Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1923: Chiến Thần Vương!




“Ha ha!”

Thần Vương Thiên Thạc cười.

“Chút thực lực này của ngươi so với bổn vương thì chênh lệch quá lớn, bổn vương chỉ cần một cú chạm nhẹ cũng có thể đấm xuyên thân thể ngươi. Ngươi cho rằng trở về thân thể của thằng nhóc này thì bổn vương không thể đánh bại ngươi sao?”

“Sai rồi, ngươi thật sự sai lầm!”

“Nếu ngươi trở về trên người thằng nhóc này thì bổn vương sẽ càng dễ dàng bắt ngươi và hắn hơn!”

Vừa dứt lời, Thần Vương Thiên Thạc nhấc tay lên, chỉ thấy trong tay lóe lên một đạo ánh sáng màu vàng, trong tay hiện ra một cái bát vàng rực rỡ.

“Đi!”

Ông ta ném cái bát ra ngoài, vượt qua đầu Diệp Thiên.

AzTruyen.net

Giây tiếp theo!

Kim quang nở rộ trong bát, sức hút đáng sợ giống như nước tinh hà tưới xuống, trong khoảnh khắc nó bao trùm lấy Diệp Thiên, Đóa Đóa, công chúa ma tộc và ba thị vệ.

“A!”

Dưới lớp lực hút bao phủ thì công chúa và ba thị vệ bay lên trên như bụi bị hút bởi máy hút bụi.

Đóa Đóa giải phóng ánh sáng Thất Khiếu Linh Lung Tâm dưới lớp màng bọc của lực hút, vì vậy cô không bị ảnh hưởng.

Lúc này, hai mắt của Diệp Thiên đột nhiên mở ra, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

Giây tiếp theo!

Hắn gọi ra Cửu U Chiến Kim Thương và đâm vào cái bát.

Kim thương ngay lập tức trở nên lớn hơn và dài hơn.

Ngay lúc mọi người chưa kịp phản ứng thì kim thương đã xuyên thẳng vào trong bát từ phía dưới, phát ra tiếng nổ vang vọng cả một không gian trống rỗng.

Bấy giờ thì chỉ thấy cái bát được kim thương nâng lên cao.

“Trời ạ! Tên này lợi hại như vậy sao?” Mọi người có mặt đều vô cùng chấn động!

AzTruyen.net

“Chuyện gì đã xảy ra?” Thần Vương Thiên Thạc đang ở trên không trung, tầm mắt bị bát vàng khổng lồ chặn lại, không nhìn rõ tình huống bên dưới, chỉ thấy bát vàng được nâng lên.

Ông ta thả thần niệm, vừa muốn xem chuyện gì xảy ra thì Diệp Thiên đột nhiên vung thương lên.

Hô!

Chiếc bát vàng bị văng ra ngoài.

Bởi vì công chúa ma tộc còn chưa bị hút vào trong bát vàng nên khi bát vàng bị ném đi, không có sức hút bao bọc, họ thoát khỏi sức hút và rơi khỏi không trung ngay lập tức.

“Hả?” Thần Vương Thiên Thạc nhìn Diệp Thiên, nhíu mày thật chặt.

“Không đúng!”

Ông ta lắc đầu: “Ngươi không phải là người của thần tộc, ngươi đến từ tộc khác!”

“Mau nói, ngươi là người tộc nào? Mục đích ngươi truyền bá những lời đó là gì?”

Nếu là Thái Ất Kim Tiên Cảnh đặt ở trên người tu sĩ bình thường vậy thì sức mạnh sẽ giảm mạnh, bởi vì thân thể của tu sĩ bình thường không đủ chống đỡ tu vi đáng sợ như vậy và nó sẽ bị nổ tung.

Nhưng mà ông ta nhìn thấy nguyên thần ký thác vào người thanh niên trẻ tuổi này thế mà lại có thể điều khiển thần binh cấp bậc Thiên Thánh, hơn nữa lại có lực lượng mạnh như vậy, có thể ném pháp bảo của ông ta đi.

Đây chắc chắn không phải là điều mà ký thân có thể làm được.

Điều duy nhất có thể giải thích là tu vi của cơ thể vật chất và linh hồn này được phát triển và thăng cấp cùng nhau trên cùng một tầng, chứ không phải bị kéo vào cơ thể của người khác.

“Ngươi sai lầm rồi.” Diệp Thiên nói: “Ta là người của thần tộc, về phần thân thể xác thịt này chính là thể chất đặc biệt, ta mượn thể chất đặc biệt này không những sẽ không suy yếu thực lực mà ngược lại còn tăng lên một số sức mạnh.”

“Bằng không thì làm sao mà nguyên thần và thể xác của ta tại sao lại không giống nhau?”

Hắn đương nhiên không thể để mọi người biết rằng hắn không phải là thành viên của thần tộc, nếu không thì nó sẽ lan rộng và những người tin vào lời nói của hắn sẽ không còn tin điều đó nữa.

Thần Vương Thiên Thạc gãi đầu.

Cảm thấy thật sự là như vậy.

Nguyên thần và cơ thể này nhìn như thế nào đều không phải là cùng một người, hiển nhiên là nguyên thần chiếm giữ cơ thể vật chất này mà không phải là cao thủ của nhân tộc hay tiên tộc xuất khiếu nguyên thần.

Phải biết rằng nếu tu luyện đến Thái Ất Cảnh thì không thể vẫn là thân thể trẻ tuổi này, đã già đến mức râu tóc đều bạc trắng.

“Hừ!”

