Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 2013: Một bước lên trời!




"Vâng, thưa bệ hạ!"

Các vị thánh nhân sau khi nhận lệnh, liền chuẩn bị khởi hành lên núi Tu Di.

Tôn Ngộ Không hét lên: "Chờ một chút! Chờ một chút đã!"

“Bát Hầu, còn có chuyện gì vậy?” Trấn Nguyên Tử quay người lại hỏi.

Tôn Ngộ Không cười hi hi, nói: "Thái Thượng Hoàng nói rồi, tu vi ông ấy đặt tại câu nhân sâm quả hiện đã không còn ích lợi gì nữa, không thích hợp với tu vi trong người ông ấy nữa. Để cho Trấn Nguyên lão huynh, lấy tu vi ra mà đổi, để cho Lão Tôn ta đây dùng."

AzTruyen.net

"Thái Thượng Hoàng nói rồi, lão Tôn tôi đây không nằm trong tam giới ngũ hành, có thể dung hòa được những tu vi kia, đưa cho người khác thì cũng chẳng thể nào dung hòa nổi đâu."

"Vậy nên... He he, mau giao tu vi của Thái Thượng Hoàng cho lão Tôn ta đây. Lão Tôn ta sẽ dẫn các ngươi đi đánh Hồng Quân."

Mọi người nhìn nhau.

“Bát Hầu, ngươi có phải là đang nói dối Trấn Nguyên lão huynh ư?” Thông Thiên chất vấn.

Nếu như để cho con khỉ này có thêm được tu vi của Thái Thượng Hoàng thì con khỉ đó há không phải là còn mạnh hơn cả Thông Thiên hay sao?

"He!"

Tôn Ngộ Không lấy ra một lá thư viết tay: "Thư viết tay của Thái Thượng Hoàng, nếu không tin, thì tự mình đọc đi!"

Diệp Chiến cầm lấy lá thư viết tay đọc: "Đại họa của Tam giới sắp xảy ra. Tuy nhiên, hiện tại trẫm lại không thể trở về thiên đình, phải mất ba mươi năm đến năm mươi năm nữa. Số tu vi cất giữ bên trong cây quả nhân sâm, hiện tại không thể sử dụng. Tôn Ngộ Không nằm ngoài tam giới, không thuộc ngũ hành, có thể dung hòa tu vi. Sư đệ Trấn Nguyên nên lấy chuyện Tam Giới làm trọng, chuyển hết tu vi của trẫm cho Ngộ Không, để hắn xông pha trận mạc. Điều đó cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho ngươi và giúp kéo dài thời gian cho đến lúc trẫm quay lại. Việc tất phải làm, không thể tránh khỏi sai sót. "

Sau khi đọc xong, Diệp Chiến nghiêm túc nói với các thánh nhân: "Là bút tích của Thái Thượng Hoàng thật, ta có thể nhận ra nét chữ."

AzTruyen.net

Chỉ là một con khỉ ngang ngược bé nhỏ, trong chớp mắt đã trở nên lợi hại hơn tất cả bọn họ, điều này khiến bất kỳ ai cũng cảm thấy không thoải mái. Vì dù sao thì tu vi của họ đều thông qua việc chăm chỉ tu luyện hàng ngày thì mới tích góp được từng chút một. Còn Tôn Ngộ Không, sau khi nhặt được món hời lớn như vậy, lúc nguy cấp còn mạnh hơn cả họ, sự so sánh này khiến tâm lý bỗng trở nên mất cân bằng.

“Vì đó là mệnh lệnh của Thái Thượng Hoàng, ta sẽ nên tự mình làm.” Trấn Nguyên Tử nhìn Tôn Ngộ Không: “Đi theo ta.”

Ngay sau đó, Trấn Nguyên Tử đã đưa Tôn Ngộ Không đến chỗ cây quả nhân sâm.

