Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1853: Thái độ của quân sư!




Cung Bắc Minh Tiên Đế đang được xây dựng rầm rộ, có hàng chục tỷ người tham gia xây dựng, căn gác của cung điện, dưới sự kết tinh của trí tuệ và mồ hôi của những người thợ thủ công, từng tòa mọc lên như một khu rừng.

Quân sư Công Dương Hạ đang phụ trách giám sát công việc.

Việc xây dựng cung Tiên Đế là một vấn đề rất hệ trọng, phương hướng và phương vị của tòa nhà phải được bố trí phù hợp với các yêu cầu của ngũ hành và phong thủy.

Quân sư là người thông thạo nhất về ngũ hành và phong thủy trong thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ, đây là lý do tại sao Diệp Thiên yêu cầu ông ấy chọn vị trí và để ông ấy chịu trách nhiệm xây dựng cung điện Tiên Đế.

Lúc này, Quốc trượng gia mang theo một nhóm binh lính Bắc Minh Giáo đến công trường.

“Quân sư, tiến độ của cung Tiên Đế thật sự rất nhanh.” Quốc trượng gia bước tới và mỉm cười.

Quân sư cười ha hả: “Chỉ cần hai tháng nữa Tôn Thượng sẽ lên ngôi và xưng đế, phủ thành chủ nhỏ nhoi kia làm sao có tư cách để Tôn Thượng đăng cơ ở đó?”

“Vì vậy, đối với việc xây dựng cung điện Tiên Đế, tôi không dám chậm trễ một chút nào. Tôi đang thúc giục các thợ thủ công khẩn trương, cố gắng hoàn thành tòa nhà mười ngày trước khi đăng cơ và tổ chức đại lễ đăng cơ để răn đe thiên hạ, để cho các tinh thần và tinh hải xung quanh đến chầu mang lại mặt mũi cho Tôn Thượng, mọi người có nghĩ vậy không?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Các tướng quân mỉm cười gật đầu.

“Đúng vậy.”

Quân sư chuyển đề tài, giả vờ khó hiểu hỏi: “Quốc trượng gia không giám huấn luyện tân binh, Bá Thiên không dọn dẹp và trấn áp dư nghiệt củ thất giáo, còn có các tướng quân đều không tại chức sao? Tại sao lại đến công trường này?”

“Chẳng lẽ ở đây thúc giục tôi mau chóng xây dựng cung Tiên Đế, các người nóng lòng muốn nhìn Tôn Thượng lên ngôi đúng không?”

Nói đến đây, không đợi mọi người lên tiếng, ông ấy lại nở nụ cười: “Các người ở đây không cần lo lắng, nhất định có thể xây dựng cung Tiên Đế trước khi đăng cơ.”

“Đúng là bốn người các ngươi.”

Ông ấy chỉ vào bốn người Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên và Chu Kình Thiên tiếp tục nói: “Bốn người các người trách nhiệm hơn trời và dư nghiệt của thất giáo vẫn đang làm loạn. Tôi nghe nói rằng gần đây còn náo loạn khốc liệt hơn, trong vòng một ngày thì đã có hàng chục tỷ dân thường ở Tử Vi Tinh đã chết trong sự phản loạn của dư nghiệt. Các người phải nhanh chóng trấn áp chúng và cố gắng loại bỏ tất cả dư nghiệt trước khi Tôn Thượng đăng cơ. Nếu không Tôn Thượng ở tại đây đăng cơ, còn dư nghiệt lại gây loạn khắp nơi, lúc đó các Tiên Đế ở vùng sao khác sẽ tới chầu, các người để cho các Tiên Đế của các vùng sao khác nhìn Tôn Thượng của chúng ta ra sao? Đây chẳng phải là khiến cho các Tiên Đế và sứ giả của các vùng sao khác cười nhạo Tôn Thượng sao? “

“Điều này…”

Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, và Chu Kình Thiên ngay lập tức gãi đầu và tỏ vẻ xấu hổ.

