Thời gian cho một nén hương đã sớm kết thúc.
Diệp Thiên cười nói với các con trai: “Bây giờ mỗi người trong số các con đều có cơ hội thể hiện tài năng của mình. Ai nghĩ ra được cách hay thì ba sẽ dùng của người đó..”
“Thời gian cho một nén hương đã hết, nếu các con đã nghĩ ra cách thì có thể giơ tay.”
Vừa dứt lời thì có bốn người con trai giơ tay.
Diệp Thiên chỉ vào con trai cả của Thẩm An Kỳ: “Tử Cương, con nói trước.”
Diệp Tử Dương nói: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng đối với những dư nghiệt này thì chúng ta nên nhổ cỏ nhổ gốc, bắt hết cửu tộc của đám dư nghiệt sau đó lập đài, định thời gian rồi công khai lăng trì xử tử!”
“Nếu có dư nghiệt muốn đến cứu thì có thể một lưới bắt hết bọn chúng lại, nếu không có dư nghiệt dám tới cứu thì cũng có thể có tác dụng răn đe.”
“Làm thêm vài lần nữa thì nhi thần tin rằng dù dư nghiệt có mạnh đến đâu thì cuối cùng chúng cũng sẽ rụt rè và sau đó Tử Vi Tinh sẽ dần trở lại bình thường!”
“Nhi thần đã nói xong.”
Diệp Thiên sau khi nghe xong liền mỉm cười. “Biện pháp này của con không thể thấy hiệu quả ngay. Điều vi phụ muốn đối với là một phương pháp nhanh chóng và hiệu quả, hơn nữa phương pháp của con biến số rất lớn, nếu không làm cho dư nghiệt kinh sợ mà chọc giận bọn họ thì họ sẽ càng làm loạn ghê gớm hơn nữa.”
“Phải biết rằng, Tử Vi Tinh có dân số 800 nghìn tỷ người và những tàn tích còn lại lên đến hàng chục nghìn tỷ người và không phải tất cả những dư nghiệt đều sẽ sợ trò này của con.”
Diệp Tử Cương nhất thời không nói nên lời.
Diệp Thiên lại chỉ vào con trai của Tô Lạc Thiền: “Tử Bình, con nói đi.”
Diệp Tử Bình nói: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng nên phái một đại quân phong tỏa tất cả các thành trì, các quận huyện để lục soát từ nhà này sang nhà khác. Chỉ cần có nghi ngờ thì chúng ta sẽ giết, thực hiện chính sách thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”
Diệp Thiên xua tay: “Phương pháp của con còn tệ hơn, trên mặt dư nghiệt cũng không có ghi chữ dư nghiệt. Con đi lục soát thì bọn họ sẽ xử sự như người dân bình thường, hết tất cả những người dư nghiệt đều như thế này, con cũng không thể giết tất cả mọi người trong Tử Vi Tinh đúng không?”
“Điều này...”
Diệp Tử Bình nhất thời không nói nên lời.
Diệp Thiên chỉ vào con trai của Dương Tử Hi con trai: “Tử Hoa, con nói đi.”
Diệp Tử Hoa nói: “Phụ hoàng, nhi thần cho rằng tiếp theo nên ban chiếu lệnh, nếu dư nghiệt không gây ra hỗn loạn thì chúng ta sẽ không giết, sau này thì chúng đều là con dân của phụ hoàng. Nếu như vậy thì số lượng người làm loạn sẽ giảm đi, nếu vẫn còn người làm loạn thì chỉ cần bắt chúng và cửu tộc của chúng lăng trì là được.”
Diệp Thiên cười nói: “Phương pháp này không khả thi, con biết quá ít về bọn họ, những dư nghiệt này là đều có mối thù giết ba con không đội trời chung, cho dù được cho một con đường sống sót thì bọn họ cũng sẽ tiếp tục làm loạn mà thôi.”
