Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1875: Xin hãy cho tôi 10 nghìn năm!




Nghe được lời nói của Đóa Đóa, Diệp Thiên rơi vào trầm tư.

Hắn phải thừa nhận rằng những lo lắng của Đóa Đóa là chính đáng.

Nhiều năm trôi qua, nhân tộc vẫn chậm chạp chưa trở lại, nhân tộc cao tầng nhất định sẽ bắt đầu không yên, đến lúc đó hoàng đế của con người sẽ phái người đi điều tra. Một khi phát hiện nhân tộc không có ở thế giới Tinh Hà trung tâm vũ trụ, thì sẽ sẽ nhận định là đại quân bị tiêu diệt, nhân tộc chắc chắn họ sẽ xuất binh tiến đến thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ để trả đũa.

Lần này hắn cũng được coi là may mắn, tình cờ đụng phải đại quân nhân tộc khi hắn đến thế đại lục Thiên Thánh, phe nhân tộc bất cẩn đã tạo cơ hội cho hắn lợi dụng, điều này đã có thể tiêu diệt hoàn toàn đại quân nhân tộc.

Nếu hắn đến đại lục Thiên Thánh, mười năm hay tám năm sau, đại quân nhân tộc vẫn chưa trở lại, nhân tộc phái quân tới đó thì căn bản là hắn không thể đuổi theo kịp.

Tốc độ của Kim Tiên không nhanh bằng chiến hạm tinh không.

Cho dù biết nhân tộc đang hưng binh và đuổi theo từ phía sau, nhưng cho dù hắn liều mạng cũng không thể đuổi kịp.

AzTruyen.net

Đánh giá tốc độ hành quân của chiến hạm tinh không, nó gấp hơn ba lần tốc độ của hắn.

Hắn sẽ mất khoảng sáu năm để đi hết thiên lộ mà đại quân nhân tộc thì chỉ mất chưa đầy hai năm để có thể đến được thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ.

Khi hắn về đến thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ, có thể Tử Vi Tinh đã bị giẫm nát rồi.

Vì vậy, đây thực sự là một vấn đề rất nghiêm trọng.

Đại quân nhân tộc chỉ cần thời gian bốn năm nếu hơn năm sáu năm không trở lại thì nhân tộc sẽ không thể ngồi yên, nhất định sẽ phái người đi điều tra tin tức. Đến lúc đó thì lại bốn năm lần nữa.

Vậy là không còn bao nhiêu thời gian dành cho hắn, chỉ còn khoảng mười năm.

Mười năm sau, nhân tộc chắc chắn sẽ tập hợp lại.

Trong mười năm, hắn không thể nâng cao tu vi của mình chút nào.

Phải biết rằng, hắn đã mất gần ba năm để đi từ Thái Ất Cảnh đến cảnh giới Đại La mặc dù là đang ở gần các nguồn tài nguyên dày đặc.

Một ngày trên trời và một năm dưới đất, ba năm là hơn một nghìn năm dưới đất.

Hơn nữa, lúc đó hắn vẫn còn có tu vi trong tế đàn, để có thể vào cảnh giới Đại La trong vòng ba năm, nếu không có tế đàn thì hắn sẽ không thể vào cảnh giới Đại La trong 300 năm.

AzTruyen.net

Mà ở Địa Giới không có tế đàn, Kim Tiên rất khó đề cao tu vi.

Trong mười năm, Diệp Thiên không thể đảm bảo rằng tu luyện của mình có thể thăng cấp Thái Ất Cảnh cấp hai. Làm sao có thể đảm bảo có thể rung chuyển nhân tộc bằng chính thực lực của mình?

