“Đóa Đóa đừng đi!”
Tần Liên Tâm vội vàng kéo Đóa Đóa lại.
“Nếu con đi nói rồi thì ba con sẽ gọi mấy mẹ của con đến mắng họ, điều này không phải là càng làm cho mẹ con đắc tội với họ hơn nữa sao?”
“Vì vậy, chúng ta đừng nói gì cả, không làm gì cả, chỉ giả vờ như chúng ta không biết gì là được.”
“Chúng ta cứ yên lặng làm một kẻ ngốc, mẹ không phải là người khôn ngoan, mẹ chỉ muốn trở thành một người phụ nữ ngốc, như vậy thì mình sẽ không quá lao lực.”
Càng nghĩ về điều đó, Đóa Đóa càng tức giận.
Cả cô và ba cô đều mơ ước được phục sinh đại gia đình này, ai ngờ được sau khi phục sinh thì họ vì sự tranh giành mà xa lánh mẹ cô, điều đó khiến cô đặc biệt không vui.
Nhưng cô cũng cảm thấy đau lòng cho mẹ mình, vì vậy cô chỉ có thể nghe lời của mẹ là không tìm kiếm ba. Vì cái thứ nhân tính này không phải là thú cô có thể giải quyết được.
Ngày hôm sau, Bảo Bảo gọi Vương Huyền Khôi lên đường.
Thông qua việc truyền âm.
Anh ấy được biết Lâm Bá Thiên đã bắt được một ít dư nghiệt của các giáo hơn nữa còn bắt tất cả người trong cửu tộc của dư nghiệt và dự định sẽ chép đầu những dư nghiệt này vào lúc 12 giờ 45 phút buổi trưa.
Vì vậy, anh ấy lấy theo Thượng Phương Bảo Kiếm mà Diệp Thiên đưa cho anh ấy và yêu cầu Vương Huyền Khôi nhanh chóng mang nó đến Đô Thành ban đầu của Thiên Đạo Giáo là thành phố Thiên Châu.
Thành phố Thiên Châu.
Đã gần tới 12 giờ 45 phút trưa.
Sáu dư nghiệt và cửu tộc của họ tổng cộng hơn có hơn 30 nghìn người, bị áp giải đến chợ bán đồ ăn.
Lâm Bá Thiên mặc bộ giáp đen ngồi trên đài hành hình không giận tự uy.
“Lâm Bá Thiên, ông nhất định sẽ không chết tử tế được!”
“Tên chó Lâm Bá Thiên ông muốn chém muốn giết thì cứ hướng đến chúng tôi, ông giết những người thân vô tội của chúng tôi làm gì?”
“Đừng la hét nữa, đầu rơi xuống thành một vết sẹo lớn, mười tám năm sau thì vẫn sẽ là anh hùng một lần nữa, đừng cúi đầu trước súc sinh Lâm Bá Thiên!”
Những dư nghiệt đang nguyền rủa.
“Hu hu... mẹ ơi, con không muốn chết.”
“Ba ơi, con không muốn chặt đầu.”
Nhiều trẻ em khóc vì sợ hãi.
“Vì sáu tên dư nghiệt mà chém đầu hơn 30 nghìn người, thật quá tàn nhẫn!”
“Bắc Minh Giáo này thật sự là vô nhân tính, đây là muốn diệt trừ tận gốc rễ!”
“Quá thảm rồi, có rất nhiều trẻ em dưới mười tuổi, còn có hàng trăm đứa trẻ sơ sinh chúng đều vô tội. Thật là vô nhân đạo khi bắt cả chúng phải chết theo!”
Hàng trăm triệu người vây nghị luận sôi nổi.
“Im hết cho tôi!”
Lâm Bá Thiên đập bàn giận dữ nói: “Năm đó Bắc Minh Giáo bị tiêu diệt, dư nghiệt của Bắc Minh Giáo chúng tôi không phải cũng bị bảy tên chó già Tiên Đế kia ra lệnh bắt một thì giết cửu tộc sao?”
“Tôi, Lâm Bá Thiên cả nhà mấy trăm ngàn người đều chịu liên lụy không chừa một người, dùng phương pháp tương tự trên dư nghiệt của thất giáo làm sao có thể trở thành Bắc Minh Giáo độc ác vô nhân đạo?”
