Chàng Rể Trùng Sinh - Chương 20: Chờ anh về cưới tôi!
“Nhìn xem tạo sẽ bắn nổ đầu xe Bentley kiểu gì nè!”
Một gã da đen ngồi trên ghế sau Ferrari lạnh lùng cười, để lộ hàm răng trắng phau, sau đó bỗng xoay người, móc ra một khẩu AK.
Song khi thấy Bentley đột nhiên tăng tốc độ lao về phía mình như mũi tên vừa được bắn ra, sắp sửa tông trúng Ferrari, gã lại kinh hãi hét lên: “F*ck! Đại ca! Tránh ra! Bentley sắp tông vào mình rồi!” “Cái gì?” Gã đàn ông châu Á lái Ferrari sửng sốt, nhìn lên gương chiếu hậu theo phản xạ, ánh mắt trợn tròn. “Đậu má! Đừng!!!”
Không chờ chúng hét xong, Bentley đã lượn một vòng theo hình chữ C hoàn hảo, lướt qua sát đèn sau của Ferrari. Thế là chiếc Ferrari đang chạy băng băng mất thăng bằng tông vào hàng rào bảo vệ, lăn lông lốc xuống ruộng rau bên dưới.
Tần Liên Tâm sự ngây người, khó tin nhìn Diệp Thiên gần như ngồi lên đùi mình.
Hắn thật sự tông vào Ferrari ư? Nhưng rõ ràng hai người họ lại không hề hấn gì cả. Trời đất ơi! Kỹ thuật lái xe này thật là đỉnh! “Thế nào? Cú chạm bóng này có tuyệt vời không?”
Diệp Thiên vừa giảm tốc độ vừa hỏi. “Tuyệt... Tuyệt vời. Sắc mặt Tần Liên Tâm trắng bệch, vẫn còn hoảng hồn đáp. Diệp Thiên cười gian trá, rất hưởng thụ cảm giác được ngồi trên cặp đùi mềm mại của Tần Liên Tâm, híp mắt lại trông như một con cáo gian xảo. “Này... Anh ngồi lại vào ghế của anh đi, để tôi lái xe. Tần Liên Tâm cảm thấy không thoải mái khi bị ngồi lên đùi. “Chân cô run như cầy sấy kìa, cho cô lái xe khác nào tự sát.” Diệp Thiên đương nhiên là không chịu ngồi về chỗ cũ, ngồi ở đây phê biết mấy.
Tần Liên Tâm: “
Hiện giờ đúng là mình không nên lái xe. Nhưng ít ra anh cũng nên dừng xe lại để tôi ngồi vào ghế lái phụ đã chứ! Bị anh ngồi lên đùi khó chịu lắm được không?
Cô đang định lên tiếng thì lại nghe thấy Diệp Thiên nói một câu, khiến sắc mặt cô xám ngắt như tro. “Nhìn xem tôi lại cho con Hummer kia một phát chạm bóng này. “Anh điên rồi hả? Hummer to đùng thế kia, đi tông Hummer khác nào lấy châu chấu đá xe!” “Chỉ cần kỹ thuật tốt thì hoa có chậu cũng cướp được, tông ngã Hummer có gì khó.”
Tần Liên Tâm lại cạn lời. Hai vấn đề này hoàn toàn không liên quan với nhau có được không. Đập chậu cướp hoa không nguy hiểm, nhưng tông Hummer thì vừa đáng sợ lại vừa nguy hiểm. “Tôi không đồng ý. Tần Liên Tâm cắn rằng nói: “Bây giờ chúng ta không còn bị súng đe dọa nữa, anh chỉ cần tăng tốc bỏ qua chiếc Hummer thì chúng ta sẽ an toàn.
Diệp Thiên dở khóc dở cười, hỏi “Tôi có thể nói có kết ngực to ặc trái nhỏ được không?
Ỷ anh là gì hả?" Tần Liên Tâm đản lớn lượng Diệp Thiên, bắt mặn nói. Tôi ngực to óc trái nhỏ hôi nách Chính anh vừa không có ngực vừa không có óc thì có
Rõ ràng Bentley chạy nhanh hơn Hurrnet, chỉ cần b xa Hummer thì sẽ an toàn, thế mà lại cứ đòi đi tổng Hummer, đây không chỉ là ngốc nghếch mà còn chán tổng
Dường như Diệp Thiên cũng hiểu được tiếng lòng của Tần Liên Tâm, hắn chỉ cười khổ: “Mặc dù con đường này rất vắng bóng xe, nhưng không phải vắng vẻ đến mức không có chiếc xe nào. Cô không nhận thấy hoàn toàn không có chiếc xe nào chạy ngược chiều đến hay sao? “Còn nữa, cô nhìn vào gương chiếu hậu đi, có phải là trừ chiếc Hummer kia thì không còn chiếc xe nào khác không? Cô có hiểu thế nghĩa là gì không?”