“Hơn nữa nếu ra chỉ dụ này thì người trong thiên hạ nghĩ rằng vi phụ sợ dư nghiệt.”
Diệp Tử Hoa bĩu môi: “Để nhi thần suy nghĩ lại xem có cách hay không.”
Diệp Thiên chỉ vào hai người nữa, nhưng mà vẫn không hài lòng với phương pháp của họ.
Hắn nhìn Tư Thần vẫn chưa giơ tay, nói: “Tư Thần, con có cách hay không?”
Tư Thần mỉm cười: “Phương pháp của nhi thần cũng giống như của em sáu, trực tiếp nhổ cỏ tận gốc. Nhưng mà phụ hoàng lại cảm thấy phương pháp này không thích hợp, nên nhi thần cũng không còn cách nào khác.”
Diệp Thiên nhìn Lạc Lạc: “Còn con thì sao?”
Lạc Lạc lắc đầu: “Nhi thần là cá muối, không nghĩ ra cách hay.”
“Ha ha!”
Câu nói này chọc cho tất cả các anh em cười phá lên.
Diệp Thiên biết Lạc Lạc không muốn tham gia vào bất cứ chuyện gì nữa, không muốn bị trọng dụng, chỉ muốn là các muối nên không muốn làm cho Lạc Lạc khó xử, liền nhìn Bảo Bảo: “Người cuối cùng là con, nếu con vẫn không tìm được cách tốt thì quá uổng phí tâm tư của vi phụ trên người các con rồi, cũng làm vi phụ thất vọng vô cùng!”
Thực ra, Bảo Bảo cũng muốn trở thành con cá muối giống như Lạc Lạc, không tham gia vào bất cứ việc gì và không làm cho mẹ khó xử.
Nhưng khi ba đã nói đến mức này thì anh ấy chỉ có thể nói: “Phụ hoàng, nhi thần nghĩ rằng bậc quân vương nên cai trị thiên hạ bằng lòng nhân từ và đức độ, không thể thực hiện mấy chính sách tàn bạo được.”
“Cũng giống như Tần Thủy Hoàng, ông ta thống nhất bảy nước dùng cùng một chữ, cùng một kích cỡ xe... Đây là điều tốt về lâu dài, nhưng dùng cùng một loại chữ sẽ phá hủy ngôn ngữ của các quốc gia khác và ngăn cản các quốc gia khác sử dụng ngôn ngữ gốc của họ, chắc chắn điều này sẽ khơi dậy sự bất mãn của nhiều người. Uy thế của Tần Thủy Hoàng che trời, lúc ông ta ở đó thì có thể đè ép thiên hạ, nhưng mà khi ông ta thì những người không hài lòng với ông ta đã nổi lên và cả Đại Tần đã diệt vong.”
“Nguyên tắc giống nhau, nếu giết dư nghiệt một cách mù quáng, sau đó dư nghiệt càng phản kháng càng nhiều. Người trong thiên hạ sẽ không được yên ổn.”
“Mọi người đều có thiện cảm với kẻ yếu, một khi phụ hoàng rời khỏi Tử Vi Tinh và đi mở rộng lãnh thổ, người dân khắ thiên hạ sẽ vùng lên để giúp đỡ những người còn sót lại chống lại Bắc Minh Giáo.”
“Vì vậy, nhi thần đề nghị, đừng giết dư nghiệt nữa, dùng lòng nhân từ tác động bọn họ, để dư nghiệt và người trong thiên hạ cảm nhận được tâm ý của phụ hoàng. Nhi thần tin rằng không bao lâu nữa dư nghiệt sẽ không gây ra hỗn loạn, ngay cả khi có dư nghiệt tạo ra hỗn loạn thì Bắc Minh Giáo chúng ta cũng không cần ra tay, mọi người trên toàn thiên hạ hỗ trợ bắt họ.”
