Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1925: Nói cho ngươi một bí mật!




Diệp Thiên đã quyết định rời khỏi thần tộc một mình.

Bởi vì hắn biết rằng một người giả vờ ngủ thì không thể gọi dậy được.

Chỉ cần có người đốt lông mày thì người giả vờ ngủ mới biết sợ hãi và sau đó họ thức dậy.

Nếu vì chuyện này mà lãng phí thời gian thì thà rằng đi tu luyện, ít nhất thì tu luyện có thể tăng thêm tu vi. Chí ít thì việc tu luyện này có thể tăng thêm tu vi, còn cứ làm việc này mà thần hoàng không xuất quân đi thì cũng không có ý nghĩa gì.

Còn về việc đến lúc đó thần tộc bị đánh, nếu thần tộc đánh thắng thì tốt, còn nếu không đánh được thì lại giúp đỡ họ để thực lực hai bên tương đương nhau, như vậy thì họ có thể tiếp tục chiến đấu.

AzTruyen.net

Thực ra hắn đang lo lắng về việc những người được nhân tộc phái tới để khám phá Tử Vi Tinh. Sau khi biết được tình hình thì chỉ sợ nhân tộc sẽ tấn công Tử Vi Tinh, nếu không thì hắn cũng sẽ không thèm đoái hoài đến thần tộc chứ đừng nói là khua môi múa mép đi diễn thuyết.

Chỉ mong hai bên mau mau giao chiến, để cho dù trinh sát của nhân tộc quay lại thì nhân tộc cũng sẽ không thể điều quân đến đánh Tử Vi Tinh.

Nhưng mà thần hoàng này không nghe lời, hắn cũng không còn cách nào khác là lên thiên lộ nhìn trước. Một khi chiến hạm tinh không bay trở về thì hắn sẽ phá hủy chiến hạm tinh không không cho bọn họ đi báo cáo.

“Anh thật sự không muốn tiếp tục thuyết phục bọn họ nữa sao?” Công chúa ma tộc hỏi.

“Không muốn.” Diệp Thiên lắc đầu: “Ta đối với thần tộc như vậy đã thất vọng rồi, ta dự định đi dạo quanh nhân tộc.”

“Hả? Anh muốn gia nhập nhân tộc sao?” Công chúa ma tộc hoảng sợ, lo lắng nói: “Anh không thể gia nhập nhân tộc, nếu như anh gia nhập nhân tộc thì anh sẽ là kẻ thù của ma tộc tôi. Tôi không cho phép anh trở thành kẻ thù của ma tộc!”

Diệp Thiên nở nụ cười: “Tại sao cô không cho ta cùng ma tộc đối địch?”

AzTruyen.net

“Là... là vì… là vì tôi thích anh, được không?”

Công chúa ma tộc tức giận nói: “Chúng ta đã cùng nhau làm việc rất vui vẻ, nếu anh gia nhập nhân tộc thì anh sẽ trở thành kẻ thù với tôi. Tôi không muốn trở thành kẻ thù với anh!”

“Anh theo tôi đi ma tộc đi, tôi sẽ nói với phụ hoàng sắc phong cho anh. Anh có thực lực như vậy, tôi sẽ bảo phụ hoàng giao cho anh chỉ huy đại quân, chúng ta cùng nhau chiến đấu trên chiến trường được không?”

“Anh muốn thần hoàng tấn công nhân tộc và tiên tộc nhất định là vì anh ghét bỏ hai tộc này, nếu anh gia nhập ma tộc của chúng tôi thì anh có thể đi đánh hai tộc này. Ma tộc của chúng tôi và nhân tộc, tiên tộc đúng lúc là kẻ địch của nhau đó, anh muốn đánh như thế nào cũng được? Phụ hoàng tôi không giống như thần hoàng, phụ hoàng tôi không sợ phiền phức, anh mà đi theo phụ hoàng tôi thì anh nhất định sẽ không chán nản!” Đóa Đóa không khỏi che miệng cười.

“Chuyện này có gì vui mà cười?”