“Nếu tôi không giết họ thì chẳng lẽ muốn nuôi chúng đủ lông đủ cánh và trở thành kẻ thù của Bắc Minh Giáo của tôi sao?”
“Ngàn dặm đê bị hủy bởi tổ kiếnm nếu không nhổ cỏ tận gốc những tên dư nghiệt này thì căn cơ vững chắc của Bcắ Minh Giáo tôi sớm muộn cũng bị hủy trên tay dư nghiệt này mà thôi!”
“Nếu có ai dám chửi bới Bắc Minh Giáo của tôi vì chuyện này thì đừng trách tôi giết hết các người!”
Khi vừa dứt lời thì những người xem đột nhiên im lặng.
Họ không dám nói gì nhưng đều tỏ ra bất bình và tức giận với hành động của Lâm Bá Thiên.
“Ha ha ha!”
Một trong những dư nghiệt cười ha hả và nói: “Lâm Bá Thiên, ông nghĩ rằng ông có thể dọa được dư nghiệt của thất giáo bằng cách làm này sao? Ông không thể dọa được, không thể dọa được!”
“Dư nghiệt của thất giáo cùng gia tộc của bọn họ cộng lại lên đến hàng trăm tỷ người, ông cứ từ từ giết bọn họ. Ngàn năm, vạn năm sau ông cũng không giết hết được!”
“Lửa rừng thiêu đốt bất tận, gió xuân thổi qua lại tái sinh, ông giết càng nhiều thì người chết càng nhiều, dư nghiệt càng nhiều!”
“Chờ đến hàng ngàn năm sau thì ông sẽ thấy rằng hàng trăm tỷ dư nghiệt ban đầu đã trở thành hàng trăm nghìn tỷ dư nghiệt. Lúc đó, chế độ do Bắc Minh Giáo của ông thiết lập sẽ bị hủy diệt bởi chính dư nghiệt của chúng ta. Nếu không tin thì ông cứ chờ xem, sẽ có ngày đó thôi! Ha ha ha…”
“Hừ!”
Lâm Bá Thiên hừ lạnh: “Muốn hù dọa tôi? Không có cửa đâu, tôi không sợ, Lâm Bá Thiên không phải là người ăn chay, Tôn Thượng nhà tôi cũng không phải là ngồi không. Đừng nói hàng nghìn năm, thậm chí hàng triệu năm sau thì cũng đừng ai muốn tiêu diệt Bắc Minh Giáo của tôi!”
Vừa dứt lời.
Ông ta chộp lấy một lệnh bài.
“Bây giờ là 12 giờ 45 phút trưa, hành hình cho tôi, không giữ lại một người nào!”
Ông ta ném lệnh bài xuống.
Ngay lập tức, phụt phụt phụt!
Mỗi đao phủ phun rượu vào thanh đồ đao, sau đó giơ lên thật cao.
Nhất thời thì tiếng khóc, tiếng cười man dại, tiếng van xin thương xót +... vang dội khắp không gian.
Ngay khi những tên đao phủ chuẩn bị hành hình thì một giọng nói vang lên từ chín tầng mây.
“Đao hạ lưu nhân!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đã quay sang nhìn.
Nhìn thấy Bảo Bảo cưỡi Xích Nhãn Kim Mao Hống của Diệp Thiên dẫn theo Vương Huyền Khôi cùng binh mã chạy đến.
“Trước tiên chờ một chút!”
Lâm Bá Thiên đứng dậy và hét lên.
Đao phủ thu ngay lập tức.
Rất nhanh sau đó, Bảo Bảo và Vương Huyền Khôi đáp xuống trên bục hành quyết.
“Lâm Bá Thiên bái kiến đại đế tử!”
Lâm Bá Thiên ôm quyền.
“Bái kiến đại đế tử.”
Những người lính xung quanh khu hành hình cũng như những tên đao phủ, lần lượt quỳ xuống.
Một số người xem thì hành lẽ và một số người thì thờ ơ.
“Tất cả đều miễn lễ đi.” Bảo Bảo xua tay.