“Sau khi đến đại lục Thiên Thánh, trước tiên phụ hoàng sẽ chế tạo ra pháp bảo để tăng tốc, có thể chạy nhanh hơn chiến hạm tinh không. Nếu đại quân nhân tộc được phái đi thì phụ hoàng có thể đuổi kịp bọn họ, tốt nhất tiêu diệt bọn họ ở thiên lộ. Nếu không có năng lực kia thì cũng phải gấp rút trở về huy đại quân chiến đấu với nhân tộc, lần này phụ hoàng sẽ không để cho Đóa Đóa mất mẹ.” Diệp Thiên nói.

“Chúng ta còn phải tìm một cơ sở ngầm để giúp chúng ta theo dõi. Nếu nhân tộc cử ra một đại quân lớn thì để họ báo cho chúng ta kịp thời, thì chúng ta cũng có thể đuổi theo.” Đóa Đóa nói.

“Được!” Diệp Thiên gật đầu.

Đóa Đóa nói: “Phụ hoàng nghĩ Tiết Nghĩa Sơn làm tai mắt cho chúng ta như thế nào? Đó là người thanh niên mà con đã gặp khi đến đại lục Thiên Thánh.”

“Ha ha!”

Diệp Thiên cười nói: “Phụ hoàng cảm thấy được, cái người tên Tiết Nghĩa Sơn kia cũng được, chúng ta đi tới đại lục Thiên Thánh, tìm cậu ta trước, kết giao thật tốt để cậu ta làm tai mắt cho chúng ta.”

“Dạ.” Đóa Đóa gật đầu với một nụ cười.

Hai cha con trò chuyện và tiến về phía trước.

Hai năm trôi qua trong nháy mắt.

Cuối cùng!

Diệp Thiên và Đóa Đóa đã đến đại lục Thiên Thánh.

“Cuối cùng cũng đến!”

Đóa Đóa thở dài nhìn Diệp Thiên: “Chúng ta vẫn còn có tám năm.”

“Cũng không muộn, chúng ta trước tiên đi tìm Tiết Nghĩa Sơn!”

Diệp Thiên nói, đưa Đóa Đóa đến Vân Châu Thành thuộc quyền quản lý của nhân tộc.

Bọn người Diệp Thiên và Tiết Nghĩa Sơn đã gặp nhau ở Vân Châu Thành.

Được biết, Tiết Nghĩa Sơn là con trai của một chủ cửa hàng tơ lụa và sa tanh ở Vân Châu, anh ta có tiếng trong địa phương, khi đến Vân Châu Thành vừa hỏi thăm thì Diệp Thiên và Đóa Đóa đã tới cửa của Tiết phủ.

“Hai người là?”

Người trông cửa của Tiết phủ hỏi.

Diệp Thiên cười nói: “Chúng ta là bằng hữu của Tiết Nghĩa Sơn, đến Tiết phủ tìm Tiết thiếu.”

Người canh cửa cười nói: “Hôm nay là ngày thiếu gia nhà chúng tôi đi bàn chuyện cưới hỏi, cậu ấy không có ở nhà, cùng ông chủ nhà chúng tôi đến Trương phủ rồi.”

“Trương phủ?” Đóa Đóa vò đầu bứt tai.

Người gác cửa cười nói: “Là thế gia về tiên dược lớn nhất ở Vân Châu Thành nhà họ Trương. Họ nằm ở phía đông thành phố, phủ đệ xa hoa nhất chính là Trương phủ.”

Đóa Đóa cảm ơn người đó và đi đến phía đông với Diệp Thiên.

Không lâu sau, sau khi hỏi thăm thì họ đã đến trước cửa Trương phủ.

Lúc này, bên trong nhà của Trương.

“Tiết Vĩnh Quý, nhà họ Tiết của ông chỉ là gia tộc hạng hai mà thôi, không môn dăng hộ đối với nhà họ Trương vốn là gia tộc đứng đầu Vân Châu của tôi. Con trai ông không xứng cưới con gái cho tôi, ông và con trai ông hãy mang sính lễ cút đi!”

Gia chủ của nhà họ trương xoa xoa hai viên ngọc bích, nói chuyện giống như là muốn tiễn người ăn mày đi.