Công chúa ma tộc hừ lạnh: “Tôi chính là công chúa, tôi coi trọng ba cô đó là niềm vinh dự của ba cô đó. Cô đừng nghĩ rằng ba của cô rất lợi hại, tôi không xứng với ba của cô. Nếu cô nghĩ vậy là sai rồi, phụ hoàng của tôi còn mạnh hơn ba của cô nữa, hoàng đế của con người và tiên hoàng cũng không có ai có thể là đối thủ của phụ hoàng tôi. Đặc biệt là hoàng đế của con người ở trước mặt phụ hoàng của tôi cũng giống như là một con kiến, phụ hoàng của tôi có thể bóp chết ông ta chỉ bằng một ngón tay!”

“Vậy thì tại sao phụ hoàng cô không giết ông ta?” Đóa Đóa cười hỏi.

Công chúa bĩu môi: “Ma tộc của chúng tôi quá ít người, mà nhân tộc thì quá nhiều người. Nên cho dù là phụ hoàng tôi có lợi hại đi nữa nhưng mà nhân tộc có quá nhiều người, đại quân cũng có số lượng lớn, dù phụ hoàng tôi có lợi hại đến đâu thì ông ấy cũng không thể đơn độc mà tiêu diệt một tộc.”

“Nhưng mà đợi đến khi ma tộc của tôi phát triển thì thực lực của chúng tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, sẽ có thể đè bẹp nhân tộc và tiên tộc. Đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, tôi tin tưởng phụ hoàng tôi có khả năng đó!”

Diệp Thiên suy nghĩ một chút, nhưng mà hắn cũng từ bỏ ý định giúp ma tộc trở nên mạnh hơn.

Nếu ma tộc trở nên mạnh hơn, nhân tộc và tiên tộc không thể đánh bại họ thì họ sẽ chọn đầu hàng hoặc sử dụng phương pháp luyện đan và làm bùa chú để thần tộc tham gia đối phó với ma tộc. Một khi nhân tộc, tiên tộc và thần tộc cùng liên minh với nhau thì họ sẽ có thể sẽ nghiền nát ma tộc và yêu tộc, cho dù có sự giúp đỡ của hắn thì cũng không thể cân bằng sức mạnh của cả hai bên.

Chỉ khi thần tộc đứng về phía ma tộc và yêu tộc và chiến đấu chống lại nhân tộc và tiên tộc thì thực lực của hai bên mới có thể cân bằng được. Nếu sức mạnh nghiêng về phía nào thì hắn đi qua nên kia giúp đỡ một chút là có thể cân bằng nó.

Điều hắn muốn không phải là ai giỏi hơn ai mà là sự cân bằng. Chỉ có sự cân bằng mới là cách tốt nhất để trì hoãn thời gian.

Còn việc đi hủy diệt nhân tộc, đây là chuyện không thể.

Bất kể là ở đâu thì quyền lợi là quan trọng nhất, một khi nhân tộc đứng trước nguy cơ diệt vong thì họ hoàn toàn có thể nhờ đến sự trợ giúp của một tộc nào đó, dùng những con bài mặc cả để đổi lấy sự giúp đỡ! Vì lẽ đó nên nhân tộc sẽ không thể bị diệt vong được, ít nhất thì nó không thể bị phá hủy bây giờ.

“Cho ta thời gian ba năm để cân nhắc, được chứ?” Diệp Thiên hỏi.

Công chúa bĩu môi: “Còn phải cân nhắc cái gì nữa? Tôi không đủ xinh đẹp sao? Tôi không xứng với anh?”

Diệp Thiên cười nói: “Gia nhập ma tộc sẽ cần biến hóa thành ma, ta là thần cũng là người, muốn ta biến ma chẳng lẽ ta không được suy nghĩ?”

Công chúa nghĩ lại thì đúng là như vậy.

Sở dĩ ma tộc ít người là vì nhiều người không muốn trở thành ma, dù trong ma tộc có rất nhiều cao thủ, nhưng mà bọn họ cũng không muốn trở thành ma. Điều này dẫn đến việc ma tộc không có nhiều dân số như các tộc khác.