Xua tan ý nghĩ cho rằng đây là người ngoại tộc, Thần Vương Thiên Thạc hừ lạnh: “Bổn vương ngược lại muốn lãnh giáo ngươi xem khi trở về thân xác bằng xương bằng thịt này thì ngươi có thể cải thiện được bao nhiêu sức lực!”

Vừa dứt lời, ông ta cầm đao lao xuống muốn giết chết Diệp Thiên.

“Bất chấp sự sống chết của thiên hạ, ngươi là thần vương chó má gì?”

Diệp Thiên lạnh lùng nói, tránh né công kích của Thần Vương Thiên Thạc, bay lên trời cao.

Và ngay khi hắn nói điều này, những người xung quanh hắn đã náo động.

“Trời ạ! Không ngờ anh ta lại quan tâm đến sinh mệnh của chúng ta nhiều như vậy, đúng là người tốt!”

“Đúng vậy, may mắn là anh ta lùi ra xa và bay lên cao, nếu không thì khi Thần Vương Thiên Thạc lao xuống và va chạm với thần binh của anh thì năng lượng giải phóng sẽ phá hủy toàn bộ thị trấn của chúng ta và thậm chí có thể phá hủy toàn bộ thành trì của chúng ta. Làm cho mọi người sẽ bị đánh chết!”

“Thật không nghĩ đến, thần vương thì không quan tâm tính mạng của chúng ta, nhưng mà anh Tần này lại quan tâm đến an nguy của chúng ta, một người có tâm địa thiện lương như vậy, không coi dân chúng là con kiến thì mà người xấu thì đánh chết tôi cũng không tin!”

“Vừa mới bắt đầu thì tôi đã cảm thấy hận anh Tần này đến nghiến răng nghiến lợi, cảm thấy anh ta không kính trọng thần hoàng, hiện tại xem ra tôi đã sai rồi. Không nói tới lời anh ta nhận xét có đúng hay không, chỉ cần bởi vì anh ta quan tâm đến sự sống chết của chúng ta thì tuyệt đối sẽ không làm tổn thương chúng ta!”

Tất cả mọi người trong toàn bộ thị trấn đều nhìn Diệp Thiên với vẻ ngưỡng mộ vào lúc này, rất nhiều người lúc đầu không đồng ý với lời nói của Diệp Thiên giờ thì đã ủng hộ vô điều kiện nói của Diệp Thiên.

“Ăn một đao của bổn vương đi!”

Thần Vương bay lên không trung, giơ đao lên cao và hung hãn chém đến.

Xoạt!

Một luồng đao khí óng ánh xé rách hư không, lấy tư thế khai thiên tích địa, nhảy lên ngàn dặm chém về phía Diệp Thiên.

Diệp Thiên vung ra một thương

Một đạo tinh quang bắn ra va chạm với hào quang đao khí, tinh quang bị chém nổ tung, nhưng mà đao khí vẫn là còn tiếp tục, lập tức xuất hiện ở trước mặt Diệp Thiên.

“Cẩn thận, anh Tần!” Công chúa ma tộc kinh hoàng hét lên.

Diệp Thiên giơ kim thương lên.

Coong!

Đao khí chém trên kim thương, dưới lực va chạm cực lớn, Diệp Thiên thân thể chìm xuống mấy vạn mét, hai tay đau nhức, toàn bộ thị trấn run rẩy kịch liệt, một số nhà cửa thậm chí còn có thể sụp đổ.

“Ha ha!” Thần Vương Thiên Thạc cười điên cuồng.

“Khi trở về thân thể, ngươi vẫn không phải là đối thủ của bổn vương, khoảng cách với bổn vương vẫn còn rất lớn, chỉ cần bổn vương muốn giết ngươi thì trong vòng mười chiêu đã có thể kết thúc mạng sống của ngươi. Thức thời thì mau mau bó tay chịu trói đi, nếu không thì bổn vương sẽ đại khai sát giới!”

Diệp Thiên cười ha ha.

Hắn hiện tại đã là Thái Ất Cảnh cấp hai, thực lực này đúng là chênh lệch với thần vương rất lớn. Nhưng mà hắn có Tứ Tượng Phong Thiên Quyết, khoảng cách này thì Tứ Tượng Phong Thiên Quyết là đủ để thả ra!

“Vậy thì ông cứ đến đi!”

Diệp Thiên nói xong, hắn nắm thương giết về phía Thần Vương Thiên Thạc, đồng thời thả ra Tứ Tượng Phong Thiên Quyết.

“Là do ngươi ép bổn vương đó, đừng trách bổn vương nhẫn tâm!”

Vừa dứt lời, Thần Vương Thiên Thạc ném chiếc bát vàng về phía Diệp Thiên.

Leng keng!

Diệp Thiên dùng kim thương đập vào bát vàng khiến nó bắn trở lại.

Theo sau đó thì Thần Vương Thiên Thạc đón đầu chém đến một đao.

Diệp Thiên lại giơ thương lên chặn.

Leng keng!

Cửu hoàn đại đao đột nhiên bổ vào kim thương, Diệp Thiên cùng với kim thương rơi xuống với tốc độ nhanh chóng, phải giẫm lên Tứ Tượng Phong Thiên Quyết mới có thể đứng vững.

“Lại đến!”

Thần Vương Thiên Thạc tiếp tục đi xuống.

Lúc này, Tứ Tượng Phong Thiên Quyết đã tổng hợp xong.

Diệp Thiên lập tức bật chức năng.

Trong khoảnh khắc, Thần Vương Thiên Thạc cảm thấy rất nhiều sức mạnh trong cơ thể mình đã bị lấy đi.

“Chuyện gì thế này?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.