Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1855: Lạt mềm buộc chặt, lấy tiến làm lùi!




Tính khí của Hoàng Phủ Tư Thần nổi lên rồi thì chín con trâu cũng không thể kìm được.

Hoàng Phủ Tang không còn cách nào, nhìn thấy rất nhiều người đi cầu xin như vậy, nếu cô ta không đi thì sẽ bị đàm tiếu nên cô ta cũng quỳ dưới mưa với Tư Thần mà cầu xin lòng thương xót.

Khi Thẩm An Kỳ nhận được tin Hoàng Phủ Tang đã đến cầu xin, cô ta cũng đưa các con đến đó.

Trong một lúc, tất cả người nhà của Diệp Thiên đều có mặt, bao gồm cả ba mẹ của Diệp Thiên, đều đang cầu xin cho Bảo Bảo.

Nhưng mà từ đầu đến cuối, cửa Dưỡng Tâm Điện vẫn chưa được mở ra, Diệp Thiên không nói lời nào, cũng không có đi ra nhìn bọn họ.

“Chồng, tha cho Bảo Bảo, xin hãy tha cho Bảo Bảo.”

“Từ nhỏ thằng bé đã cư xử rất tốt, thằng bé cũng đã rửa chân cho anh rất nhiều lần, thằng bé là một đứa con hiếu thảo, nghĩa tình, không chút ý đồ xấu. Thằng bé thả dư nghiệt cũng là để chia sẻ những lo lắng và vấn đề nan giải với phụ hoàng của mình thôi. Thằng bé chỉ nghĩ rằng nếu tha cho những dư nghiệt này thì họ sẽ biết ơn thằng bé và sau này không còn là kẻ thù của Bắc Minh Giáo, không còn hỗn loạn nữa.”

“Khả năng của thằng bé có hạn, chưa từng ra chiến trường, cũng chưa từng giết ai, nên phương pháp giải quyết dư nghiệt của thằng bé có chút đặc biệt. Cho dù không khả thi thì cũng không thể vì điều này mà bị giết thằng bé được! Hãy cho thằng bé một cơ hội để thay đổi và chuyển việc sang một người có năng lực hơn, tha tội chết cho thằng bé có được không?”

“Bảo Bảo, Lạc Lạc, Đóa Đóa, tất cả đều từ trong bụng em sinh ra, đều là miếng thịt rơi khỏi cơ thể của em, nếu bọn họ chết đi thì em cũng sống không nổi.”

“Em biết rằng mình không có khả năng gì, không thể dạy dỗ cho con mình thành tài để chia sẻ gánh nặng với anh, giúp anh giành thiên hạ, cai quản thiên hạ. Tất cả đó đều là lỗi của em, là em không có đủ tư cách làm vợ anh. Anh đưa Bảo Bảo cho em, em sẽ đưa Bảo Bảo, Lạc Lạc và Đóa Đóa, ba mẹ con chúng ta đi sống một cuộc sống của những người bình thường, không gây thêm phiền phức cho anh có được không?”

“Xin anh đừng giết Bảo Bảo, đừng giết Bảo Bảo của em...”

Tần Liên Tâm khóc đến chết đi sống lại, trái tim tan nát.

Con trai cô sắp bị chặt đầu là một người mẹ thì cô là người cảm thấy đau đớn nhất.

Cô nóng lòng muốn dùng chính mạng sống của mình để đổi lấy mạng sống của Bảo Bảo Bảo.

Nhưng mà Diệp Thiên không nói gì, cũng không phản ứng lại cô, để cho Tần Liên Tâm khóc càng thêm thê lương.

“Phụ hoàng, anh Bảo là con ruột của phụ hoàng, tại sao phụ hoàng lại có nhân tâm giết anh Bảo như vậy chứ? Bố mau mở cửa đi, mau thu hồi lệnh đã ban ra đi, phụ hoàng mau cho người thả anh Bảo đi, đừng giết anh Bảo, phụ hoàng!”

Đóa Đóa không biết chuyện nên cũng lo lắng hét lên.

“Chồng! Thứ lỗi cho Bảo Bảo đi!”

“Phụ hoàng, hay tha lỗi cho anh Bảo!”