“Con khỉ ngang ngược nhà ngươi, số mệnh của ngươi cũng thật tốt, sau khi lấy được tu vi của Thái Thượng Hoàng, thì ngươi không được phép trộm cây quả nhân sâm của ta, bằng không, khi Thái Thượng Hoàng trở về, ta sẽ để ông ấy xử lý ngươi."

Điều mà Trấn Nguyên Tử lo lắng nhất lúc này chính là tu vi của con khỉ này ngày càng mạnh, nó đã ăn hết quả nhân sâm, đến ông ta cũng không thể đánh bại nó.

“He he!” Tôn Ngộ Không cười: “Ông anh Trấn Nguyên, đừng lo lắng, lão Tôn ta đây không phải loại người như vậy. Có chỗ tu vi kia rồi, ta còn ăn nhân sâm của ông làm gì.”

Trấn Nguyên Tử suy nghĩ thấy cũng đúng, bèn lấy ra tu vi mà Thái Nhất đã ký thác trong cây quả nhân sâm, và chuyển chỗ tu vi vào cơ thể của Tôn Ngộ Không.

"A!"

Tôn Ngộ Không che đầu mình, chỉ cảm thấy đầu sắp nổ tung, lăn lộn trên sàn nhà, giống như bị niệm chú cẩn cô đau đớn khôn cùng. Không biết bao lâu trôi qua.

Tôn Ngộ Không đột nhiên bay lên trời, vượt qua khoảng không, biến ra ba mươi sáu trượng kim thân, khiến tất cả mọi người phải ghen tị!

"Cái con khỉ này, từ Thái Khổng Kính mà phi thăng lên Đại Đạo Kính, thực sự là đáng ghen tị!"

"Đúng vậy, cái gì mà một bước lên trời? Đây chính là cái được gọi là một bước lên trời!"

"Ta luyện tập chăm chỉ mấy chục triệu năm cũng không có được cơ hội cho con khỉ này. Thật là ghen tị chết mất thôi!"

Thái Thượng Nguyên Thủy và những người khác, tất cả đều ghen tị, đến mức mắt có thể nhỏ cả ra máu.

"Ha ha!"

Tôn Ngộ Không bật cười ha hả.

"Lão Tôn ta đây cũng trở thành thánh nhân rồi! Lão Tôn ta đây đã trở thành một Tề Thiên Đại Thánh chân chính, ha ha ..."

Tiếng cười của Tôn Ngộ Không vang dội khắp thế giới.

Hãy tạm nói về Diệp Thiên.

Sau khi mây mưa với Văn Tuyết Tâm, hắn vòng tay ôm lấy Văn Tuyết Tâm và hỏi, "Chiến Nhi dạo này thế nào?"

"Tốt lắm, chỉ là rất nhớ bệ hạ, cũng thường nhắc đến bệ hạ. Về phần ngai vàng mà bệ hạ giao phó, lúc đầu nó ngồi còn chưa vững, sợ rằng sẽ phá hỏng cơ nghiệp mà bệ hạ đã ban cho. Vì lẽ này mà nó ngày lo không ăn, đêm không ngủ được, nhưng cũng may Chiến Nhi cũng là đứa siêng năng, tiêu hao hết thời gian và sức lực lên ngôi vị Thiên Đế, cuối cùng cũng có được một thành tựu nhỏ, đã làm cho phái Thái Thượng Nguyên Thủy và phái Thông Thiên hình thành được thế cân bằng, cả thiên giới cũng bắt đầu khôi phục dần thịnh vượng, muôn dân cũng an cư lạc nghiệp, chẳng qua là Hồng Quân đột nhiên xuất hiện trở lại, không biết Chiến Nhi có thể dẫn dắt toàn bộ thiên giới trì hoãn thời gian cho đến khi bệ hạ trở về hay không. Thần thiếp thực sự rất lo lắng."

Khi Văn Tuyết Tâm nói, lời trong lời ngoài của cô đều bộc lộ tình yêu của cô dành cho con trai mình.

