Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1850: Diệp Thiên nói ra sự thật!




Lúc này, cung Tiên Đế.

Diệp Thiên ngồi một mình trong Dưỡng Tâm Điện, rơi vào trầm tư.

Vốn nghĩ rằng sẽ rất vui và hạnh phúc khi được quay lại thời gian và không gian để được ở bên cả gia đình.

Nhưng mọi thứ dường như không được như mong muốn.

Sau khi trở về, hắn nhận ra rằng mình chẳng hài lòng gì, cũng chẳng vui vẻ gì.

Vì đã biến chất, ngôi nhà này tử khi quay trở lại thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ thì nó đã không giống ngôi nhà trước kia.

Trong cái nhà xưa kia ở Trái Đất thì chỉ có một phái Tuyết Thần Tông nho nhỏ, không có quyền lợi dụ dỗ mà tranh giành, gia đình hòa thuận, không có chuyện gì có thể khiến cho bọn họ tranh chấp.

Kể từ khi bắt đầu phản công, vợ và con trai đã mở rộng tầm nhìn và nhìn thấy nhiều thứ hơn, vì vậy tâm trí của họ đã thay đổi.

Trong thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ to lớn này nằm trong tay hắn, ai lại không muốn con trai mình được sủng ái và lên ngôi thái tử?

Thái tử nhất phải lập, bởi vì hắn còn đi tới đại lục Thiên Thánh chuẩn bị ngăn cản nhân loại tiến vào thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ. Chuyện này sẽ mất rất nhiều năm, quốc gia không thể thiếu vua trong một ngày, phải sắc lập thái tử, khi đi vắng thì người đó sẽ trông coi việc nước thay hắn, quản lý giang sơn này.

Những người vợ chắc cũng đã ngửi thấy mùi này nên họ đều hy vọng rằng con trai mình sẽ trở thành thái tử, và vì điều này mà họ bắt đầu tranh giành nhau.

Đây là điều hắn không muốn thấy nhất.

Nhưng mà bản chất con người là hiểm ác, cho dù như thế nào thì hắn cũng không muốn nhìn thấy cái này lên men, hơn nữa còn là không ngừng lên men.

Vì thế hắn đặc biệt khổ não.

Hơn nữa khi Bảo Bảo làm lắng đi chuyện dư nghiệt làm loạn, hắn có thể tưởng tượng sắp tới sẽ có một đợt hỗn loạn mới. Các tướng cũ của Bắc Minh dưới quyền đều không hài lòng với cách làm của Bảo Bảo Bảo và chạy đến đòi hắn một lời giải thích.

Nếu như hắn nói rằng hắn đồng ý với cách làm của Bảo Bảo Bảo thì sẽ làm lạnh trái tim của những người lính trung thành với hắn.

Nhưng nếu vì chuyện này mà ngăn cản hành động của Bảo Bảo thì chuyện dư nghiệt làm loạn lại không thể hạ xuống được, hắn cũng sẽ không thể đi tới đại lục Thiên Thánh và tu luyện của hắn sẽ không thể nhanh chóng tiến bộ, đây sẽ là một thảm họa diệt vong!

Tất cả các loại rắc rối quấn quanh thân khiến Diệp Thiên vô cùng đau đầu.

Cốc cốc cốc!

Cửa phòng Dưỡng Tâm Điện bị người ta gõ.

“Mời vào.” Diệp Thiên nói.

Kẽo kẹt!

Cánh cửa được đẩy ra, hai cô gái mảnh mai bước vào.

Đó là Nữu Nữu và Doanh Ngọc.

Nữu Nữu đang bưng khay, Doanh Ngọc thì đi tay không.

“Nữu Nữu, Doanh Ngọc, tại sao hai con lại ở đây?” Diệp Thiên cười hỏi.

Nữu Nữu cười đáp: “Mẹ con nói gần đây dư nghiệt của thất giáo rất dữ dội, phụ hoàng hẳn là đau đầu cho nên bọn con hầm một phần canh để bồi bổ cho phụ hoàng.”

Doanh Ngọc nhảy đến phía sau Diệp Thiên, bóp lưng Diệp Thiên, cười nói: “Doanh Ngọc không biết làm cách nào để giúp phụ hoàng phân ưu, vì vậy con đến bóp lưng cho phụ hoàng.”

Diệp Thiên bật cười: “Con gái ngoan, Nữu Nữu và Doanh Ngọc đều là con gái ngoan của phụ hoàng!”

Hai cô gái cười khúc khích, Doanh Ngọc đấm lưng cho Diệp Thiên, Nữu Nữu cho Diệp Thiên ăn canh, họ rất ngoan ngoãn và hiếu thảo, điều này khiến Diệp Thiên rất hài lòng.

“Nữu Nữu, Doanh Ngọc, hai con nghĩ gì về Bảo Bảo?” Diệp Thiên hỏi.

Nữu Nữu trả lời: “Anh Bảo rất tốt, chăm sóc anh chị em rất chu đáo”.

“Ừ!” Nữu Nữu gật đầu như củ tỏi: “Doanh Ngọc từ nhỏ đã không có mẹ, phụ hoàng thì thường xuyên ra ngoài, cũng là mẹ cả, anh Bảo và anh Lạc đã chăm sóc Doanh Ngọc. Anh Bảo rất quan tâm Doanh Ngọc, trong số rất nhiều anh em thì anh Bảo và anh Lạc là những người tốt nhất đối với Doanh Ngọc!”

“Thưa phụ hoàng, con cũng nghĩ vậy.” Nữu Nữu nói.

Diệp Thiên vui vẻ cười: “Phụ hoàng biết rồi, chuyện phụ hoàng hỏi các con, các con đừng nói cho ai biết, cũng không nên nói cho mẹ các con biết được không?”

