Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1857: Uống xong bát rượu này, đã đến lúc lên đường!




Tiếng hét của Diệp Thiên khiến cho các tướng sĩ sợ hãi, run rẩy, trên lưng chảy ra mồ hôi lạnh, rùng mình.

Lâm Bá Thiên rụt rè nói: “Tôn Thượng, không phải là chúng tôi không giết dư nghiệt, mà là dư nghiệt quá xảo quyệt. Khi chúng tôi đã dẫn quân đi tìm kiếm dư nghiệt thì bọn họ rất thành thật. Nhưng mà khi chúng tôi đổi sang thành phố khác thì họ lại tập hợp và gây hỗn loạn khắp nơi, khi chúng tôi chạy đến thì họ lại rụt cổ vào.”

“Cho nên, chúng tôi cũng rất khó giải quyết!”

“Chỉ cần có cách diệt trừ dư nghiệt trong hai tháng thì chúng tôi cũng sẽ không nhàn rỗi. Chúng tôi đã sớm xông lên tiền tuyến chém giết, nhưng quá khó, khó hơn chúng tôi tưởng rất nhiều.”

“Đừng nói hai tháng, chính là hai vạn tháng, chúng tôi cũng không thể diệt hết dư nghiệt được!”

“Đúng vậy, Tôn Thượng.” Dương Đỉnh Thiên nói: “Những ngày này, để diệt trừ dư nghiệt, chúng tôi đang vắt óc tìm cách, nhưng sau khi cân nhắc, chúng tôi không thể nghĩ ra cách hay.”

“Không phải ai cũng có thể làm được, nhìn thấy lễ đăng cơ càng ngày càng gần, chúng tôi cũng chỉ có thể đến xin tội với Tôn Thượng.”

“Chúng tôi bất tài, xin Tôn Thượng giáng tội!”

Dương Đỉnh Thiên dập đầu.

“Chúng tôi bất tài, xin Tôn Thượng giáng tội!”

Các lão tướng lần lượt đập đầu xuống đất.

Diệp Thiên cả giận nói: “Dậy! Đều đứng dậy hết!”

“Bổn tọa không muốn nghe lời tố khổ của các người, cái bổn tọa muốn là giải quyết chuyện dư nghiệt làm loạn lại trong vòng hai tháng, các người mau đi giải quyết những chuyện dư nghiệt làm loạn cho bổn tọa, đi nhanh!”

Không ai trong số họ đứng dậy, tất cả đều quỳ xuống và rùng mình.

Diệp Thiên bật cười: “Các người không muốn tuân lệnh bổn tọa đúng không? Được rồi, tốt rồi, các bất tài như vậy thì bổn tọa sẽ không cho các người đi xử lý chuyện dư nghiệt làm loạn nữa, các người mau đi đến chợ nhìn xem đại đế tử bị chặt đầu như thế nào.”

“Hai tháng sau, chuyện dư nghiệt làm loạn vẫn chưa kết thúc thì chính các người sẽ bị đem ra hành quyết, chặt đầu để thị chúng!”

“Đừng tưởng rằng các ngươi là ái tướng bổn tọa thì ta không dám giết các người. Các người sai rồi, các người sai mười phần, các người không thể giải quyết các vấn đề cho bổn tọa thì bổn tạo giữ các người ở lại làm gì?”

“Dư nghiệt bất bình thì chém hết, đổi người nào có năng lực dẹp loạn!” Vừa dứt lời.

Chỉ nghe ầm một tiếng.

Diệp Thiên trở lại Dưỡng Tâm Điện, cửa phòng đóng chặt, cả đám rùng mình suýt tè ra quần.

“Quốc trượng gia làm sao bây giờ?” Triệu Thương Thiên yếu ớt hỏi.

Quốc trượng gia cười khổ: “Còn có thể làm gì? Tìm quân sư giúp đỡ.”

Chẳng mấy chốc, một đoàn người lại đến chỗ quân sư.

“Ồ, tại sao các người lại mang theo gông cùm đến vậy? Đây là do bị Tôn Thượng kết án sao?” Quân sư cau mày hỏi.

Quốc trượng gia cho biết tình hình.

Quân sư nghe xong thì mặt nặng mày nhẹ nói: “Xem ra lần này Tôn Thượng thật sự rất tức giận. Dựa vào hiểu biết của tôi về Tôn Thượng thì nếu trong vòng hai tháng không giải quyết được chuyện dư nghiệt làm loạn thì Tôn Thượng nhất định sẽ giết các người.”

“Vậy nên làm gì bây giờ?”

Lâm Bá Thiên cuống lên: “Quân sư, ông không thể thấy chết mà không cứu được. Để cho chúng tôi đi chiến trường, chết ở trên chiến trường thì chúng tôi cũng không có gì phàn nàn cả nhưng mà bảo chúng tôi chết vì sư nghiệt thì chúng tôi thật sự không cam lòng!”

“Đúng vậy quân sư chúng tôi không muốn bị dư nghiệt liên lụy mà chết!”

Các tướng quỳ xuống đất, cầu xin quân sư giúp đỡ.

Quân sư thở dài: “Thật ra thì sau khi các người tới lần trước thì tôi đã nghĩ kỹ rồi. Xem ra cái phương pháp của đại đế tử thật sự có thể dẹp yên chuyện dư nghiệt làm loạn trong vòng hai tháng. Ngoại trừ cái này thì xem ra là thực sự không còn cách nào khác.”

“Nhưng mà cứ tha cho dư nghiệt luôn cảm thấy không thích hợp.”

