Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2056: Ác Nguyên không còn nơi để đi!




Trước đó khi Diệp Thiên dùng Tứ Tượng Phong Thiên quyết, Ác Nguyên không sợ bởi ông ta hiểu rất rõ công pháp này. Nó có thể giảm thực lực của đối phương xuống đồng thời năng cao thực lực của bản thân, có thể nói là một công pháp cực kỳ đáng sợ.

Nhưng chỉ cần tránh thoát, không để nó trói lại là được.

Nếu là bình thường, trong tình huống cảnh giới của hai người ngang nhau, căn bản là không cần sợ môn công pháp này, dễ dàng tránh thoát tấn công của đối phương.

Nhưng bây giờ ở trong trận pháp, ông ta và phân thân đều bị dây thừng của trận pháp trói chặt, những này dây thừng vô cùng đáng sợ, trói chặt ông ta lại còn siết rất chặt, giống như có một loại năng lượng thần kỳ ngăn cản ông ta. Ông ta muốn nhảy ra thoát khỏi sự chói buộc này, mặc dù nhảy thì có thể nhảy được nhưng tốc độ cực kỳ chậm, căn bản không thể nào tránh thoát được Tứ Tượng Phong Thiên quyết.

Hắn càng hiểu rõ là nếu bị kết quả của việc bị Tứ Tượng Phong Thiên quyết vây khốn là gì.

Đó chính là tu vi của ông ta có thể giảm xuống một trọng cảnh giới, còn sư phụ sẽ tăng lên một trọng cảnh. Một khi tu vi của ông ta giảm đi, chênh lệch giữa hai người không phải là một là hai trọng cảnh giới.

Như vậy còn đánh thế nào nữa?

Bây giờ ông ta đã nhị trọng cảnh giới Phiêu Miểu sư phụ cũng là nhị trọng. Nếu trúng Tứ Tượng Phong Thiên quyết, tu vi của hắn sẽ giảm xuống thành nhất trọng, mà sư phụ lên tam trọng, tam trọng đánh bại nhất trọngchỉ là chuyện cỏn con.

Mắt thấy Tứ Tượng Phong Thiên quyết dần dần hình thành, Ác Nguyên khóc không ra nước mắt.

"Xem ra Ác Nguyên ta, hôm nay chẳng những không thể báo thù thành công, mà còn muốn chết oan chết uổng!"

AzTruyen.net

Ông ta tuyệt vọng hai mắt nhắm lại.

Chẳng bao lâu sau, Tứ Tượng Phong Thiên quyết đã thành hình.

"Đồ nhi, thắng bại đã định, không cần vi sư động thủ chứ?" Diệp Thiên hỏi.

Ác Nguyên mở mắt ra, nhíu mày hỏi: "Sư phụ không giết đệ tử sao?"

Diệp Thiên cười cười: "Vi sư chưa từng nói rằng muốn giết ngươi?"

Ác Nguyên sững sờ, hỏi: "Đệ tử mạo phạm sư phụ như vậy, người không tức giận hay sao?"

Diệp Thiên lại là cười một tiếng trả lời: "Đây không phải ngày đầu tiên vi sư quen biết ngươi, từ trước đến nay ngươi rất cố chấp, vi sư hiểu rõ bản tính của ngươi nếu không đập đầu vào tưởng thì ngươi sẽ không chịu quay đầu. Cho dù có đập đến máu chảy đầm đìa, có lẽ ngươi cũng không hối cải.”

“Mặc dù ngươi là ma, nhưng bản tính của ngươi không xấu, chí ít ngươi đối xử với vi sư không xấu, ngươi thật sự có mục đích khác nên mới muốn chiếm lấy đạo cốtcủavi sư, chứ không phải muốn hại vi sư. Nhưng chiếm đạo cốt của vi sư, là chuyện sai. Nếu không có đạo cốt sao vi sư có thể sống lại được chứ. Cho nên Hỗn Nguyên mới ngăn cản không cho ngươi lấy trộm đạo cốt của vi sư. Giết ngươi giết chết, cũng là không sai, ngươi chỉ cần nhận lỗi, đáp ứng vi sư không giết Hỗn Nguyên, vi sư liền không ra tay, vi sư thậm chí còn thả ngươi ra ngoài, ngươi vẫn là đồ nhi ngoan của vi sư, được chứ?"

Nếu như không bị vây ở trong Tứ Tượng Phong Thiên quyết, Ác Nguyên nhất định sẽ nói không.

Nhưng giờ phút này bị nhốt trong đây, ông ta đã không có quyền phát biểu.

