Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1885: Đừng bắt nạt một người đàn ông nghèo!




Giọng nói của Lý công công rơi xuống, cả khán đài như chết lặng, mọi người chết lặng, như thể đã bấm nút tạm dừng, và màn hình đơ ra, như những bức tượng.

Họ không thể tin vào tai mình.

Tiết Nghĩa Sơn phát minh ra bùa tăng tốc?

Đây là một phát minh vĩ đại có thể mang lại vô số của cải cho nhân tộc?

Hoàng đế rất vui mừng, nhận Tiết Nghĩa Sơn làm con, phong cho Tiết Nghĩa Sơn là Trung Thân Vương?

Còn cho Tiết Nghĩa Sơn sáu cao thủ đại nội ?

Chuỗi câu hỏi này giống như nước biển tưới vào trong đầu mọi người, không ngừng hiện lên, khiến cho bọn họ sửng sốt, kinh ngạc đến cực điểm!

AzTruyen.net

Đặc biệt là Ninh An Hầu và thế tử, hai mắt lóe lên vẻ kinh hãi muốn chết.

Họ khó có thể chấp nhận thực tế này!

Bởi vì nếu họ chấp nhận thực tế này thì những người vốn dĩ coi Tiết Nghĩa Sơn như con kiến sẽ trở thành con kiến trước mặt Tiết Nghĩa Sơn.

Vương và hầu cách nhau hai cấp!

Hơn nữa, còn là Thân Vương!

Ninh An Hầu chính là phấn đấu cả đời cũng không thể leo lên độ cao này!

“Trung Thân Vương, tiếp chỉ.”

Lý công công khép lại chiếu chỉ của hoàng đế của con người, cười liếc nhìn nhà họ Tiết, thái độ vô cùng cung kính.

“Thảo dân lĩnh chỉ!”

Tiết Nghĩa Sơn giơ hai tay lên, hai tay run lên đầy phấn khích.

Lý công công đặt chiếu chỉ của hoàng đế lên tay Tiết Nghĩa Sơn, cười nói: “Trung Thân Vương từ nay về sau, trước mặt hoàng thượng thì ngài phải xưng là thần. Trước mặt người khác, ngài có thể xưng là bổn vương, từ thảo dân này đã không dành cho ngài nữa.”

AzTruyen.net

Nói xong, ông ta đỡ Tiết Nghĩa Sơn dậy và hét lớn: “Dậy hết đi!”

“Tạ ơn bệ hạ!” Mọi người đều đứng dậy.

Lý công công lại hỏi: “Trung Thân Vương, bệ hạ cũng dặn nô tài hỏi ngài là Trung Thân Vương phủ nên xây dựng ở Hoàng Đô hay ở Vân Châu Thành?”

Tiết Nghĩa Sơn suy nghĩ một chút, nói: “Hãy xây dựng nó ở Vân Châu Thành.”

“Được.” Lý công công cười nói: “Vậy thì xin Trung Thân Vương hãy giao cho nô tài phương pháp chế tạo bùa tăng tốc, sau đó nô tài quay trở về phục mệnh. Chờ Công Bộ phái người lại đây để xây vương phủ cho Trung Thân Vương.”

“Được, Lý công công.”

Tiết Nghĩa Sơn hai tay run run lấy ra phương thức chế tạo bùa chú từ trong nhẫn không gian đưa cho Lý công công.

Sau đó, Lý công công kêu người chuyển tất cả những thứ mà hoàng đế của con người đã ban cho anh ta đến nhà họ Tiết, để lại sáu vị đại nội cao thủ và lên chiến hạm tinh không rời đi.

“Cung tiễn Lý công công!”

Ngay sau khi Lý công công rời đi mọi người trong nhà họ Tiết trở nên phấn khích.

“Hoàng đế của con người đã nhận Nghĩa Sơn là con nuôi và phong cho Nghĩa Sơn là Trung Thân Vương. Từ nay về sau, người của nhà họ Tiết chúng ta có thể coi là hoàng thân quốc thích rồi!”

