Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1949: Đoán ra thân phận!




“Điên rồi! Ma hoàng điên rồi! Không phải chỉ chết một cái phò mã thôi sao? Có gì ghê gớm chứ, ông ta còn không quan tâm đến biên giới của tiên ma, mặc cho tiên tộc đang xâm chiếm ma tộc thì ông ta cũng phải ngự giá thân chinh liều mạng với nhân tộc.”

“Thật không thể tin được! Thật không thể tin được!”

“Ai có thể cho trẫm biết tại sao lại như vậy? Tại sao!”

Hoàng đế của con người cảm thấy điên rồi.

Bây giờ ma tộc đột nhiên mặc kệ tiên tộc, chỉ để lại 1/4 binh lực đang đánh tiên tộc mai phục, ảnh hưởng đến tốc độ đại quân của tiên tộc tấn công ma tộc. Sau đó kéo 3/4 binh lực tới yêu tộc, hợp tác với đại quân yêu tộc xâm lược nhân tộc một cách toàn diện, một đường đánh tới, như lũ lụt thú dữ, thế không đỡ nổi!

Mặc dù nhân tộc có rất nhiều binh lực nhưng mà hầu hết đều nằm trong lãnh thổ của thần tộc, quân số của nhân tộc chỉ chiếm 2/5 tổng quân số.

AzTruyen.net

Trong khi đại quân yêu tộc và ma tộc dốc toàn lực để đối phó với nhân tộc, mà tiên tộc thì không phân đại quân để giúp đỡ, thì nhân tộc chiến đấu như thế nào?

Vì vậy, ông ta rất sợ hãi và cũng rất khó hiểu.

Nếu là ông ta, chết một phò mã thì căn bản là không đến mức nhân tộc cũng không cần.

Ngay cả khi nhân vương chết, ông ta cũng sẽ không đến mức bỏ qua nhân tộc.

Nhưng mà ma hoàng lại bởi vì một phò mã đã chết mà ngay cả ma tộc cũng không cần. Ông ta đích thân hướng về nhân tộc mà đánh đến, bộ dạng không tiêu diệt nhân tộc là không được.

Điều này khiến ông ta khó hiểu!

“Đúng vậy, hành động của ma hoàng quả là kỳ quái!”

“Không phải vừa chết một phò mã thôi sao, hành động này của ma hoàng thật sự là quá kỳ lạ.”

“Ma chính là ma, dùng suy nghĩ của người thường mà đánh giá cũng không được. Có lẽ trong mắt ma hoàng thì phò mã là người nhà, ông ta cảm thấy khó chịu nên mới bốc đồng như vậy.”

AzTruyen.net

Đã có rất nhiều cuộc thảo luận giữa các văn võ bá quan.

“Bệ hạ, có thể là phò mã Tần Thần quá mức đặc biệt. Hắn ta trẻ tuổi như vậy mà lại có thực lực như thế nên ma hoàng coi trọng hắn, kết quả là bị Lệ Vương và thần giết chế. Vì điều này nên không thể nuốt trôi cơn giận, muốn cùng chúng ta đồng quy vu tận.” Đại Vương đoán.

“Tần Thần?”

Hoàng đế của con người và các văn võ bá quan cau mày, họ đều đưa ra câu hỏi này: “Tại sao trẫm chưa từng nghe nói qua người này?”

Lệ Vương nói: “Bệ hạ, thần cũng chưa từng nghe nói qua người này, tưởng hắn không mạnh nên đơn độc đấu với hắn. Trong lần đấu này, lúc đầu hắn không phải là đối thủ của thần nhưng mà sau khi hắn thi triển một loại công pháp thì đã hạ đi tu vi của thần và nâng caotu vi của hắn, sau đó thần không thể đánh bại hắn.”

“Điều đáng sợ hơn là khi bị công pháp kia của hắn vây quanh thì người bên trong không thể thoát ra đuọc, muốn chạy trốn cũng không được, khiến cho thần suýt chút nữa bị hắn giết chết.”

“Phải nói vị Tần Thần này quả nhiên kinh khủng, quả nhiên là thiên tài, ma hoàng coi trọng hắn, vì cái chết của hắn mà bốc đồng cũng là điều dễ hiểu.”

Hít!

Nghe Lệ Vương nói, Thái Huyền, Hạo Thiên và Ngạo Thiên Tiên Đế nhìn nhau, đầu tiên bọn họ nghĩ đến một người, đó chính là Diệp Bắc Minh!

“Lệ Vương, lúc Tần Thần sử dụng chiêu thức, có phải có Tứ Linh Thần Thú từ dưới chân bay ra, sau đó biến thành hình vuông, bẫy người trong đó?” Tần Thái Huyền hỏi.

“Đúng vậy!”

Lệ Vương gật đầu như gà mổ thóc: “Giống hệt như những gì ông miêu tả!”

“Sao hả, ông biết hắn?”

“Ừm!”

Tần Thái Huyền nặng nề gật đầu: “Nếu ta đoán không lầm, hắn chính là Diệp Bắc Minh!”

“Cái gì!” Mọi người đều sửng sốt.

Tiên hoàng hỏi: “Đó là Diệp Bắc Minh đến từ Tử Vi Tinh của ngươi?”

“Đúng vậy!”

Tần Thái Huyền nói: “Tại Tử Vi Tinh, thần chiến đấu với Diệp Bắc Minh trở thành Kim Tiên, lúc đó hắn cũng dùng chiêu này vây thần lại. Bởi vì điều này nên tu vi của thần đã giảm đi rất nhiều, vốn là có thể cùng hắn tranh đua cao thấp nhưng mà sau đó lại như con kiến cho hắn giẫm đạp.”

