Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1977: Tò mò về quan tài ngọc bích!




“Này, có ai không?”

Ánh mắt mọi người đảo qua khắp nơi nhưng mà không nhìn thấy bóng người, liền hô to.

Không có ai trả lời.

“Hả?” Đám người nhíu mày.

“Không phải nói Thái Nhất cùng con gái của hắn ở bên trong sao, như thế nào không thấy?” Ngũ hoàng đều rất tò mò.

AzTruyen.net

Nhưng rất nhanh, ánh mắt mọi người đều bị một chùm ánh sáng lập loè rực rỡ bạch quang của quan tài ngọc hấp dẫn.

“Có một quan tài ngọc!”

Trong miệng mọi người đều phát ra thanh âm này.

Về phần chiếc đỉnh Thiên Thánh cấp sáu kia đã bị Diệp Thiên thu lại, chính là sợ người mặc đồ đen nhìn thấy, nhận ra đây là pháp bảo Đại Đạo Cảnh Thánh Nhân. Từ đó suy ra người trong quan tài ngọc là đại năng Thánh Nhân hoặc là Thánh Nhân trở lên. Bởi như thế thì người mặc đồ đen có thể cũng không dám đi chọc vào quan tài ngọc .

Mà khi thu chiếc kia đỉnh rồi thì bọn hắn không cách nào phán đoán, cái người nằm trong quan tài ngọc là một đại năng có cảnh giới gì. Xuất phát từ lòng hiếu kỳ thì người mặc đồ đen nhất định sẽ đi nghiên cứu quan tài ngọc, như vậy cũng liền có tỉ lệ rất cao là có thể đạt đến mục đích hắn muốn.

Quả nhiên, sau khi người mặc đồ đen nhìn thấy quan tài ngọc này, lúc này bước nhanh hơn, hướng quan tài ngọc đi đến.

Lúc tới gần quan tài ngọc.

“Ha ha!”

AzTruyen.net

Thái Huyền Tiên Đế, đột nhiên phá lên cười: “Diệp Bắc Minh, thì ra là ngươi sợ ma tôn đại nhân nên núp ở nơi hẻo lánh này. Sau đó còn đem Thất Khiếu Linh Lung Tâm của con gái ngươi kích hoạt lên, đây là sợ ma tôn đại nhân giết ngươi tới mức nào chứ!”

“Ha ha!”

Những người khác cũng phát hiện Diệp Thiên, phát ra tiếng cười liên tục, nhao nhao nói với Diệp Thiên.

“Hai ba con các người bị ma tôn đại nhân ngăn ở trong ngôi mộ, bây giờ không chạy khỏi được nữa rồi!”

“Thức thời thì ngoan ngoãn đi ra khỏi ánh hào quang đi, ma tôn đại nhân chỉ cần mạng của Thái Nhất ngươi thôi, không muốn mạng của con gái của ngươi. Nếu như vậy thì con gái của ngươi còn có thể không bị biết chết, nếu như ngươi một mực trốn ở đó thẳng đến khi hào quang biến mất thì ba con các ngươi đều phải chết!”

“Dù ngươi là Thái Nhất đi nữa thì bất quá cũng chỉ là chuyển thế của Thái Nhất mà thôi, ma tôn đại nhân muốn mạng ngươi thì cũng dễ như trở bàn tay. Huống chi sau lưng của ma tôn đại nhân còn có một vị đại năng sư phụ siêu cấp kinh khủng, người đó có thể phong ấn con đường U Minh đi từ Minh Giới lên Thiên Giới, thậm chí là đường xuống Địa Giới mà không ai phát hiện ra được. Con của ngươi là Nhân Thiên đại đế e rằng cũng khó bảo vệ đế vị, còn ngươi thì cũng sắp khó bảo toàn tánh mạng rồi!”