Tần Liên Tâm lập tức nhíu mày: “Ý anh là đằng trước hay đằng sau đường đều bị chặn rồi hả?" “Đúng." Diệp Thiên gật đầu: "Nếu tôi đoán không nhầm thì từ khi chúng ta vừa chạy vào con đường này, kẻ đứng sau đã chế tạo một vụ tai nạn giao thông chặn kín đầu đuôi con đường này. Chỉ cần xe của chúng ta bị chặn ở chỗ xảy ra tai nạn giao thông, Hummer lại tông chúng ta từ đáng sau thì cô cứ chờ thăng thiên đi, tôi không cứu được đầu”
Tần Liên Tâm chợt ngộ ra, nói: “Anh phân tích rất có lực Nhưng lỡ như chúng ta bị chặn đường thì có thể xuống xe mà, thế thì Hummer có tổng cũng bằng không Diệp Thiên trợn trắng mặt khinh thường, vô lên đùi Tàm
Liên Tầm, bắt đặc đi nói: “Đảm người này đều là sát thủ chuyên nghiệp, có nghĩ được chẳng lẽ chúng lại không nghĩ được hay sao? Tôi có thể bảo đảm với cô rằng chỉ cần cô xuống xe ở nơi bị chặn đường thì chắc chắn có sẽ bi headshot day." “Hơn nữa cô cũng đừng nghĩ tới chuyện xuống xe ở đây, sau đó chạy trốn từ ruộng rau. Kẻ đứng sau màn lập kế hoạch hoành tráng cỡ này để lấy mạng có thì chắc chắn cũng sẽ bố trí rất tỉ mỉ, thế nên kế tiếp cô đều phải nghe lời tôi. Nếu cô cứ khăng khăng cố chấp thì tôi chỉ có thể cảm thán rằng hồng nhan bạc phận thôi.
Tần Liên Tâm im lặng. Cô không thể không thừa nhận rằng Diệp Thiên nói rất có lý.
Hung thủ là lính đánh thuê ở nước ngoài, thế mà lại lái siêu xe để giết người, chứng tỏ kẻ đứng sau vô cùng giàu có. Hắn ta đổ cả núi tiền vào phi vụ này chỉ để lấy mạng mình, vậy thì chắc chắn đã bố trí rất kỹ càng, có thể nói mỗi bước đi của mình đều có khả năng giảm trúng mìn.
Nhưng tại sao Diệp Thiên lại biết rõ vậy? Hơn nữa trông hẳn chẳng có vẻ gì là sợ hãi cả. “Rốt cuộc anh là ai?” Tần Liên Tâm không nhịn được hỏi. “Tôi chỉ là bác sĩ thôi. Chẳng qua tôi khác với những bác sĩ khác, trừ biết chữa bệnh cứu người, tôi còn biết cả những kỹ năng cứu người khác.” Diệp Thiên đáp.
Sau đó hắn lại nói tiếp: “Bỏ giày cao gót ra đi. Kế tiếp tôi sẽ tông Hummer, đạp lên giày cao gót thì sẽ khó làm lắm”
Nói xong, hắn kiếng chân lên. Tần Liên Tâm cũng phối hợp lấy giày cao gót từ dưới chân Diệp Thiên, sau đó nói: "Mạng của tôi đang nằm trong tay anh đấy nhé. Mong rằng anh sẽ không khiến tôi thất vọng" “Cô yên tâm, người đẹp như cô thì tôi không nỡ để có chết đầu. He he." Diệp Thiên vô liêm sỉ nói, sau đó hành động nhanh nhẹn dũng mãnh.
Tần Liên Tầm: “. Rốt cuộc gã này còn biết sợ không vậy? Sao vẫn có thể cười vào thời điểm này?
