Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1835: Trận chiến cuối cùng bắt đầu!




“Đều ngậm miệng lại!”

Nghe thấy những giọng nói này, quân sư hét lên, lo lắng rằng những tướng lĩnh này sẽ coi thường Lạc Lạc quá mức, khiến khuôn mặt Diệp Thiên tối tăm và khó chịu.

Diệp Thiên cười cợt: “Đây là chuyện trong dự liệu, trong lòng bổn tọa đã chuẩn bị rồi nên quân sư cũng không phải lo lắng ta sẽ tức giận.”

“Vậy thì tốt.”

Quân sư nói qua thì nói sang chuyện khác: “Tôn Thượng muốn giữ nguyên kế hoạch, chiến báo vừa đến sẽ bắt đầu phản kích quân chủ lực của địch hay là chờ một ngày liền cùng chín đạo quân bao vây?”

Diệp Thiên cười nhìn quân sư: “Quân sư nghĩ như thế nào?”

Quân sư mỉm cười: “Tôi nghĩ nên thực hiện sớm, dù sao thì địch cũng đã bị dọa sợ, nếu chờ sau một ngày thì nếu quân địch không chạy thì tất là tốt nhưng mà nếu như quân địch chạy thì sẽ chỉ giẫm đạp mà phá hủy Tử Vi Tinh sau đó để lại cho Tôn Thượng một Tử Vi Tinh vô dụng!”

“Dù sao thì bọn họ đã đưa 180 nghìn tỷ quân đi, trong số đó hoặc là bị tiêu diệt hoặc là bắt giữ, lực lượng chủ lực còn lại của họ nhiều nhất chỉ là 200 nghìn tỷ mà thôi.”

“Đừng nói đến bao vây, chỉ chín đạo quân mà bọn họ cũng đã không đánh lại, làm sao mà dám ở yên mà chờ? Chẳng lẽ còn dám chờ chín đường đạo quân hợp lại rồi quyết chiến với họ sao?”

“Vì lẽ đó nên thuộc hạ nghĩ rằng bọn họ sắp rút lui, hoặc là đi tàn sát các tinh cầu, chúng ta không thể chờ đợi, để tránh tình hình sẽ thay đổi.”

“Ừ.”

Diệp Thiên gật đầu: “Quân sư có suy nghĩ giống với bổn tạ, chúng ta nên phản công càng sớm càng tốt.”

“Thông báo cho toàn quân chuẩn bị cho cuộc phản công.”

“Vâng thưa Tôn Thượng!”

Lúc này, chiến báo cũng được các tướng truyền ra.

Toàn quân đều biết tình huống của chín đạo quân, chuyện này khiến họ thảo luận rất nhiều.

Khi Tần Liên Tâm nghe được chiến báo, toàn thân cô trở nên yếu ớt, ngồi phịch xuống ghế, vẻ mặt đau buồn.

Cô biết con trai Lạc Lạc của mình từ đêm nay sẽ phải gánh một gánh nặng tâm lý rất lớn. Bị chiến bại không nói, mà Tư Thần không biết đã giết bao nhiêu tù binh để giải cứu thằng bé. Điều này chắc chắn sẽ khiến Lạc Lạc chết trong nước bọt của mọi người!

Nhưng mà thật may là Lạc Lạc vẫn ổn.

Là một người mẹ, chỉ cần con trai không sao là tốt hơn hết, nếu ghê gớm thì sau này cô sẽ giữ con ở bên cạnh và yêu cầu nó không tham gia vào mọi việc, để con sống cuộc sống nhàn hạ của người bình thường cũng tốt.

“Mẹ, Lạc Lạc đã thua trận, mẹ có nghe thấy chưa?” Bảo Bảo chạy vào.

Tần Liên Tâm cười khổ gật đầu.

Sau đó, cô nắm lấy tay Bảo Bảo, nghiêm túc nói: “Bảo Bảo, còn cùng em trai đi theo mẹ nên không có năng lực gì cả. Từ nay ba mẹ con chúng ta đừng tham gia cái gì cả, đừng gây rắc rối cho ba của con, chúng ta trải qua cuộc sống bình thường không?”