Sắc mặt của Tiết Nghĩa Sơn và con trai trông vô cùng khó coi.

“Ba!”

Một người phụ nữ xinh đẹp dậm chân nói: “Ba hãy đồng ý cho con gái kết hôn với Nghĩa Sơn đi. Con gái rất yêu Nghĩa Sơn ba đừng chia rẽ bọn con được không?”

Chát!

Gia chủ Trương tát vào mặt người phụ nữ và hét lên: “Con là con gái của nhà họ Trương và nhà họ Trương là cao cao tại tượng, con tìm chồng thì phải tìm kiếm một đứa con từ một gia đình giàu có hơn cả nhà họ Trương chúng ta, làm sao có thể tìm được một người xuất thân từ gia đình hạng hai?”

“Nếu ba đồng ý thì mặt mũi của nhà họ Trương sẽ để đâu? Con muốn làm cho tất cả người Vân Châu Thành đều cười nhạo nhà họ Trương sao?”

Tiết Nghĩa Sơn vội hỏi: “Nhược Vân, em không sao chứ?”

Anh ta đau lòng chạm vào khuôn mặt sưng tấy của người phụ nữ.

“Em không sao. “

Trương Nhược Vân lắc đầu và nói trong nước mắt: “Ba ơi, Nghĩa Sơn rất có tố chất và sau này nhất định sẽ tương sáng. Ba không thể từ chối gả con gái cho Nghĩa Sơn chỉ vì nhà Tiết bây giờ là gia tộc hạng hai. Chỉ cần vài năm nữa thì Nghĩa Sơn nhất định sẽ làm cho nhà Tiết lớn mạnh hơn.”

“Phi!”

Gia chủ Trương phun ra, chua xót nói: “Bất kể cậu ta có tài giỏi cỡ nào, hiện tại cậu ta cũng chỉ là Thiên Huyền Cảnh nhập môn. Cũng phải mấy vạn năm, thậm chí hàng trăm ngàn năm thì cậu ta mới có thể làm nên chuyện. Hơn nữa vẫn chưa rõ cậu ta có làm gì không, chẳng lẽ con muốn đợi cậu ta mấy vạn, trăm vạn năm sao?”

“Cho nên, ba kiên quyết không cho phép con ở cùng cậu ta, nếu con nhất quyết muốn ở cùng cậu ta thì ba sẽ trực tiếp giết cậu ta để cho con không còn hy vọng cùng cậu ta. Nếu con muốn cậu ta chết thì con có thể thử.”

“Hu hu...” Trương Nhược Vân đã khóc.

Tiết Nghĩa Sơn đau khổ nói: “Nhược Vân, đợi anh một vạn năm, anh nhất định sẽ cố gắng khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, làm cho nhà họ Tiết ngày càng lớn mạnh, sau đó anh sẽ đến cưới em!”

Nói đến đây, anh ta nhìn về phía gia chủ Trương: “Cho tôi một vạn năm là được rồi, đừng gả Nhược Vân cho người khác.”

“Hừ!” Gia chủ Trương hừ nói: “Cho dù là trăm năm cũng không gả cho cậu!

Tiết Nghĩa Sơn quỳ trên mặt đất: “Gia chủ Trương, xin hãy cho tôi một vạn năm!”

“Cút cút cút!”

Gia chủ Trương xua đuổi.

“Một vạn năm không dài, gia chủ Trương, xin hãy cho tôi một vạn năm.”

Tiết Nghĩa Sơn khổ sở van xin.

Nhưng vào lúc này một giọng nói đột ngột vang lên.

“Hiện tại có thể kết hôn với người mình yêu, tại sao phải mất một vạn năm?”

Ngay sau khi câu nói này được đưa ra, tất cả mọi người đã nhìn vào nó.

Chỉ thấy một đôi nam nữ lạ mặt bước vào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.