Nghe nói những âm thanh này, Diệp Thiên ra vẻ tức giận: “Cái loại loạn thần tặc tử như các ngươi, Tam Giới đều ở trong tay của con trai Diệp Chiến của trẫm. Các ngươi cũng là con dân của con trai Diệp Chiến, vậy mà dám phản bội Thiên Đình đi theo thế lực hắc ám của người mặc đồ đen muốn mưu hại tại trẫm, các ngươi sẽ không sợ báo ứng sao?”

“Thức thời thì các ngươi ngăn chặn người mặc đồ đen, nhường đường cho trẫm chạy trốn. Chỉ cần trẫm có thể tránh thoát một kiếp này, chờ trở lại Thiên Đình, trở lại vị trí cao nhất, lúc đó liền thay đổi thời không để các ngươi phục sinh, sau đó phái người mời các ngươi lên Thiên Đình làm quan. Bằng không một khi các ngươi thất bại, không đoạt được đế vị trong tay con trai Diệp Chiến của trẫm thì chờ đợi các ngươi chính là tai hoạ ngập đầu!”

Nghe Diệp Thiên nói lời nói này, ngũ tộc bệ hạ hai mặt nhìn nhau, đều có vẻ hơi lo lắng.

“Ha ha!”

Người mặc đồ đen ngửa đầu phá lên cười.

“Thái Nhất, ngươi không nên mơ mộng nữa, có lẽ ngươi còn không biết, đường đi từ Thiên Giới xuống Địa Giới, Minh Giới, tất cả đều bị chủ nhân của ta phong ấn rồi. Không người nào trên Thiên Giới có thể mở ra phong ấn.”

“Mà một khi phong ấn mở không ra thì ngươi cũng không về được Thiên Giới, chỉ khi ngươi ở Địa Giới tu luyện đến khi đưa tu vi đến đỉnh phong thì mới có thể phá vỡ phong ấn trở về.”

“Nhưng mà chờ ngươi tu luyện tới tu vi đỉnh phong thì cũng không biết đi qua mấy trăm triệu năm, chủ nhân của ta đã sớm đem con của ngươi xử lý sạch sẽ, hơn nữa nhất thống Tam Giới.”

“Đương nhiên, ngươi cũng không cần nghĩ chủ nhân ta không có thực lực kia. Không nói gạt ngươi trên toàn bộ Thiên Giới thì không người nào có thể là đối thủ của chủ nhân ta. Chẳng qua là bây giờ chủ nhân của ta đang thiếu một cơ hội, một khi thời cơ chín mùi, lúc đó thì chính là lúc Thiên Đình đổi chủ, cũng là thời điểm tử vong của con trai Diêp Chiến của ngươi!”

“Hơn nữa, cách cơ hội kia cũng không còn bao lâu nữa, đế vị của con trai ngươi sắp mất rồi!”

“Còn về phần của ngươi, không người nào đến cứu ngươi, chỉ bằng chút tu vi này của ngươi thì ngươi cảm thấy mình là đối thủ của ta sao?”

“Chỉ cần khi hào quang biến mất, ta sẽ dễ dàng nghiền nát ngươi!”

“Lần này nếu tên đầu trọc kia lại đến thì ta cũng sẽ không cho ông ta cơ hội. Tuyệt đối lấy toàn lực xuất kích, xử lý ông ta sạch sẽ hoặc đánh ông ta chạy, ta bị hắn cho ăn một lần thua thiệt rồi nên sẽ không ăn lại lần thứ hai.”

“Cho nên hôm nay ngươi hẳn phải chết!”

Vì để cho người mặc đồ đen buông xuống đề phòng, cảm thấy hắn không đường có thể đi, hắn liền ra vẻ không tin nói: “Chủ nhân của ngươi rốt cuộc là ai, trẫm cùng hắn có cừu hận gì? Tại sao hắn lại muốn mạng của trẫm? Chẳng lẽ cướp đoạt Tam Giới chí tôn chi vị còn chưa đủ, cần phải có mạng của trẫm nữa sao?”

