp nữa, trong tiềm thức của anh ta muốn lùi về sau né tránh.

Nhưng những cú đấm của Ác Nguyên rơi xuống quá nhanh, người đàn ông mặc áo xanh nhạt vừa mới chỉ khẽ động đậy.

Liền nghe thấy phịch một tiếng, một quyền hung hăng nện ở trên mặt của tên đàn ông mặc áo xanh kia.

Thân thể tên đàn ông mặc áo xanh nháy mắt bay vọt ra ngoài, cùng lúc đó, anh ta chỉ cảm thấy đầu vang lên tiếng ong ong.

Sau đó mũi anh ta cũng mất luôn tri giác.

Trong khoang miệng bỗng nhiên trào ra dòng nước mằn mặn, tiếp theo một trận mùi tanh hôi xông thẳng lên trán.

Tất cả những điều này chỉ xảy ra trong chớp nhoáng.

Ngay sau đó, cơ thể tên đàn ông mặc áo xanh mãnh liệt nện vào ngọn núi giá phía sau.

Ngọn núi giả trong nháy mắt đổ ập xuống, tên đàn ông mặc áo xanh cũng bỗng bất tỉnh nhân sự.

Vài người nam nữ trẻ tuổi còn lại đứng đó, nhất thời chưa phản ứng lại kịp.

Bọn người này cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, nhanh chóng lôi vũ khí ra, xúm lại vây quanh Ác Nguyên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.