“Được mẹ.”

Bảo Bảo gật đầu nói: “Lần này Lạc Lạc trở về có lẽ sẽ phải chịu đựng rất nhiều, mẹ có thể đừng mắng em ấy không? Con sợ Lạc Lạc chịu không nổi, nghĩ không thông sẽ làm chuyện ngu ngốc!”

Tần Liên Tâm gật đầu: “Mẹ không mắng thằng bé đâu, đây là lỗi của mẹ. Mẹ không nên để thằng bé tham chiến, nếu như không phải là do mẹ mở đầu không tốt để cho con học chính trị, cho Lạc Lạc học quân sự thì thằng bé sẽ không đi tiền tuyến, sẽ không hại nhiều binh lính như vậy!”

“Trách nhiệm nằm ở mẹ, không phải ở Lạc Lạc.” Vừa nói nước mắt vừa chảy dài.

Bảo Bảo đau lòng lau nước mắt: “Mẹ, Lạc Lạc và con bất tài, khiến mẹ đau lòng.”

“Mẹ không sao.”

Tần Liên Tâm bật khóc và mỉm cười: “Mẹ sẽ bằng lòng nếu mẹ có hai đứa con ngoan ngoãn hiếu thảo. Từ nay về sau mẹ sẽ không quan tâm hay đoái hoài đến bất cứ điều gì, chỉ cần bảo vệ hai đứa con ngoan bình an một đời là được.”

Nói đến đây, cô đứng dậy.

“Nếu không có Tư Thần lần này thì Lạc Lạc chết chắc rồi, mau đến chỗ mẹ tư của con cảm tạ.”

Bảo Bảo gật đầu và đi đến chỗ của Hoàng Phủ Tang với Tần Liên Tâm.

Lúc này bên chỗ Hoàng Phủ Tang.

“Em Tư, vẫn là Tư Thần biết chiến đấu!”

“Ừm, bình thường thì thằng bé Tư Thần này không nói nhiều nhưng mà thực chiến rất giỏi, so với chú Dương và chú Lâm của thằng bé còn đánh tốt hơn, thằng bé bắt được nhiều tù binh nhất!”

“Thật đáng tiếc khi tất cả những người tù binh này đều vì Lạc Lạc mà bị giết chết. Thực sự là đáng tiếc, nếu không thì chiến tích của Tư Thần đã là tốt nhất rồi!” Một nhóm phụ nữ liên tục bàn tán xung quanh Hoàng Phủ Tang.

Mặt mũi Hoàng Phủ Tang cũng mang theo vẻ sáng sủa, nói: “Tư Thần đứa nhỏ này, từ nhỏ thì ông ngoại đã dạy nó đọc bản đồ, xem cát bàn, dạy nó chiến đấu. Mấu chốt là nó đã kế thừa của nó gen tốt của ba nó nên càng chiến đấu giỏi hơn.”

“Thằng bé có thể chịu giết bao nhiêu người bị bắt để cứu Lạc Lạc nên hẳn là cũng được thừa hưởng gen nghĩ khí của ba mình.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Những người phụ nữ gật đầu.

“Trong thời gian tới, chị phải cho con tiếp xúc với Tư Thần nhiều hơn và học cách chiến đấu với nó.”

“Con trai chị suốt ngày giống như một kẻ đi theo đuôi vậy, vì vậy nó thích chơi với Bảo Bảo và Lạc Lạc, sau này thì chị phải để nó chơi với Tư Thần nhiều hơn mới được.”

“Con trai của em cũng vậy, sau này cũng phải cho nó chơi với những người có triển vọng, dù sao thì gần mực thì đen mà gần đèn thì rạng mà!”

Nghe được những lời này, Hoàng Phủ Tang càng thêm vui mừng.