Diệp Thiên an ủi: "Trẫm tin tưởng rằng Chiến Nhi sẽ lãnh đạo toàn bộ thiên giới, chống lại cuộc nổi loạn của Hồng Quân, nhất định sẽ có thể duy trì cho đến khi trẫm trở về."

"Trẫm đã lâu không gặp Đế Hậu, cũng rất nhớ nhung. Trẫm làm hư Thái Thượng Hoàng một thời gian, kế tiếp phải xử lý một số chuyện, xử lý xong mọi chuyện, trẫm sẽ bước vào thời kỳ tu luyện. Sử dụng khoảng thời gian ngắn nhất để tu luyện sức mạnh của trẫm đạt đến đỉnh cao, trở về cõi thiên giới, và diệt trừ hàng nghìn tỷ đám ma quân mà Hồng Quân đã kéo tới."

"Vâng." Văn Tuyết Tâm gật đầu.

Sau đó Diệp Thiên mặc quần áo, rời khỏi phòng, đi đến bên cạnh Tần Liên Tâm. Cả gia đình của Tần Liên Tâm đều đang ở đây. Lúc này, cô đang nắm tay Đóa Đóa và khóc.

“Nhớ Lạc Lạc rồi à?” Diệp Thiên nhẹ giọng hỏi.

Tần Liên Tâm gật đầu: "Lạc Lạc đã sống dưới ám ảnh của thất bại trong cuộc phản công chống lại Tử Vi Tinh, và luôn sợ hãi việc dẫn binh đánh trận, ngoại tộc xâm lăng. Nhưng Lạc Lạc vẫn cắn chặt răng, dẫn binh đi đánh trận, bảo vệ gia đình."

"Trước khi đi, còn dặn người gửi thư cho thần thiếp, nói rằng cho dù đối thủ của nó có mạnh đến đâu, cũng sẽ không còn sợ hãi, cũng sẽ không khiến cho phụ hoàng mất mặt, nói rằng sẽ dùng chính mạng sống của mình để chống lại kẻ thù, trừ khi kẻ thù dẫm lên xác của mình, nếu không sẽ không bao giờ rút lui .”

"Kết quả là... hu hu..."

Tần Liên Tâm quẫn trí. Diệp Thiên ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô.

"Ta có thể hiểu được tâm trạng của ái phi. Khi sức lực của trẫm trỗi dậy, trẫm sẽ thử tìm cách xem có cách nào có thể làm cho Lạc Lạc sống lại, để ái phi có thể tiếp tục được hưởng thụ sự báo hiếu từ Lạc Lạc."

Tần Liên Tâm nghe xong, ngẩng đầu nói: "Bệ hạ, Lạc Lạc thật sự có hy vọng sống lại sao?"

Diệp Thiên cười với nàng: "Trẫm có nói dối ái phi khi nào chưa? Hi vọng, ái phi kiên nhẫn chờ, có thể một ngày nào đó, Lạc Lạc nhất định sẽ trở về bên cạnh ái phi."

"Vâng.” Tần Liên Tâm bật cười.

Diệp Thiên lau nước mắt cho cô.

Sau đó, hắn vỗ vỗ Bảo Bảo vai nói: "Bảo Bảo, chức vụ Giám quốc giám này đã làm cho con chịu ấm ức rồi."

“Nhi thần không ấm ức.” Bảo Bảo vội vàng nói: “Nhi Thần có lỗi với phụ hoàng, vì không quản quốc gia tốt, khiến cho em sáu… Nhi thần có tội.”

Diệp Thiên cười nói: "Con có tội gì? Đừng tự trách chính mình. Nếu trẫm nói con không có tội, vậy con không có tội."

"Tạ phụ hoàng hậu ái."

Bảo Bảo rất cảm động.

"Hãy nói đi." Diệp Thiên nói: "Hai mẹ con An Kỳ và Tử Cương hai người đại nghịch bất đạo, bức cung tạo phản. Trẫm quyết định sẽ xử tử hai mẹ con họ. Đối với quyết định này của trẫm, ái phi và thái tử, còn cả thái tử phi nữa, có hài lòng hay không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.