Ác Nguyên nói: "Sư phụ không sợ đệ tử lừa sư phụ. Cứ đáp ứng trước , sau đó chờ đến khi ra ngoài lại trở mặt sao?"

Diệp Thiên cười nói: "Đồ nhi, tất cả những gì ngươi biết đều do vi sư dạy, chẳng lẽ vi sư còn không làm gì được ngươi?"

"Coi như vi sư thả ngươi ra ngoài, vi sư vẫn có thể nhốt ngươi vào trong trận một lần nữa, thậm chí còn có thể nhốt ngươi vào bên trong Tứ Tượng Phong Thiên quyết, có thể khiến ngươi không thể giết được Hỗn Nguyên, vậy sao vi sư phải sợ ngươi sẽ lật mặt với vi sư chứ?"

"Tóm lại, ngươi không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của vi sư đâu."

Ác Nguyên im lặng.

Ông ta hiện tại đã tin tưởng, sư phụ thực sự có năng lực này.

Ác Nguyên thở dài: "Được thôi, đệ tử nhận mệnh, bây giờ không nhận mệnh còn có thể làm gì được nữa chứ?"

AzTruyen.net

Ông ta nở nụ cười đắng chát, thu lại ma khí trên người cũng như phân thân vào trong.

Diệp Thiên cũng không sợ ông ta lật lọng với mình, do đó huỷ bỏ Tứ Tượng Phong Thiên quyết cùng trận pháp.

Một giây sau!

Bọn hắn đi ra ngoài.

"Ra! Thánh Hư Thủy tổ và Ma Tổ Ác Nguyên ra ngoài rồi!"

Đám người Tôn Ngộ Không đều vô cùng căng thẳng.

Bởi vì Ác Nguyên chưa chết, nhìn trông cũng không giống bị trọng thương. Bọn họ cho rằng Diệp Thiên và Ác Nguyên đánh ngang tay nhau, hắn không làm gì được Ác Nguyên, vì thế lộ vẻ lo lắng, người nào người lấy đều lui về phía sau.

Ác Nguyên quét mắt nhìn qua, nhìn về phía Hỗn Nguyên, cả giận nói: "Hỗn Nguyên, ngươi giết hết ma soái, ma tướng của ta rồi đúng không?"

"Đồ hèn hạ đồ vô sỉ nhà ngươi, thừa dịp ta không ở giết thủ hạ ta, ngươi quả thực đúng là khinh người quá đáng!"

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Thiên, nói: "Sư phụ, Hỗn Nguyên lòng dạ độc ác, hắn nhân cơ hội đệ tử không ở đây giết chết thuộc hạ của đệ tử, đệ tử không nuốt trôi được cục tức này, không giết hắn không thể!"

Nói xong, hắn đang định ra tay thì Hỗn Nguyên nói: "Ngươi đừng kích động, ta chỉ nhốt bọn hồn của bọn chúng vào trong pháp bảo, chờ sư phụ xử trí mà thôi, chứ không hề giết bọn hắn."

Hỗn Nguyên nói xong, đám người Trấn Nguyên Tử lập tức thả Hồng Quân cùng với tất cả ma soái, ma tướng, thả ra ngoài.

Một lát sau, nhục thân và thần hồn của Hồng Quân và ma soái ma tướng đã khôi phục hoàn toàn.

"Ma Tổ, ngươi đánh thắng sư phụ ngươi, sau đó ép bọn hắn, thả ra chúng ta ra sao?" Hồng Quân kích động hỏi, bởi vì điều này có nghĩa là ông ta không cần chết, thậm chí đều không sợ bị phạt, chỉ cần Ác Nguyên chịu che chở ông ta, ai có thể làm gì được hắn?

Nhưng không ngờ, Ác Nguyên trả lời ông ta bằng một câu cảnh cáo.

"Ta thua sư phụ, cũng đã đồng ý với sư phụ là sẽ không giết Hỗn Nguyên nữa."

"Cái gì!"

Cơ thể Hồng Quân run rẩy, con mắt như muốn rớt ra ngoài.

Bây giờ Ác Nguyên là chỗ dựa duy nhất của hắn. Ác Nguyên thua, thậm chí còn thỏa hiệp với Thánh Hư Thuỷ Tổ, vậy ông ta phải làm sao bây giờ?

Diệp Thiên muốn giết ông ta thì còn ai có thể cứu được ông ta chứ?

Đến lúc này, cả người ông ta xụi lơ ngã trên mặt đất.

"Ha ha!"

Đám người Tôn Ngộ Không vô cùng vui vẻ.

Bởi vì bọn hắn biết, trận hạo kiếp của thiên giới lần này, đến đây xem như triệt để kết thúc.