Diệp Thiên sau khi nghe xong thì mỉm cười hài lòng nói: “Vậy thì nói một chút xem làm thế nào để cai quản thiên hạ bằng nhân đức, dẹp yên dư nghiệt, khiến thế giới hòa bình?”
“Hãy nói những điều thực tế, đừng nói những điều lớn lao.”
Bảo Bảo nói xong liền nói: “Tỷ như bây giờ đi bắt sống dư nghiệt nhưng mà không giết họ, lại càng không cần phải liên lụy đến cửu tộc của họ. Chúng ta hãy nói rõ cho bọn họ biết Bắc Minh Giáo vừa mới thành lập nên thiếu thành chủ hoặc đầu mối cơ cấu giúp cai quản thiên hạ. Hãy hỏi họ về năng lực của họ, xem họ có đủ năng lực không, nếu được thì giao cho họ làm cán bộ chuyên trách, nếu không sẽ bị cho thôi việc.”
“Sau khi làm nhiều lần như vậy thì tin tức truyền ra, thiên hạ sẽ ca tụng lòng dạ tốt đẹp của phụ hoàng. Đám dư nghiệt nhất định sẽ có thể nghe được, sẽ dần dần lắng xuống, đi thăm dò thực hư, miễn là có tính người thì sẽ không tiếp tục làm hỗn loạn.”
“Nhi thần đã nghĩ kỹ rồi, nếu chúng ta sử dụng phương pháp này thì bình thường trong vòng một tháng Tử Vi Tinh có thể khôi phục ổn định, người dân có thể sống và làm việc trong hòa bình và thiên hạ có thể yên bình trở lại!”
Diệp Thiên đồng ý với những gì Bảo Bảo nói.
Nhưng mà hắn không có thể hiện ra, hắn nhìn lướt qua các cậu con trai và hỏi: “Các con có nghĩ cách làm của Bảo Bảo Bảo có khả thi không?”
“Thưa phụ hoàng, nhi thần cảm thấy nó không nghĩ nó khả thi!” Con trai của Thẩm An Kỳ là Diệp Tử Cương nói: “Làm việc này giống như là đang nuôi hổ, người trong bộ máy chính quyền là dư nghiệt, chuyện này làm thế nào được chứ?”
“Con nghĩ cũng không được!”
“Con cũng nghĩ cũng không được!”
Có hai người con trai cũng phản đối.
Diệp Thiên nhìn Tư Thần: “Con cho rằng khả thi không?”
Tư Thần suy nghĩ vài giây, rồi nói: “Nhi thần nghĩ chúng ta có thể thử xem, mặc dù nhi thần không biết nhiều về lịch sử Trái Đất, như mà con biết rằng lúc đầu Ngụy Chinh cũng rất hận Lý Thế Dân nhưng mà dưới sự cảm hóa của thì ông ta đã trở thành một trong những công thần Lăng Yên.”
“Vậy đại thần nghĩ nếu không có cách nào tốt hơn có thể thử phương pháp này.”
“Ừm.”
Diệp Thiên gật đầu nhìn Bảo Bảo: “Vi phụ sẽ giao cho con toàn quyền xử lý chuyện dư nghiệt làm loạn này, mấy tướng lĩnh dưới trướng của vi phụ đều mặc con sai khiến. Nếu ai không nghe lời con thì vi phụ sẽ sẽ trừng phạt nặng người đó.”
Điều hắn muốn là thái độ của Tư Thần.
Tư Thần có thể đồng ý thì hắn đã cảm thấy nhẹ nhõm, cho thấy rằng Tư Thần không có ý tưởng tranh giành quyền lực với Bảo Bảo.
“Vâng, thưa phụ hoàng, nhi thần sẽ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ!” Bảo Bảo lĩnh mệnh.
Rất nhanh sau đó, chuyện Bảo Bảo phụ trách việc dẹp loạn dư nghiệt đã truyền đi và nhiều người không ăn ngủ được.