Quân sư cười cười: “Biết rõ các người chịu nhiều áp lực, dù sao cũng là dư nghiệt của thất giáo. Bốn người các người bận đến chổng vó lên trời cũng khó có thể tống khứ bọn họ.”

“Nhưng mà không sao, Quốc trượng gia còn có các chúng tướng không phải đều khá nhàn rỗi sao? Gọi bọn họ đến giúp đỡ đi, điều động tất cả đại quân có thể điều động, loại bỏ dư nghiệt càng sớm càng tốt!”

“Vậy bốn người các người chắc hẳn cũng sẽ bớt áp lực rồi nhỉ?”

“Điều này...”

Các tướng đều vò đầu bứt tai, lúng túng.

Quân sư lập tức không vui: “Trước khi phản công, mọi người đều la hét giết dư nghiệt của thất giáo. Bây giờ cơ hội nằm ở trước mắt thì các người đều phải nên cao hứng giết dư nghiệt, thay vì giả bộ làm khó trước mặt tôi. Tôi còn phải giám sát việc xây dựng cung Tiên Đế nên không thể giúp ngươi diệt trừ dư nghiệt, nếu tôi giúp các người thì ai sẽ giám sát việc xây dựng cung Tiên Đế?”

Các tướng xua tay và nói: “Chúng tôi không nhờ quân sư giúp đỡ.”

“Vậy các người kết bè kết lũ chạy đến đây làm gì?” Lâm Bá Thiên ngượng nghịu cười.

“Quân sư, là như thế này.” Ông ta nói: “Gần đây dư nghiệt quả thực đặc biệt hung tợn và cũng rất xảo quyệt, ở chỗ này làm loạn, chỗ kia gây chuyện. Khi chúng ta đuổi tới thì chúng sẽ trà trộn vào dân thường, có nhiều thường dân như vậy nên cũng hoàn toàn không biết người nào là dư nghiệt thật, bởi vì họ không có chữ dư nghiệt viết trên khuôn mặt của họ. Hơn nữa, người dân Tử Vi Tinh đã nằm dưới sự cai trị của thất đế nên không muốn để cho chúng tôi dư nghiệt, vì vậy chúng tôi cảm thấy đau đầu.”

“Chúng tôi đau đầu thì không có chuyện gì, mấu chốt là Tôn Thượng cũng rất khó chịu vì vậy ngài ấy đã để đại đế tử đi dẹp loạn đám dư nghiệt này. Tôn Thượng cho đại đế tử thời hạn một tháng, nếu không dẹp được loạn dư nghiệt thì đại đế tử nhất định phải chịu trừng phạt thật nặng.”

“Phỏng chừng đại đế tử cũng đã bó tay hết cách nên áp dụng chiến lược lấy đức báo ân, dùng chiêu thả dư nghiệt đi để bọn họ cảm động. Nhưng mà tôi không đồng ý với ngài ấy, đại đế tử trong cơn tức giận đã để Vương Huyền Khôi đến bắt tôi. Tôn Thượng khi biết được điều này thì rất tức giận lệnh ba ngày sau sẽ chém đầu thị chúng để làm nguôi ngoai cơn giận của những cựu binh của Bắc Minh Giáo chúng tôi.”

“Nhưng chúng tôi đều không muốn ép Tôn Thượng giết đại đế tử, chỉ là không cam lòng việc đại đế tử thả dư nghiệt nên muốn để Tôn Thượng ngăn cản hành vi của đại đế tử. Nhưng mà ai ngờ Tôn Thượng lại tức giận như vậy, trực tiếp ra lệnh chém đầu làm chúng tôi không kịp đối phó!”

“Này cũng không còn cách nào nên chúng tôi đến đây để mời quân sư đứng ra, tôi hy vọng quân sư có thể thuyết phục Tôn Thượng đừng giết đại đế tử. Tuy rằng đại đế tử có tội nhưng mà tội không đáng chết, quân sự nói xem có đúng không?”