"Ma Tổ, ngươi phải cứu đệ tử!"

Hồng Quân quỳ trước mặt Ác Nguyên.

Ác Nguyên nói: "Ngươi chẳng qua do ta nửa đường điểm hoá, quan hệ hai ta cũng chẳng đủ sâu, ta không cứu ngươi được. Ta chỉ cứu thủ hạ đi theo ta, do ta dạy dỗ mà thôi. Còn ngươi, sư phụ muốn xử lý như thế nào thì xử lý như thế đó, ta sẽ không nhúng tay."

Ông ta cũng rất biết điều.

Biết giữa Hồng Quân và sư phụ có ân oán không thể nói rõ, thân làm đệ tử như ông ta cũng không thể nhúng tay vào việc của sư phụ. Huống chi đã cho hắn mặt mũi như vậy, còn không giết hắn, hắn cũng không thể bỏ thể diện cầu xin sư phụđừng giết Hồng Quân, nói vậy chẳng khác nào không cho sư phụ thể diện.

Hồng Quân nghe vậy, liền đờ đẫn, giống như cha chết mẹ chết.

Ông ta biết, ông ta chết chắc rồi.

Thánh Hư Thủy Tổ chỉ cần đánh một quyền thôi là có thể nghiền nát ông ta.

"Hồng Quân, ngươi có biết tội của ngươi không?" Diệp Thiên nhàn nhạt hỏi.

Hồng Quân nở nụ cười đắng chát: "Tranh đấu quyền lợi, chỉ có thắng bại, nào có đúng sai, đệ tử biết đệ tử đã bại, nhưng sai, đệ tử không nhận, bởi vì đệ tử không có sai, đệ tử nghĩ đứng ở vị trí cao hơn thì có lỗi gì chứ?"

"Hoang đường!" Tôn Ngộ Không quát: "Ngay cả sư tổ mà người còn không để vào mắt, vậy mà còn không sai sao?”

"Ta lam sao biết được đó hắn có thật sự là sư tổ của ta không? Lại nói, nếu đứng ở phía đối lập thì cần gì phải quan tâm xem hắn là ai chứ! Không cùng một lập trường thì sao phải nể mặt?” Hồng Quân phản bác, dù sao cũng phải chết, sợ cái gì nữa chứ?

"Ngươi. . ."

Tôn Ngộ Không đang muốn nói cái gì, Diệp Thiên đưa tay, ra hiệu hắn đừng nói chuyện nữa, sau đó nói vớ Hồng Quân: "Nếu như ta dùng thân phận Thái Nhất để nói chuyện với ngươi vậy ta nhất định phải giết ngươi. Nhưng ta dùng thân phận Thánh Hư Thuỷ Tổ để nói chuyện với ngươi, mà ngươi lại là đồ tôn của ta, cũng coi như kẻ có tư chất tốt nhất trong đám đồ tôn của ta."

"Thánh nhân không dễ, sóng lớn đãi cát mới có thể đãi ra mấy người như ngươi, cho nên ta cũng không muốn giết ngươi."

"Giết tới giết lui, ân ân oán oán cho đến bao giờ mới kết thúc?"

Hồng Quân nghe xong, hai mắt lập tức tỏa sáng nói: "Sư tổ không giết đệ tử?"

Diệp Thiên không nói gì, mà cong ngón tay búng một cái về phía Hồng Quân.

Một tia cửu sắc thần quang đánh lên trên người Hồng Quân, nhưng không chui vào trong cơ thể của ông ta.

Một giây sau!

"A! ! !"

Hồng Quân kêu thảm thiết, không ngừng lăn lộn trên mặt đất. Hắc khí trên người ông ta cũng không nhừng bốc ra, trông vô cùng thống khổ.

Mọi người đều biết, Diệp Thiên đang nhổ ma ra khỏi người Hồng Quân.

Mà quá trình nhổ ma rất là thống khổ.

Quá trình này diễn ra trong một thời gian dài mới xong.

Cả Hồng Quân mệt mỏi nằm rạp trên mặt đất, ngay cả đứng lên cũng trở thành việc phí sức.

"Ngươi vốn là đệ tử Hỗn Nguyên, tu tiên đạo phải đi lên từng bước một, nhưng do tẩu hoa nên rơi vào ma đạo. Con ma này tâm lý trả thù mạnh, còn đáng sợ hơn so với ma chân chính, giữ lại chỉ là tai hoạ."