“Công pháp của Tần Thần do Lệ Vương miêu tả giống hệt như do Diệp Bắc Minh thực hiện. Nếu không có ai trên đại lục Thiên Thánh biết được môn tu luyện này, thì Tần Thần đó chính là Diệp Cảnh và hắn còn có một tên khác là Diệp Thiên.”

“Thần đột nhiên nghĩ đến việc anh Tần dạy binh pháp cho thần tộc kia cũng chính là Tần Thần, cũng chính là Diệp Bắc Minh, Diệp Thiên. Hắn đổi họ sang họ thần với mục đích hãm hại thần, kết quả là bệ hạ và các đại thần đã tin và rơi vào bẫy của hắn.”

Nói đến đây, ông ta quỳ trên mặt đất: “Bệ hạ, hiện tại đã rõ ràng mọi chuyện và có thể rửa sạch oan khuất cho thần, cũng xin bệ hạ hãy trả lại công bằng cho thần!”

“Bệ hạ, xin hãy trả lại công bằng cho chúng thần! Đây nhất định là do Diệp Bắc Minh quấy phá!”

Ngạo Thiên và Hạo Thiên cũng quỳ xuống đất.

Sau khi nghe điều này, hoàng đế của con người cảm thấy rằng ông ta có thể thực sự đổ oan cho ba người họ.

“Trước tiên đứng dậy đi, công đạo của các ngươi không phải là vấn đề gấp gáp. Điều gấp gáp nhất lúc này là làm sao để dẹp yên ma tộc!” Hoàng đế của con người nói: “Trẫm muốn tìm cách để ma tộc rút lui.”

Các văn võ bá quan đều nghĩ đến điều đó.

“Thần đề nghị nên triệu hồi đại quân của thần tộc để đối phó với liên minh ma tộc và quỷ tộc này!”

“Thần đề nghị là mời tiên hoàng cho người tới trợ giúp!”

“Thần đề nghị rằng hãy truyền dạy binh pháp cho tiên tộc và mở rộng sức mạnh tổng hợp của nhân tộc và tiên tộc, sau đó có thể chống lại ba tộc thần, yêu và ma tộc!”

Các đại thần lần lượt đưa ra các ý tưởng của mình.

Nhưng họ không được hoàng đế của con người coi trọng.

“Đúng rồi!”

Tần Thái Huyền đột ngột vỗ trán, như là nghĩ tới điều gì đó, nói: “Bệ hạ, thần cho rằng đạo quân của Thái Vương đã bị Diệp Bắc Minh tiêu diệt. Sau đó Diệp Bắc Minh lo lắng Thái Vương cùng đại quân sẽ không trở về làm bệ hạ sẽ phái người đi tìm tung tích của Thái Vương, cuối cùng tin tức về việc Thái Vương và đại quân của ông ta bị tiêu diệt sẽ đến tai bệ hạ. Sau đó bệ hạ xuất quân tấn công Tử Vi Tinh, điều này sẽ mang lại tai kiếp cho Tử Vi Tinh, vì vậy, hắn đã âm thầm đến đại lục Thiên Thánh mà không ai hay biết.”

“Và mục đích của việc đến đại lục Thiên Thánh là để kích động một cuộc hỗn chiến trong đại lục Thiên Thánh, từ đó kéo theo đại quân nhân tộc, khiến bệ hạ không thể sai quân tấn công Tử Vi Tinh.”

“Nếu như thần không sai, Diệp Bắc Minh đang chơi một ván cờ rất lớn, nhân, tiên, yêu, ma, thần tộc đều là quân cờ của Diệp Bắc Minh.”

“Khi yêu tộc và ma tộc tham gia cuộc chiến thì trận hỗn chiến của năm tộc đã hoàn toàn bắt đầu và Diệp Bắc Minh đã chơi một trò chơi chết đi sống lại. Nếu chúng ta để mặc hắn làm điều đó thì cuối cùng hắn sẽ thắng!”

Sau khi Tần Thái Huyền nói lời này, tất cả mọi người đều suy nghĩ kỹ càng, thật sự có thể chính là lời Tần Thái Huyền nói.

“Bệ hạ, còn có nữa.”

Tần Thái Huyền lại nói: “Trước đó, đại lục Thiên Thành không có bùa tăng tốc, nhưng hiện tại đã có bùa tăng tốc. Về phía tiên tộc thì sau khi có bùa tăng tốc, đã nghiên cứu ra rất nhiều tiên dược rất tốt. Cuối cùng là thần tộc cũng đã huấn luyện một đại quân hùng hậu.”

“Đây không phải ngẫu nhiên, mà là do Diệp Bắc Minh đã sắp xếp tất cả. Hắn muốn mang lại lợi ích cho hai nhân tộc và tiên tộc, khiến thần tộc, ma tộc, thần tộc ghen tị cuối cùng chia hai phe. Một phe là nhân tộc, tiên tộc còn lại là thần tộc, ma tộc, yêu tộc, cuối cùng hắn có thể ngồi đó mà nhìn ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi!”

“Vì vậy, thần cho rằng nghĩa tử của bệ hạ Trung Thân Vương Tiết Nghĩa Sơn rất có thể là gián điệp của Diệp Bắc Minh và hắn ta đang giúp Diệp Bắc Minh!”

Hoàng đế của con người nghe xong thì lập tức hạ lệnh: “Thống lĩnh cấm vệ quân!”

“Có mạt tướng!”

“Trẫm ra lệnh cho ngươi lập tức lục soát phủ đệ của Trung Thân Vương và bắt Tiết Nghĩa Sơn đến gặp trẫm!”

“Vâng, thưa bệ hạ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.