Nếu tất cả các anh em đều chơi với Tư Thần, chẳng phải uy tín của Tư Thần trong các anh em sẽ lu mờ Bảo Bảo và Lạc Lạc sao?

“Bà Tư, bà cả đến gặp.” Có người giúp việc báo cáo.

“Mau mời vào!” Hoàng Phủ Tang đứng lên.

Một lúc sau, Tần Liên Tâm dẫn Bảo Bảo đi vào.

“Chị Liên Tâm, sao chị và Bảo Bảo lại đến đây?”

Hoàng Phủ Tang hỏi với một nụ cười trên khuôn mặt của mình.

Tần Liên Tâm cười nói: “Lạc Lạc không làm nên chuyện còn nhờ Tư Thần cứu bảo vệ cái mạng nhỏ của thằng bé. Chị và Bảo Bảo rất cảm tạ Tư Thần, chúng ta đến đây cảm tạ mẹ của Tư Thần.”

Vừa nói cô vừa cúi đầu: “Cảm ơn em tư đã sinh một đứa con trai tốt bụng, nhiệt tình.”

Bảo Bảo cũng thật sâu cúi đầu: “Cảm ơn mẹ tư đã sinh cho con một người anh em tốt, vào lúc nguy cấp em ấy đã cứu Lạc Lạc.”

“Chị Liên Tâm, Bảo Bảo, hai người nói quá lời rồi, anh em không nên giúp nhau sao?”

Hoàng Phủ Tang cười cười nâng Tần Liên Tâm và Bảo Bảo lên.

Tần Liên Tâm cười gật đầu: “Vậy các người nói chuyện đi, chị cùng Bảo Bảo rời đi trước, Lạc Lạc trở về thì chị sẽ dẫn thằng bé đi cảm ơn em.”

Sau đó thì cô bỏ đi cùng Bảo Bảo.

Trước đây, các chị em vây quanh cô.

Kể từ khi Tư Thần được bổ nhiệm làm thiếu soái thì họ đã chuyển sang trung tâm xung quanh Hoàng Phủ Tang.

Sự ấm lạnh đó thì chỉ trong lòng cô biết rõ.

Mà lúc này thì.

Đùng đùng đùng!

Tiếng trống xung trận vang lên.

“Các binh sĩ, đây là trận chiến cuối cùng, nếu chúng ta thắng trận này, chúng ta có thể giành lấy chính quyền thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ, vì vậy chúng ta phải phát huy tinh thần đầy đủ, chuẩn bị cho trận chiến, và chờ đợi lệnh của bổn tọa. Mọi người đã nghe chưa?”

Diệp Thiên liếc nhìn toàn bộ đại quân rồi hét lên.

“Chắc thắng!”

“Chắc thắng!”

“Chắc thắng!”

Toàn quân giơ tay hô vang.

Diệp Thiên cưỡi Xích Nhãn Kim Mao Hống đi đến gần cánh cổng thông tin, mở ra phong ấn trên cánh cổng thông tin bên kia, sau đó liền lui ra ngoài.

Một đầu khác.

“Mở! Phong ấn cổng thông tin được mở ra rồi!”

Nhìn thấy phong ấn của cánh cổng được mở ra, thất giáo đều kinh hô lên.

Họ biết rằng lão ma Diệp sắp tấn công.

“Nhanh, nhanh! Chuẩn bị chiến đấu!”

Tướng lĩnh của thất giáo hô to, cử người đi dò xét.

Rất nhanh sau đó, một số trinh sát đã quay trở lại.

“Thế nào rồi?” Một vị tướng hỏi.

Trinh sát kinh hãi: “Nhiều quá! Có quá nhiều đại quân Bắc Minh Giaó! Nhìn lướt qua thì phải có ít nhất là 300 nghìn tỷ đại quân! Thật là khủng khiếp!”

“Cái gì!”

Toàn quân sợ ngây người!

Đúng lúc này, Diệp Thiên ra lệnh: “Nổ súng bắn vào cổng thông tin cho bổn tọa!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.