"Hiện tại ta trừ bỏ ma khí cho người, ban thưởng cho ngươi một bản tâm pháp, ngươi hãy lĩnh ngộ nó cho thật tốt. Trước tiên ta sẽ sẽ một nhà giam giam ngươi lại, chờ đến khi ngươi hoàn toàn lĩnh ngộ được nó nhà giam sẽ tự động mở ra. Khi đó ngươi sẽ khôi phục thân phận tự do, muốn làm gì thì làm."

Nói xong, hắn lại là cong ngón búng ra một vệt kim quang bay thẳng vào mi tâm Hồng Quân.

Trong đầu Hồng Quân lập tức nhiều thêm một môn tâm pháp.

Hắn chật vật quỳ xuống đất, bái lạy rồi nói: "Đa tạ sư tổ khai ân không giết, đệ tử nhất định nghiên cứu tâm pháp thật tôt, không còn làm chuyện ác, càng không để cho sư tổ thất vọng."

"Như thế thì tốt."

Dứt lời, Diệp Thiên vung tay áo lên, Hồng Quân bay ra ngoài, rơi vào bên trong núi Tu Di, Một sợi thần niệm của Diệp Thiên hoá thành lồng giam bao trùmcả núi Tu Di, chỉ một ý niệm liền hoàn thành, nhốt Hồng Quân ở bên trong lồng giam.

"Hắn không ngừng đấu đá với đại sư huynh, kết quả này đối với hắn mà nói cũng là kết quả tốt."Trấn Nguyên Tử nói.

"Đúng vậy! Cũng may sư tổ nhân từ, nếu là đại sư huynh, nói không chừng đã lột da rút gân phải Nhị sư huynh rồi." Bàn Cổ nói.

Sau đó, hắn bước ra một bước, khom người lạy rồi nói: "Sư tổ, thực lực ngài đã tăng cao, bây giờ ngài có thể giúp đệ tử phân thành Tam Thanh hay không?"

"Ta xem một chút."

Diệp Thiên đưa thần niệm vào người Bàn Cổ.

Không bao lâu, Diệp Thiên nở nụ cười.

Hắn phất ống tay áo một cái, một đạo quang mang đánh trên người Bàn Cổ, đánh nổ Bàn Cổ, sau đó thần niệm khẽ động, đem Bàn Cổ đã bị đánh nổ ngưng tụ thành ba cái phân thân.

Thái thượng, Nguyên Thủy, Thông Thiên lại xuất hiện lần nữa.

"Ha ha!"

Thông thiên vui mừng quá đỗi.

"Ta Thông Thiên đã trở về!"

Sau đó, hắn cung kính cúng quỳ lạy Diệp Thiên: "Đa tạ sư tổ để đệ tử có cuộc sống mới!"

Thái thượng Nguyên Thủy cũng quỳ xuống đất cảm tạ.

"Đứng lên đi."

"Tạ sư tổ!"

Sau khi đứng dậy, Tôn Ngộ Không cười hi hi nói với Thông Thiên: "Thông thiên lão huynh, ngươi suýt chút nữa chém chết Trấn Nguyên lão huynh đó, còn nhớ hay không hả?"

Thông thiên xấu hổ cười một tiếng rồi đi tới trước mặt Trấn Nguyên Tử, cười nói: "Trấn Nguyên đạo huynh, là Thông Thiên vô lễ, mong rằng đạo huynh không tức giận."

"Hừ!"

Trấn Nguyên Tử nghiêng đầu sang một bên.

Cảnh tượng này khiến bọn người Đóa Đóa, Nữ Oa, Chuẩn Đề phải bật cười.

Lúc này, Diệp Thiên nhìn về phía Ác Nguyên, hỏi: "Ngươi muốn lưu tại Thiên Giới, hay trở về Thiên Ngoại Thiên?"

Ác Nguyên nở nụ cười đắng chát: "Thế giới bên này đều là thiên hạ của tiên giới, ở đây ma đạo phát triển không được, vậy đệ tử ở lại nơi này làm cái gì?"

"Còn một nửa còn lại của Hồng Mông, càng không phải chỗ đệ tử có thể dung thân, đệ tử cũng bở vì không thể ở đó tiếp được nữa nên mới muốn quay trở lại Hỗn Độn. Nào Ngờ nửa đường lại gặp Hỗn Nguyên cho nên mới đánh nhau với hắn. Cho nên đệ tử bây giờ cũng không có nơi nào để đi nữa rồi.”

Diệp Thiên nhíu mày: "Một nửa còn lại của Hồng Mông sao lại không có chỗ cho ngươi dung thân? Ba vị sư huynh đệ Hồng Nguyên, Huyền Nguyên, Linh Nguyên của ngươi chẳng phải đều ở bên đó sao?"

"Chẳng lẽ ba người bọn chúng cũng muốn giết ngươi?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.