“Cứ tưởng rằng mình có thể chết no với chức hầu tước, có được chức công tước thì đã đốt xanh khói mộ của nhà họ Tiết rồi, nhưng mà không ngờ rằng lại được phong thành Thân Vương, quả thực là ngoài ý muốn, quá vinh hạnh rồi!”

“Từ hôm nay trở đi, trên lãnh địa của nhân tộc xem ai còn có ai dám khinh thường nhà họ Tiết chúng ta nữa không!” Tiết Vĩnh Quý đã khóc vì sung sướng.

“Nhà họ Tiết chúng ta xuất long rồi!”

Tiết Nghĩa Sơn rất cao hứng, nắm tay Diệp Thiên, đang muốn nói gì đó thì Diệp Thiên phủ đầu nói: “Tôi đã nói sáng chế của Nghĩa Sơn nhất định sẽ được hoàng đế của con người coi trọng, từ nay về sau thì cậu sẽ có thể vươn lên đỉnh mà cậu không tin, lần này thì cậu đã tin chưa? “

“Ạch...”

Tiết Nghĩa Sơn biết rằng Diệp Thiên không muốn người khác biết rằng chính Diệp Thiên là người đã cho anh ta phương pháp làm bùa, vì vậy anh ta cười nói: “Tôi rất cảm kích lời nhắc nhở của anh, nếu không có anh thì Tiết Nghĩa Sơn tôi sẽ không có ngày hôm nay.”

“Ha ha!”

Diệp Thiên cười nói: “Người nào không tin sư huynh Nghĩa Sơn có thể được phong hầu phong tước, muốn tính mạng của Nghĩa Sơn lúc này cảm thấy thế nào?”

Ngay khi những lời này nói ra, Ninh An Hầu và thế tử đều chấn động, chạy đến trước mặt của Tiết Nghĩa Sơn và quỳ xuống.

“Tiểu hầu không có mắt và đã xúc phạm Trung Thân Vương, xin Trung Thân Vương hãy tha thứ cho tiểu hầu!”

Ninh An Hầu quỳ lạy, toàn thân run lên.

Đùa à, Tiết Nghĩa Sơn đã là Thân Vương, địa vị của anh ta còn hiển hách hơn cả Trấn Nam Vương một bậc, ông ta chỉ là một Hầu gia mà thôi, ở trước mặt Trung Thân Vương vô cũng nhỏ bé. Một Hầu gia nho nhỏ mà muốn Thân Vương, nếu như để hoàng đế của con người biết chuyện này thì sẽ liên lụy đến cửu tộc, còn có thể không sợ sao?

Trên người thế tử thậm chí còn giống như đã được trang bị thêm một động cơ, run rẩy như không ngừng và nói chuyện cũng không trôi chảy, liên tục quỳ gối dập đầu xin sự thương xót.

Tiết Nghĩa Sơn nói: “Ninh An Hầu đã có những đóng góp to lớn cho nhân tộc, có câu ai không biết thì không có tội, bổn vương sẽ không trách Ninh An Hầu, hãy đứng lên đi.”

“Cảm ơn Trung Thân Vương!”

Ninh An Hầu được đại xá và đứng lên.

Lúc này mới nhận ra toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.

“Ninh An Hầu, thế tử không phục chuyện bổn vương kết hôn với Nhược Vân, chạy đến nhà họ Tiết để làm ầm ĩ, đánh đập bổn vương nặng nề. Hơn nữa còn uy hiếo bổn vương là phải rũ sạch quan hệ với Nhược Vân nếu không thì sẽ dẫm nát nhà họ Tiết của bổn vương. Hành vi của thế tử thật sự rất ác liệt, Ninh An Hầu sẽ tự mình xử lý đi” Tiết Nghĩa Sơn nói.

“Tiểu hầu nhất định sẽ xử lý chuyện này!”

Ninh An Hầu xách thế tử như một con gà con, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ súc sinh này, thật sự là bị ma quỷ mê hoặc đầu óc. Ngay cả phụ nữ của Trung Thân Vương mà cũng dám mơ tưởng, làm hại ta suýt nữa đã phạm tội liên lụy đến cửu tộc!”