Thần Diệp Hy và Lăng Tố Như cũng như Nữu Nữu, Doanh Ngọc cũng đều đã khóc.

Huyền Cực Tiên Tôn hét lên: “Diệp Bắc Minh, trái tim của cậu có phải bằng đá không? Bảo Bảo ngoan như vậy, thằng bé làm điều đó cũng chỉ để giúp cậu giải quyết chuyện dư nghiệt làm loạn mà thôi. Cậu không đồng ý với cách làm của thằng bé thì cậu cứ tước chức của thằng bé đi để thằng bé đi xin lỗi Lâm Bá Thiên và các tướng quân là được, tại sao cậu lại muốn chém thằng bé hả?”

“Cậu không cảm thấy đau lòng nhưng mà tôi thì cảm thấy đau lòng, nếu cậu không lên tiếng thả Bảo Bảo đi thì tôi sẽ đi cướp ngục. Tôi không thể trơ mắt nhìn Bảo Bảo bị người ba súc sinh lòng sắt đá như cậu giết chết!”

Ngay khi ông ta nói ra những lời này thì tất cả mọi người đều sợ hãi.

“Huyền Cực Tiên Tôn đừng nói chuyện như vậy.” Tần Liên Tâm kêu lên.

“Tôi nói chuyện như vậy thì sao?” Huyền Cực Tiên Tôn tức giận nói: “Hổ dữ còn không ăn thịt con, vậy mà cậu ta lại muốn giết chính con mình, đúng là không bằng cầm thú!”

Khi vừa dứt lời, một tia sáng bắn ra từ Dưỡng Tâm Điện, đánh trúng cơ thể Huyền Cực Tiên Tôn khiến ông ta bay ra ngoài và rơi xuống đất, nôn ra máu.

“Sư tôn!”

Huân Nhi đi qua nâng Huyền Cực Tiên Tôn dậy, khóc: “Mẹ cháu đã nói là ông đừng nói như vậy, tại sao ông vẫn là nói chứ.”

Khụ khụ khụ khụ...

Huyền Cực Tiên Tôn ho ra máu và mấy lời tức giận cũng không thể nói ra được.

“Huyền Cực Tiên Tôn nói không sai!”

Hoàng Phủ Tư Thần tức giận nói: “Trong khi dạy dỗ chúng con là anh em phải tình như thủ túc, như tay chân của mình mà bảo vệ, một đầu ngón tay cũng không thể để bị thương. Nhưng mà phụ hoàng lại chặt đứt tay chân, đây là việc của một người ba nên làm sao?”

“Phụ hoàng giết anh cả chính anh đang chém tay chân của anh em chúng con, con chẳng cần biết phụ hoàng là ai, con cũng không cho phép ngài chém đi tay chân của con. Nếu phụ hoàng cố chấp làm như vậy, thì đó chính là...”

“Tư Thần, đủ rồi, đừng chọc tức phụ hoàng con nữa!”

Khuôn mặt của Hoàng Phủ Tang tái xanh vì sợ hãi, vội vàng che miệng Hoàng Phủ Tư Thần, không cho anh ấy nói nữa.

Hoàng Phủ Tư Thần kéo tay Hoàng Phủ Tang ra tức giận nói: “Con không thể nhìn nổi cách làm của phụ hoàng, con phải nói, nếu anh cả của con bị giết thì từ nay Hoàng Phủ Tư Thần con sẽ không nhận ông ta làm ba nữa!”

Ầm ầm ầm!

Một tia sáng bắn ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, đánh vào cơ thể Hoàng Phủ Tư Thần, đánh bay Hoàng Phủ Tư Thần ra ngoài, nôn ra máu.

“Tư Thần!”

“Em tư!”

“Anh tư!”

Hoàng Phủ Tang, Tần Liên Tâm, Lạc Lạc, Đóa Đóa, Thần Diệp Hy, Nữu Nữu và những người khác đều sợ hãi chạy đến, đỡ Hoàng Phủ Tư Thần dậy và hỏi anh ấy về vết thương.