Sau khi mọi người đứng dậy, Lâm Bá Thiên hỏi: “Đại đế tử, sao ngài lại ở đây?”
Bảo Bảo cho biết: “Gần đây, dư nghiệt của Tử Vi Tinh thường xuyên làm loạn và dân chúng lầm thân nên phụ hoàng cảm thấy rất đau đầu. Phụ hoàng đã ra lệnh cho tôi phải dẹp yên dư nghiệt đang làm loạn trong vòng một tháng, toàn bộ Bắc Minh Giáo sẽ nghe theo lời của tôi và phải tuân theo sự sắp đặt của tôi. Nếu như cản trở thì coi như là không làm theo luật, có Thượng Phương Bảo Kiếm làm bằng chứng.”
Giọng nói của Bảo Bảo Bảo vừa dứt thì Vương Huyền Khôi đã lấy ra Thượng Phương Bảo Kiếm, Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm!
“Tham kiến Bắc Minh Tiên Đế.”
Lâm Bá Thiên, những người lính xung quanh khu hành quyết và tất cả những người đang xem đều cúi đầu trước Vạn Hồn Huyết Ẩm Kiếm.
“Đứng dậy hết đi.” Bảo Bảo hét lên.
“Tạ Bắc Minh Tiên Đế!”
Sau khi mọi người đứng dậy, Bảo Bảo nói: “Đại Thống Lĩnh Lâm hãy nhanh chóng ra lệnh cho đao phủ dỡ bỏ địa điểm hành quyết, sau đó ra lệnh cho mọi người cởi trói cho dư nghiệt.”
Lâm Bá Thiên sửng sốt, khó tin nói: “Đại đế tử muốn buông tha những này dư nghiệt này?”
“Không sai.”
Bảo Bảo nói: “Phụ hoàng của tôi chỉ do tôi một tháng để hoàn toàn dẹp loạn, nếu tiếp tục tàn sát thì đừng nói là một tháng, chính là mười năm, một trăm năm thì tôi cũng không chắc có thể dẹp loạn.”
“Vì vậy sau khi cân nhắc kỹ lưỡng thì tôi quyết định buông tha cho dư nghiệt.”
“Cái gì!”
Lâm Bá Thiên và những người lính sợ ngây người.
“Tôn Thượng có biết không?” Lâm Bá Thiên hỏi.
Bảo Bảo nói: “Phụ hoàng tôi không biết chỉ cho tôi một tháng, tôi có thể dẹp loạn bất kể dùng biện pháp gì, nếu không sau một tháng tôi sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”
“Cho nên chuyện buông tha cho họ là ý muốn của cá nhân tôi, không liên quan gì đến phụ hoàng tôi.”
Anh ấy không thể nói là ba anh ấy đã đồng ý, nếu không khi bị truyền ra ngoài, người khác sẽ nói Diệp Bắc Minh không khuất phục nổi dư nghiệt, sợ rằng dư nghiệt sẽ gây ra hỗn loạn. Cho nên anh ấy mới nói đây là ý của mình, vậy thì tướng lĩnh dưới quyền của Diệp Thiên chỉ có thể không hài lòng với anh ấy, chứ không khó chịu với quyết định của Diệp Thiên.
“Tôi không đồng ý!”
Lâm Bá Thiên tức giận nói: “Không giết những dư nghiệt này mà để chúng đi, một ngày nào đó bốn người Thái Huyền Tiên Đế, Minh Thiên, Hạo Thiên và Ngạo Thiên trở lại và một khi họ ra lệnh thì bọn người này chắc chắn sẽ nghe theo bốn tên chó già đó. Sau đó sẽ hình thành một thế lực đại quân để đối phó với Bắc Minh Giáo của chúng ta. Cho nên, tôi không đồng ý buông tha họ! Kiên quyết không buông tha!”
Bảo Bảo chỉ vào Thượng Phương Bảo Kiếm và nói: “Đại Thống Lĩnh Lâm, nhưng phụ hoàng tôi nói rằng nếu ai đó ngăn cản tôi trong việc dập tắt dư nghiệt đang hỗn loạn thì tôi có thể có quyền xử phạt, nếu ông không tin tôi thì hãy hỏi Đại Thống Lĩnh Vương.”