“Biết ạ, phụ hoàng.”

Lúc này, quân sư bước vào.

“Nữu Nữu, Doanh Ngọc, hai con đi xuống trước đi.”

Nhìn thấy quân sư vẻ mặt trịnh trọng, Diệp Thiên phất tay.

“Vâng, thưa phụ hoàng.” Hai cô gái ngoan ngoãn lùi lại và đóng cửa.

“Nói đi.” Diệp Thiên nói.

Quân sư quỳ trên mặt đất, cắn răng nói: “Tôn Thượng, xin ngài rút lại chuyện để đại đế tử giải quyết chuyện dư nghiệt làm loạn, nếu không cứ để mặc cho ngài ấy làm vậy thì sẽ làm cho các tướng lĩnh Bắc Minh Giáo cũ càng bất mãn nghiêm trọng. Đến lúc đó thì sẽ không có kết cuộc tốt!”

Diệp Thiên nhẹ giọng nói: “Đứng dậy đi.”

“Nếu ngài không thu lại thì thuộc hạ sẽ quỳ ở đây mãi!” Sắc mặt quân sư kiên quyết.

Ông ấy cũng là một cựu thần của Bắc Minh Giáo, mặc dù ông ấy chỉ có một mình và không bị tàn sát cửu tộc, nhưng mà có rất nhiều binh lính của Bắc Minh Giáo đã được ông ấy mang ra ngoài và dạy họ chiến đấu. Chúng tướng đều đối xử với quân sư rất tốt, có tình cảm sâu nặng. Năm đó có rất nhiều quân sĩ đã chết dưới tay của thất giáo, gia tộc vô số binh lính bị tàn sát nên ông ta đặc biệt hiểu được tâm tư của những cựu binh còn sống vì lẽ đó nên cùng cũng biết hành động của Bảo Bảo sẽ khiến các tướng sĩ cảm thấy bất công.

“Quân sư cũng không đồng ý với cách làm của Bảo Bảo Bảo?” Diệp Thiên hỏi.

Quân sư nói: “Thuộc hạ không dám đồng ý bừa, phương pháp này sẽ làm tổn thương trái tim của các lão thần Bắc Minh Giáo!”

Diệp Thiên nở nụ cười, đứng dậy đi tới phía sau quân sư, bắt chéo hai tay sau lưng nói: “Có nhớ tới ông từng nói với bổn tọa rằng bổn tọa sẽ chết trước khi xuất chinh, sống lại là lối thoát duy nhất cho bổn tọa không?”

“Đương nhiên thuộc hạ nhớ kỹ.”

“Vậy thì ông có biết tại sao dự đoán này đột nhiên mất đi hiệu lực không?”

“Điều này...”

Quân sư lắc đầu nói: “Thuộc hạ thật không biết.”

“Vậy thì ta sẽ cho ông biết tại sao lời tiên đoán không thành công.”

Diệp Thiên đi tới trước mặt quân sư, nghiêm trang nghiêm túc nói với ông ấy: “Bởi vì ông hiện tại, các tướng quân hiện tại đã chết một lần, bổn tọa phản công Tử Vi Tinh không thành, toàn bộ đại quân đều bị quét sạch. Sau khi trở về Trái Đất thì bị bảy tên chó già này hợp lực với lão tổ của thất giáo đánh lên Thiên Đình, bổn tọa ở trên Thiên Giới trăm năm, mà trên trời một ngày thì dưới đất một năm, tất cả đã chết trong hơn 36 nghìn năm. Lý do tại sao ông sống lại là do bổn tọa đã từ bỏ bảo tọa chí tôn của Tam Giới, đảo ngược thời gian và không gian của Trái Đất trong 36 nghìn năm và rút lui trở lại trước cuộc phản công của Tử Vi Tinh, điều này đã thay đổi dự đoán của ông, ông hiểu không?”

“Cái gì!” Quân sư vô cùng sửng sốt khi nghe điều này, không thể tin vào tai mình.

Diệp Thiên nói tiếp: “Trước khi xoay chuyển thời gian và không gian, bổn tọa quay trở lại Tử Vi Tinh, khi đó thì Tử Vi Tinh đã bị đại quân nhân tộc ngoại vực đánh hạ. Những đại quân nhân tộc đó đến từ một nơi gọi là đại lục Thiên Thánh nơi có nhiều Kim Tiên, đại quân hùng mạnh, dân số gấp nhiều lần thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ.”

“Lý do tại sao tôi muốn giải quyết sự hỗn loạn của dư nghiệt càng sớm càng tốt là vì sau khi các người chết, tôi đã lên Thiên Giới và Tư Thần đã thống nhất thế giới Tinh Hà trung tâm của vũ trụ rồi áp dụng chính sách giết tất cả dư nghiệt này gây bất mãn cho người dân trong thiên hạ. Khi nhân tộc đến thì các người dân địa phương không chỉ không giúp Tư Thần chống lại đại quân của nhân tộc mà ngược lại còn giúp đại quân nhân tộc đối phó với Tư Thần. Vì lý do này nên giang sơn của Tư Thần ngay lập tức sụp đổ và thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ cũng thành thuộc địa của nhân tộc.”

“Bài học cho quá khứ hiện ra trước mắt, lẽ nào quân sư hy vọng rằng khi đại quân nhân tộc tiến vào thì những người trong thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ sẽ giúp đại quân nhân tộc đối phó với đại quân Bắc Minh Giáo của chúng ta khiến cho Bắc Minh Giáo của chúng ta hai mặt đối địch, dẫn đến diệt vong sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.