“Ha ha!” Người mặc đồ đen lại lần nữa cười to: “Đương nhiên phải muốn mạng của ngươi rồi, bởi vì ngươi cùng chủ nhân ta có thù, cùng ma tộc ta cũng có thù. Mà ma tộc ta là vốn liếng để chủ nhân ta cướp đoạt đế vị , vô luận là vì nỗi hận của chủ nhân ta hay là nỗi hận của ma tộc thì cũng phải mấy mạng ngươi!”

“Cho nên, ngươi khóc cũng đều vô dụng thôi, chủ nhân ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. Chờ khi ánh hào quang biến mất, xem ta như thế nào lấy mạng chó của ngươi!”

Diệp Thiên nghe vậy thì sâu kín thở dài một hơi.

“Xem ra trẫm, tai kiếp hôm nay của trẫm khó thoát rồi!”

“Ha ha!”

Bọn người Tần Thái Huyền thấy một mặt tuyệt vọng của Diệp Thiên thì cũng nhịn không được phá lên cười. Họ đã kiên định đi theo người mặc đồ đen, quyết định làm thuộc hạ của người mặc đồ đen và theo chủ nhân người mặc đồ đen.

Bởi vì Diệp Thiên trốn ở trong ánh hào quang, mà hào quang đang còn chiếu rực rỡ, phải mất thời gian rất dài sau đó thì ánh hào quang mới có thể biến mất. Cho nên bây giờ không giết được Diệp Thiên, người mặc đồ đen ngoại trừ nhàn rỗi thì cũng là nhàn rỗi, liền đi tới bên cạnh chiếc quan tài ngọc kia nhìn thử.

“Hả?” Người mặc đồ đen lập tức mày nhăn lại.

“Bộ xương màu vàng này lúc chết là ở cảnh giới gì mới có thể có xương cốt màu này?”

Ngũ hoàng cùng với vương của ngũ tộc cũng đều đưa đầu tiến tới nhìn vào trong.

“Ma tôn đại nhân, ngài không nhìn ra bộ xương trong cái này quan tài này là cảnh giới gì sao?” Hoàng đế của con người hiếu kỳ hỏi.

Người mặc đồ đen lắc đầu: “Ta từng ở trong chiến trường đại chiến Thần Ma, xương cốt của cảnh giới gì ta cũng đều có thấy qua rồi, Thậm chí xương cốt của Thánh Nhân cũng đã tận mắt thấy qua, nhưng mà ta cũng chưa thấy qua cảnh giới nào có xương cốt là màu vàng. Đây là lần đầu bổn tôn nhìn thấy loại xương cốt có màu sắc này đó.”

Nói đến đây, hắn nhìn về phía Diệp Thiên, hỏi: “Thái Nhất, hẳn là ngươi đã nghiên cứu qua cái này quan tài ngọc này rồi, ngươi có biết trong quan tài ngọc này là một cái dạng gì tồn tại sao?”

Diệp Thiên nói: “Loại màu sắc xương cốt này trẫm cũng chưa từng thấy qua. Trẫm cũng nghĩ mở quan tài xem bên trong có bảo bối gì khô ng, dù sao xuyên thấu qua khe hở vừa mở ra thì thấy bên trong có ánh sáng lập loè, hẳn là có bảo bối. Nhưng mà với tu vi của trẫm thì cũng chỉ có thể mở ra ngần ấy thôi, cũng không cách nào tiếp tục mở thêm được nữa, cố gắng rất lâu cũng không có thể mở ra.”

“Phải không?” Sự hiếu kỳ của người mặc đồ đen lập tức bị câu đi lên.

Lòng hiếu kỳ của ngũ hoàng cũng bị câu lên.

“Quả nhân đến thử xem!”

Ma hoàng vén tay áo lên, thôi thúc ma pháp, xuất ra một chưởng hướng vào một điểm nắp trên quan tài nện tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.