“Đương nhiên, là do tôi không để tâm, dù sao tôi cũng không có người nhà bị dư nghiệt giết. Chỉ cần có thể giải quyết chuyện dư nghiệt làm loạn thì muốn thả dư nghiệt hay giết họ cũng chẳng sao, dù sao chỉ cần thiên hạ có thể thái bình, Tôn Thượng có thể đăng cơ là được.”

“Nhưng mà xét đến cảm xúc của các người thì tôi không nghĩ cũng không thích hợp lắm, làm như vậy thì các người thất vọng như thế nào chứ.”

“Cho nên mấy ngày nay tôi đều suy nghĩ tới suy nghĩ lui, nhưng mà cũng không nghĩ ra biện pháp tốt cứu các người, xem ra lần này các người chạy trời không khỏi nắng rồi!”

Tướng quân nói xong thì các tướng sĩ nhìn nhau.

“Tôi cho rằng chỉ cần có thể dẹp yên dư nghiệt, thiên hạ thái bình, Tôn Thượng có thể thuận lợi đăng cơ là tốt hơn bất cứ thứ gì khác. Về phần cảm thụ của chúng tôi, tôi nghĩ có thể vứt bỏ sang một bên trước đi, Tôn Thượng đã cho chúng ta một cơ hội, là tự chúng ta không có năng lực để báo thù cho người nhà của chúng ta, không thể diệt trừ hết dư nghiệt thì có thể trách được ai? Nếu đã không có khả năng, muốn giết nhưng không thể giết được thì tại sao nhất định phải giết dư nghiệt và đẩy đại đế tử lên đoạn đầu đài? Vì lẽ đó nên tôi nghĩ chúng ta có thể gác lại hận thù với dư nghiệt và dừng việc chém đầu đại đế tử, sau đó chúng ta lại mời đại đế tử dẹp yên dư nghiệt đang làm loạn. Chúng ta có thể mở một mắt nhắm một mắt, xử lý đám dư nghiệt đang làm loạn là quan trọng hơn bất cứ thứ gì, các người nghĩ như thế nào?” Long Tương chậm rãi nói.

“Tôi nghĩ có thể.” Mã Kiêu nói: “Chúng ta không thể dẹp bỏ dư nghiệt đang làm loạn, đến lúc đó Tôn Thượng sẽ lại thay một nhóm người đi. Nếu mà dẹp loạn không được thì lại giết một đám tướng lĩnh khác, cuối cùng không còn một ai có thể giết mà cũng không thể dẹp loạn được. Cuối cùng thì cũng chỉ sợ là có người khác dùng phương thức của đại đế tử, vậy nên chúng tac chẳng phải đã chết vô ích sao?”

“Nếu đã như vậy, tại sao không cứu đại đế từ rồi để ngài ấy tiếp tục làm phương thức cũ cứu chúng ta?”

“Tôi đồng ý!”

“Tôi đồng ý!”

“Tôi cũng đồng ý!”

Các tướng giơ tay.

“Quân sự, ông nghĩ thế nào?”

Quân sư cười nói: “Lúc trước tôi đã nói không sao, tôi không đồng ý phương pháp này là vì lo lắng cho cảm xúc của các người. Nếu các người không quan tâm thì tôi còn có thể nói cái gì, các người muốn thế nào cũng được.”

“Tôi hiểu!”

Quốc trượng gia gật đầu: “Đi thôi, sắp tới giờ hành hình rồi, mau tới đài hành hình đi, kẻo đại đế tử lại bị chém đầu!”

Chẳng mấy chốc, các tướng lao ra đến đài hành quyết.

Tại thời điểm này.

Bảo Bảo đã bị đưa đến nơi hành quyết.

Người giám sát là Mục Toàn Cơ, ngồi vào vị trí, nhắm mắt tập trung, tâm thần quét bốn phương hướng không cho kẻ nào cướp ngục.

Xung quanh khu vực hành quyết, có những người xem từ khắp Tử Vi Tinh, có những dư nghiệt, cũng như những người bình thường, vây quanh chợ rau, có hàng trăm tỷ người thậm chí không có kẽ hở.

“Bảo Bảo! Bảo Bảo của mẹ! Mẹ không chịu được! Mẹ không nỡ xa con...”

Tần Liên Tâm khóc chết đi sống lại dưới pháp trường.

“Ba, ba, ba...”

Đứa con của Bảo Bảo cũng đang khóc thét lên.

Huân Nhi đã khóc ngất xỉu và ngã vào vòng tay của Đóa Đóa.

Nhiều người trong đó có Tần Chí Thành đã khóc sưng cả mắt.

Lúc này, Mục Huyền Cơ mới mở mắt ra, nhìn lướt qua mặt trời trên trời, nhẹ giọng nói: “Đã đến giờ rồi, đưa cho đại đế tử một bát rượu, sau đó tiễn đại đế tử lên đường.”

“Vâng.”

Vương Huyền Khôi bưng một bát rượu lớn đi về phía Bảo Bảo.

“Đại đế tử, uống xong bát rượu này thì cũng đã đến giờ lên đường rồi.”

Bảo Bảo cười buồn lắc đầu: “Tôi còn muốn nhìn mẹ vài lần nữa, không muốn say nữa kẻo say rồi sau này không gặp mẹ nữa.”

Vương Huyền Khôi thở dài, bưng một bát rượu lên.

Hoàng Phủ Tang và Thẩm An Kỳ nhìn từ bên lề đều rất vui trong lòng.

“Em tư, khi Bảo Bảo chết thì thái tử sẽ là Tư Thần của em đó.” Thẩm An Kỳ nói.

Hoàng Phủ Tang cười và nói: “Con của chị mới có hy vọng lớn, dù sao cũng là họ Diệp!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.