“Tư Thần, mẹ cả cảm ơn con đã cứu Lạc Lạc trên chiến trường, lúc Bảo Bảo gặp nạn thì con cũng liều mạng cầu xin thương xót. Ân tình này mẹ cả nhớ trong lòng, nhưng mà con đừng nói gì nữa, tuyệt đối không nên nói nữa, đừng để chính mình liên lụy vào!”

Tần Liên Tâm cảm động đến nước mắt dâng trào.

Trong số rất nhiều người con trai, anh ấy cũng là người duy nhất dám lên tiếng bảo vệ Bảo Bảo.

Cô đã cảm động đến tận tim gan.

“Không!”

Hoàng Phủ Tư Thần lau vết máu khóe miệng, khó khăn đứng lên, rống lên: “Có gan thì phụ hàng để con cùng...”

Đóa Đóa sợ em tư chọc tức phụ hoàng, bị phụ hoàng dưới cơn nóng giận giết chết nên vội đánh ngất anh ấy và hét lớn: “Tử Cương, Tử Bình, đưa em tư của các em về đi.”

Sau khi Hoàng Phủ Tư Thần bị mang đi, Đóa Đóa tức giận đi tới chỗ quân sư.

“Đại công chúa, sao người lại ở đây?”

Quân sư mỉm cười hỏi.

Má của Đóa Đóa phồng lên, giãi bày hết nỗi oan ức trong bụng.

Quân sư cười nói: “Ngài và phụ hoàng của ngài đều đã lên Thiên Đình thế thì tại sao ngài lại không hiểu phụ hoàng ngài đang làm gì? Tôn Thượng đang lạc mềm buộc chặt, lấy tiến làm lùi buộc Lâm Bá Thiên cùng những người khác phải thừa nhận sai lầm của mình. Chỉ có như vậy thì đám dư nghiệt này mới có thể yên lặng được. Chỉ khi thiên hạ này yên ổn thì phụ hoàng của ngài mới có thể đi tạo căn cơ, đặt nền móng cho tương lai nhân tộc đánh vào.”

“Vậy nên đại công chúa phải phối hợp với phụ hoàng của ngài để diễn chứ không phải là trách cứ phụ hoàng của ngài. Nếu thật sự có cách tốt hơn thì Tôn Thượng sẽ không làm như vậy.”

Khi quân sư nói như vậy, Đóa Đóa đột nhiên nhận ra.

Nhưng cô lại tự hỏi: “Tại sao phụ hoàng lại đả thương em tư? Làm như vậy thì trái tim em tư sẽ không nguội lạnh sao?”

Quân sư mỉm cười: “Phụ hoàng ngài không sợ em tư của ngài hận mình, chỉ cần trái tim anh chị em các người có thể ở cùng nhau thì phụ hoàng ngài có thể yên tâm rời khỏi Tử Vi Tinh rồi.”

“Tất cả những gì phụ hoàng ngài làm bây giờ đều là để chuẩn bị cho cuộc kháng chiến chống lại đại quân nhân tộc trong tương lai. Nếu không ngài nghĩ phụ hoàng của ngài có thể vì vài lời nói của Lâm Bá Thiên và những người khác mà bị thuyết phục sao? Ngài quá coi thường phụ hoàng của mình rồi, chỉ cần ánh mắt của Tôn Thượng cũng có thể làm họ sợ chết khiếp.”

“Tôi hiểu!” Đóa Đóa mở lòng, hoàn toàn hiểu rõ.

“Phụ hoàng là sợ mình đi tới đại lục Thiên Thánh, đến lúc đó các tướng sĩ có thù oán với anh Bảo. Vì vậy, phụ hoàng để họ chủ động cầu an cho anh Bảo để tăng thêm mối quan hệ giữa anh Bảo và bọn họ, cũng nhân tiện làm tăng tình cảm giữa các anh em. Những sợi dây này có thể bện lại với nhau và đưa sức mạnh của Bắc Minh Giáo đến cực hạn có phải không?:

Quân sư mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy.”

“Nói như thế thì chính là cáo già ông đã dạy cho phụ hoàng tôi làm như thế này?”

“Ha ha!” Quân sư vuốt râu cười.

Ba ngày trôi qua trong nháy mắt.

Ngày chém đầu Bảo Bảo đã đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.