Trong xe Hummer lúc này, thấy tốc độ chiếc Bentley dần dần chậm lại, gã tóc vàng nói: "Anh Cọp, chẳng lẽ Bentley hết xăng? Sao càng ngày càng chậm vậy? Chúng ta sắp đuổi kịp nó rồi!” “Ý trời! Tông mạnh cho tao! Trả thù cho bọn Quỷ Đen. Anh Cọp nghiến răng nghiến lợi nói. Đó chính là mạng sống của bốn người anh em từng vào sinh ra tử với mình. “Vâng! Anh Cọp nhìn em đây!”
Thấy Bentley cách mình chưa đầy 20 mét, gã tóc vàng lập tức tập trung tinh thần, chuẩn bị cho mục tiêu một phát chí mạng. 10 mét... 5 mét 2 mét.
Đột nhiên, chiếc Bentley cua ngược đầu xe lại, xông qua làn xe bên phải. “Đậu má! Tại sao lại thế?” Gã tóc vàng tức giận chửi thề. Song hắn ta còn chưa dứt lời thì chiếc Bentley đã quay ngược lại, tông thẳng vào đầu xe Hummer. “Không ổn rồi anh Cọp! Bentley tông vào xe mình!” Gã tóc vàng kinh hồ. "Chúng ta lái Hummer, sợ cái búa! Cho nó tự sát đi! Ha ha ha!” Anh Cọp đắc ý cười, hắn mong còn không kịp ấy chứ.
Mà trong chiếc Bentley, Tần Liên Tâm lại cất tiếng hét thê lương, vội che mắt mình lại. Ngay sau đó, Bentley lại lượn một vòng tròn hoàn hảo, lướt qua sát bên đầu xe Hummer.
Tiếng “Rầm” vang lên rõ to, Bentley tức khác đạp chân phanh thật mạnh. Bởi vì Hummer không phanh xe, lại bị tông đúng lúc nên tức khắc ngã lăn quay trên đường, bốn bánh chồng lên trời, cách Bentley mấy chục mét. “Ôi chao!”
Trong Bentley, cú phanh gấp vừa rồi khiến Tần Liên Tâm đụng vào lưng Diệp Thiên, lúc này đang xoa trấn hít hà. “Tôi còn chưa kêu đau đầu, thế mà cô đã than thở rồi.” Diệp Thiên quay lại, tức giận nói.
Nghe vậy, Tần Liên Tâm lập tức im miệng, quan sát
Diệp Thiên kỹ càng rồi hỏi: “Anh không sao chứ?” “Không sao không sao, tôi chuẩn bị tâm lý rồi nên không bị đụng trúng, chẳng qua bị cô đâm cho một phát rõ đau thôi.” Diệp Thiên khẽ nhếch miệng cười. Tần Liên Tâm bị mê hoặc bởi nụ cười ấy, trông thật tươi tắn. Nhưng ngay sau đó, cô lại dời mắt, nói: “Không sao là tốt rồi.” “Bây giờ cô biết tại sao tôi lại ngồi trên đùi cô chưa?” Diệp Thiên nói rồi mở cửa xe bước xuống.
Tần Liên Tâm sửng sốt. Đến giờ cô mới hiểu được tại sao Diệp Thiên lại ngồi trên đùi mình chứ không cho mình ngồi vào ghế lái phụ. Nếu cô ngồi vào ghế phụ thì chắc chắn giờ này đầu cô đã chảy máu đầm đìa rồi. “Anh... Anh định làm gì vậy?” Tần Liên Tâm hoàn hồn, thấy Diệp Thiên đã xuống xe thì vội hỏi. “Tôi đi xem thử mấy thằng trong Hummer đã chết chưa. Nếu còn chưa chết thì hỏi thử xem kẻ đứng sau vụ này là ai" Diệp Thiên vừa nói vừa đi về phía chiếc Hummer.
Tần Liên Tâm cảm thấy có lý, cũng vội vàng xuống xe.
Mặc dù chân cô vẫn còn run rẩy, nhưng cô vẫn nhanh chóng đuổi theo Diệp Thiên. Bởi vì cô mới là người muốn biết kẻ đứng sau là ai nhất. “Anh... Anh Cọp! Anh đã bảo là sợ cái búa à! Sao còn bị tông ngã?” Trong Hummer, gã tóc vàng đau đớn ôm cái đầu đầy máu hỏi, ngay cả mái tóc bị nhuộm thành màu đỏ. “Sao tao biết kỹ thuật lái xe của mục tiêu lại kinh khủng thế chứ! Nếu biết trước thì tao sẽ không bao giờ nhận đơn hàng này đâu!” Anh Cọp hụt hơi đáp, chỉ cảm thấy cái mạng của mình bị tông cho bay mất một nửa. “Thế bây giờ phải làm sao đây anh Cọp? Em không nhúc nhích được nữa rồi.” “Tao cũng khá hơn là mấy đâu. Đừng sốt ruột, để tạo gọi điện thoại trước, khởi động kế hoạch C. Khi đó chúng ta sẽ được cứu.