“Hồ đồ!” Quân sư giả bộ tức giận: “Dư nghiệt chỉ có thể giết chết, làm sao có thể thả ra? Nếu như thả dư nghiệt thì không phải sẽ làm trái tim của các lão tướng của Bắc Minh Giáo lạnh đi sao?”

“Vì vậy Tôn Thượng đã làm đúng, nên xử trảm đại đế tử, tôi cũng vừa mới biết. Nếu như tôi biết sớm thì tôi sẽ cùng đi với các người mà nghiêm túc xin Tôn Thượng xử tội để răn đe!”

“Điều này...” Các tướng nhìn nhau.

Họ không thể tưởng tượng rằng thay vì cầu xin cho Bảo Bảo trái lại quân sư còn muốn Tôn Thượng chém đầu Bảo Bảo. Đây thật sự là điều mà họ không ngờ tới.

“Quân sư, cái này cũng không đến nỗi, dù sao ngài ấy cũng là con trai trưởng của Tôn Thượng.” Dương Đỉnh Thiên yếu ớt hỏi.

“Làm sao mà không đến nỗi được?”

Quân sư nghiêm túc nói với các tướng: “Tôn Thượng vì để xả giận trong lòng cho các người, ngay cả con trưởng cũng giết, điều này cho thấy các người quan trọng các như thế nào!”

“Như vậy các người cũng không còn bao nhiêu thời gian nữa, trong vòng hai tháng nhất định phải thu dọn sạch sẽ đám dư nghiệt này, nếu không sẽ làm Tôn Thượng thất vọng rồi. Đến lúc đó cho dù Tôn Thượng không phạt các người thì tôi cũng xin Tôn Thượng chém hết những người tướng bất tài! “

“Cái gì!” Các tướng đều sửng sốt.

Quân sư thúc giục: “Nhất định phải dẹp loạn đám dư nghiệt này càng sớm càng tốt, các người đừng ở chỗ này nữa, nhanh đi làm việc đi, tôi tin tưởng các người có khả năng đó.” Các tướng bỗng hoảng hốt.

“Quân sư, đừng nói là hai tháng, chính là hai trăm năm, hai ngàn năm thì chúng tôi cũng không thể đảm bảo có thể giải quyết chuyện dư nghiệt làm loạn. Ông muốn chúng ta dùng hai tháng để dẹp yên chuyện dư nghiệt làm loạn, đây không phải là muốn mạng của chúng tôi sao?” Lâm Bá Thiên gấp muốn khóc.

“Đúng vậy quân sư. Dư nghiệt này quá xảo quyệt, chúng tôi không thể đảm bảo rằng chúng tôi có thể giải quyết chuyện dư nghiệt làm loạn trong vòng hai tháng!” Các tướng lần lượt tố khổ.

Quân sư nghiêm nghị nói: “Sắp tới đại lễ đăng cơ của Tôn Thượng rồi, các người vậy mà nói với tôi rằng các người không có lòng tin sẽ giải quyết xong chuyện dư nghiệt làm loạn trong vòng hai tháng. Các người muốn ngày Tôn Thượng đăng cơ thì dư nghiệt chạy đến Đô Thành làm loạn và để cho thiên hạ chê cười Tôn Thượng sao?” “Vì lẽ đó bất kể các người dùng phương pháp gì thì cũng phải giải quyết chuyện dư nghiệt làm loạn trong vòng hai tháng, nếu không thì các người mang đầu đến gặp Tôn thượng đi.”

“Đây là chuyện cực kỳ quan trọng, không thể cò kè mặc cả được, vì vậy các người hãy trở về nghĩ biện pháp đi. Nếu trong vòng ba ngày không nghĩ ra được biện pháp hữu hiệu thì các người hãy đến trước mặt Tôn Thượng tự sát nhận tội đi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.