“Vậy cũng được.”

Sau một hồi cân nhắc, công chúa gật đầu nói: “Vậy thì anh nghĩ đi, tôi sẽ cho anh mật chú truyền âm của tôi, nếu anh đã nghĩ thông thì cứ gửi cho tôi một truyền âm.”

“Được.” Diệp Thiên gật đầu.

Sau đó công chúa của ma tộc nói cho Diệp Thiên mật chú của truyền âm và cũng yêu cầu Diệp Thiên cho mật chú.

“Anh không được phép gia nhập nhân tộc có biết không? Nếu gia nhập nhân tộc rồi thì tôi sẽ bảo phụ hoàng đánh chết anh!” Diệp Thiên mỉm cười và rời đi với Đóa Đóa.

Rời khỏi thần tộc, Diệp Thiên và Đóa Đóa đến nhân tộc và đi tìm Tiết Nghĩa Sơn.

“Anh Diệp, anh cứ yên tâm đi, tôi biết là anh sẽ trở về nên mỗi ngày tôi đều trông mong anh trở về đó!” Tiết Nghĩa Sơn trông rất vui khi thấy ba còn của Diệp Thiên trở lại.

Sau khi chào hỏi vài câu thì Diệp Thiên hỏi: “Tôi nhìn thấy bên ngoài tuyển một lượng lớn binh lính, thậm chí là ngay cả Hóa Thần Cảnh cũng nhận. Chuyện gì xảy ra? Sắp đánh nhau sao?”

Hắn đang lo lắng người đi trinh sát đã trở lại, nhân tộc tuyển một lượng lớn đại quân để đưa quân đến Tử Vi Tinh. Vì lý do này nên hắn cảm thấy có chút không ổn nên vội vàng hỏi, nếu không sẽ trực tiếp đi đến thiên lộ chứ không phải là đến chỗ của Tiết Nghĩa Sơn.

Tiết Nghĩa Sơn nói: “Gần đây anh không có ở nhân tộc nên không biết một số chuyện. Tôi cũng là tử chỗ hoàng đế của con người mà biết được, nói cho anh biết rồi thì anh cũng không thể nói ra ngoài đó.”

“Được.” Diệp Thiên gật đầu.

Tiết Nghĩa Sơn nói: “Ở nhân tộc, không biết từ khi nào, ba người nhân vương có màu da giống như anh đã đến. Một trong số đó là Tần Thái Huyền đã mang đến binh pháp Thái Huyền vô cùng lợi hại, huấn luyện 100 triệu binh Hóa Thần Cảnh đánh thắng được cả 10 triệu binh Hợp Đạo Cảnh. Hoàng đế của con người vì điều này mà vui mừng khôn xiết, ông ta cũng đã sắc phong cho Tần Thái Huyền làm thân vương và yêu cầu ông ta hỗ trợ huấn luyện đại quân, dự định sẽ cho tất cả đại quân của tộc được trang bị binh pháp Thái Huyền. Sau đó trong nửa sau thì nhân tộc sẽ có thể đưa quân đến tấn công thần tộc.”

“Ồ!”

Diệp Thiên nghe xong lời này, lập tức cao hứng: “Những gì cậu nói là thật sao? Nhân tộc có thể tấn công thần tộc trong khoảng nửa năm tới?”

“Chính xác.”

Tiết Nghĩa Sơn gật đầu: “Đây là những thứ này là do chính miệng hoàng đế của con người nói với tôi nên sẽ không có giả dối được. Bởi vì thần tộc ép buộc nhân tộc của chúng tôi cống nạp, điều này khơi dậy sự bất mãn trong nhân tộc, cho nên hoàng đế của con người cùng tiên hoàng dự định cho thần tộc chút màu sắc và làm cho họ hối tiếc rằng họ đã để tiên tộc và nhân tộc cống nạp.”

“Ha ha!”

Diệp Thiên sau khi nghe lời này liền cười to: “Thật sự phải cho bọn họ chút màu sắc, tốt hơn là đánh cho bọn họ đau, đánh cho bọn họ sợ hãi, khóc lóc!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.