Nói xong, anh Cọp vớ lấy điện thoại đặt bên cạnh, bấm một chuỗi con số. “Tiêu diệt mục tiêu thất bại, mau khởi động kế hoạch C, tiến hành tấn công mục tiêu theo kiểu máy ủi đất, nhân tiên cứu tao!”
Hắn vừa dứt lời thì một bàn tay đã thò vào cửa kính xe không đóng, túm cổ áo hắn. “Nói mau, kẻ nào đã sai khiến các người? Không thì tạo sẽ giết chết chúng mày!” Diệp Thiên lạnh lùng hỏi.
Anh Cóp nhếch mép cười dữ tợn, để lộ hàm răng dính đầy máu: “Muốn giết chết tạo thì chôn cùng tạo luôn đi!” Nói đoạn, hắn đưa tay lên eo rồi giật một phát, mùi khói khét lẹt lập tức lan tỏa ra không gian. “Mẹ nó! Chạy mau!”
Sắc mặt Diệp Thiên chợt thay đổi, vội vàng kéo Tần
Liên Tâm tháo chạy.
Mấy giây sau, tiếng nổ “Đùng” vang lên. Chiếc Hummer biến thành cột lửa dâng cao, cảnh tượng đáng sợ đến mức khiến người ta kinh hãi. May mà lúc này Diệp Thiên và Tần Liên Tâm cũng đã chạy ra cách đó mấy chục mét nên không bị trúng mảnh đạn. “Mé nó, chúng nó còn có lựu đạn nữa chứ. Diệp Thiên không nhịn được chửi thề. May mà phát hiện sớm, không thì dính lựu đạn nổ, với tu vi hiện tại của hắn dù không chết cũng sẽ bị thương nặng.
Tần Liên Tâm sợ gần chết, sắc mặt trắng bệch, thân thể run như cầy sấy, mồ hôi lạnh tuôn rơi như mưa. Diệp Thiên rất đau lòng, vội ôm chầm lấy cô, cho cô cảm giác an toàn, sau đó nói: “Trận bão số 3 sắp ập đến rồi. Trạng thái của cô không thể tiếp tục cùng hội cùng thuyền với tôi được nữa. Tôi sẽ tìm một chỗ cho cô nấp vào, sau đó thay cô đối mặt với cơn bão số 3.
Vừa rồi hắn và Tần Liên Tâm đều nghe thấy anh Cọp nói khởi động kế hoạch C, thế nên mới kết luận là sắp có bão táp ập đến, hơn nữa còn dữ dội hơn trận thế vừa rồi.
Chẳng mấy chốc, Diệp Thiên đã ôm Tần Liên Tâm vẫn còn đang hoảng hốt đi trên đường cái, hắn chỉ vào dốc thoải bên dưới, nói: “Cô trốn dưới dốc thoải này đi, sau đó gọi điện thoại cho ông nội cô cầu cứu, tôi sẽ dụ kẻ địch rời đi giúp cô.
Nói xong, Diệp Thiên buông Tần Liên Tâm ra rồi xoay người đi về phía chiếc Bentley. “Anh chờ chút.” Tần Liên Tâm bỗng kêu lên. Nhưng Diệp Thiên lại không dừng bước. Hắn biết Tần Liên Tâm muốn nói gì, nhưng hắn không muốn làm như sắp sinh ly tử biệt với cô.
Nhưng thấy bước chân Diệp Thiên càng ngày càng rời xa, Tân Liên Tâm bỗng dưng muốn khóc.
Vì cứu mình nên hắn mới kiên quyết, thấy chết không sờn như thế. Sóng gió càng ngày càng dữ dội, cô biết rất có khả năng Diệp Thiên sẽ không thể trở về. Hôm nay hắn và mình chỉ mới quen nhau, nhưng lại có thể đặt cược cả tính mạng chỉ để cứu mình.
Cô khẽ rung động, mắt rưng rưng kêu to: “Tôi chờ anh... An toàn trở về cưới tôi!”