“Nếu hôm nay ông đây không tiêu diệt cái tai họa như ngươi thì người trong Hầu phủ sớm muộn gì cũng bị ngươi hại chết!”

Khi vừa dứt lời, ông ta thúc giục tiên pháp.

Trong khoảnh khắc, một nhóm cực quang bao trùm cơ thể thế tử.

Thế tử chưa kịp nói lời nào thì đã nghe thấy một tiếng nổ, thế tử bị nổ thành bột.

“Trung Thân Vương, ngài có hài lòng với cách xử lý của tiểu hầu không?” Ninh An Hầu hỏi, ông ta có rất nhiều người thừa kế và ông ta không cảm thấy đau khổ chút nào nếu ông ta giết một trong những kẻ gây rối.

“Ạch... hài lòng.” Tiết Nghĩa Sơn cười nói.

“Trung Thân Vương hài lòng là được rồi.”

Ninh An Hầu nở nụ cười hài lòng, toàn thân cảm thấy thoải mái, miễn không bị Trung Thân Vương thù dai mà cho ông ta “mang giày chật”, ảnh hưởng đến con đường làm quan của ông ta.

Lúc này, Trấn Nam Vương ôm quyền nói: “Trung Thân Vương, tương lai ta sẽ cùng nhau sống ở thành Vân Châu Thành. Nếu có gì cần giúp đỡ xin hãy lên tiếng, ta sẽ không chối từ!”

Cũng không dám xưng là bổn vương nữa.

Mặc dù Nhân Vương và Thân Vương đều là vương, nhưng Thân Vương là tước vị cao nhất trong vương tước, lại là con nuôi của hoàng đế của con người cho nên Nhân Vương cũng phải nhượng ba phần.

“Trấn Nam Vương khách khí, sau này cần giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn.” Tiết Nghĩa Sơn cười nói.

Trấn Nam Vương bật cười: “Chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau!”

Mà lúc này, gia chủ Trương kéo Trương Nhược Vân đến trước mặt Tiết Nghĩa Sơn, như thể một con con chó đang lấy lòng chủ của mình, ông ta cười nói: “Nghĩa Sơn, cậu có thể...”

“To gan, dám gọi trực tiếp tên của Trung Thân Vương, chán sống rồi sao?” Trấn Nam Vương quát.

Bộp bộp!

Gia chủ Trương quỳ rạp trên mặt đất kinh hãi kêu to: “Thảo dân ngu dốt, xin Trung Thân Vương tha mạng!”

Tiết Nghĩa Sơn không biết cười hay khóc.

Không bao giờ tưởng tượng rằng mỗi khi gia chủ Trương biết chuyện anh ta đi chơi với Nhược Vân thì ông ta luôn coi anh ta như một con chó mà mắng, vậy mà lại có một ngày ông ta thực sự quỳ xuống và cầu xin sự thương xót của anh ta.

“Thực sự là ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây mà, đừng ức hiếp người đàn ông nghèo!”

Anh ta thở dài trong lòng.

Cũng không vì chuyện này mà cái đuôi nhô lên trời, anh ta nâng gia chủ Trương lên nói: “Bổn vương muốn chọn ngày lành kết hôn với Nhược Vân, gia chủ Trương có đồng ý không?”

“Đồng ý! Nhất định là đồng ý!”

Gia chủ Trương xúc động nói: “Con gái nhỏ có thể được gả cho Trung Thân Vương là do phúc của con bé, cũng là do nhà họ Trương hương khói. Nếu thảo dân không đồng ý thì lão tổ tông nhà họ Trương sẽ phải trèo ra khỏi mộ mà xé thảo dân ra mất, vì vậy thảo dân vô cùng đồng ý. Nếu như Trung Thân Vương coi trọng con gái khác của thảo dân thì có thể cưới về làm vợ lẽ! Cũng không cần sính lễ, thảo dân tặng cho Trung Thân Vương.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.