Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1833: Chín đạo quân hợp nhất, lao đến chiến trường!




Lạc Lạc vô cùng cảm động.

Em tư vì đến hỗ trợ anh ấy mà đã không ngại giết hơn 20 nghìn tỷ tù binh, một đường lao hết cỡ và suýt chết trong một vụ đánh lén. Nhưng mà em tư cũng không màn an nguy của bản thân mà tiếp tục gấp rút đến tiếp viện.

Cuối cùng vào thời khắc mấu chốt, em tư đã dẫn quân tiếp viện!

Rất nhiều quân tiếp viện!

Lít nha lít nhít người!

Hỏa lực dữ dội, oanh tạc địch thương vong khắp nơi.

Anh ấy biết rằng với sự xuất hiện của em tư thì đại quân do anh ấy dẫn đầu sẽ không bị tiêu diệt và nó sẽ được cứu!

Giờ phút này, chỉ có anh ấy mới biết trong lòng mình vui sướng, xúc động, mừng rỡ như thế nào. Tựa như trong bóng đêm vô tận, đột nhiên nhìn thấy một tia sáng, tựa hồ không đang ở trong tận cùng sơn thủy thì lại nhìn thấy thôn làng. Nói tóm lại, trái tim đang bóp chặt của anh ấy cuối cùng cũng đã buông lỏng vào giờ phút này.

“Tiên Đế, quân tiếp viện của kẻ thù đang đến, có rất nhiều viện binh, hỏa lực quá dữ dội. Chúng ta thật sự không thể đối phó với hỏa lực dữ dội như vậy!” Một tướng sĩ vội vàng nói.

Thái Huyền Tiên Đế nhìn về phía chiến trường khói lửa sắc mặt trắng xanh.

Ông ta biết rằng kế hoạch ăn sạch đợt quân địch này của ông ta đã hoàn toàn bị phá hỏng, thậm chí cả đại quân hơn 20 nghìn tỷ của ông ta cũng sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn!

“Tả Phong và Diêu Quảng, hai tên phế vật này không giết được làn sóng tiếp viện này mà cũng không quay về báo cáo làm hại cho bổn tọa nghĩ rằng chúng đang tàn sát làn sóng tiếp viện này một cách điên cuồng cho nên bổn tọa mới bất cẩn. Nếu biết rằng làn sóng này quân tiếp viện vẫn chưa bị tiêu diệt thì bổn tọa sẽ tự mình đi diệt, cũng sẽ không bị đả kích mạnh như vậy!” Ông ta giận muốn chết!

Điều này làm cho ông ta cảm giác như mình bị hai vị tướng Tả Phong và Diêu Quảng hãm hại.

Đùng đùng đùng!

Với sự tiến công của đạo quân Tư Thần, hỏa lực càng ngày càng ác liệt, đạo quân của Thái Huyền Tiên Đế bị oanh tạc đến thương vong nặng nề, tiếng gào thét thảm thiết vang lên cả một vùng trời, thậm chí không ít Tiên Đế cũng bị oanh tạc đến thất điên bát đảo.

“Khủng bố! Thật là khủng khiếp! Bổn tọa cũng không dám tiếp tục ở lại nữa, nếu không nhất định sẽ bị nổ tung thành từng mảnh!”

Minh Thiên Tiên Đế kinh hãi nói, dẫn theo các tướng sĩ của mình lao ra khỏi đó.

“Bổn tọa cũng không dám ở lại đây nữa, vừa rồi tôi sợ bị nổ đến sợ rồi, tốt hơn hết là rút lui trước!” Tiên Đế Hạo Thiên cũng rời đi cùng với người của mình.

“Thái Huyền Tiên Đế, bảo trọng, bổn tọa cũng đi đây!” Ngạo Thiên Tiên Đế cũng chạy trốn cùng với binh mã của mình.

“Quay trở lại!” Thái Huyền Tiên Đế lo lắng hét lên.

Với sự rút lui của ba vị Tiên Đế và các tướng sĩ của họ thì những đòn đả kích lên Thái Huyền Tiên Đế càng thêm dữ dội hơn.

“Kết thúc, kết thúc rồi! Đại quân 30 nghìn tỷ của bổn tọa đã xong rồi!” Nhìn xung quanh, đôi mắt của Thái Huyền Tiên Đế đỏ như máu.

Dưới hỏa lực ác liệt như vậy, đại quân của ông ta đã đại bại, không thể chống trả.

“A!” Thái Huyền Tiên Đế gầm lên.

“Bổn tọa sẽ tiêu diệt các người! Bổn tọa sẽ tiêu diệt các người!” Ông ta không cam lòng nhìn địch chuyển bại thành thắng, không nuốt trôi cơn giận này.

Tiếp sau đó, ông ta nhảy lên trời lấy ra vạn trượng Pháp Thân, giơ thanh cự kiếm pháp thiên, đột ngột chém tới.

“Đi chết đi!”

Ông ta gầm lên, đất trời rung chuyển.

Đối mặt với cảnh này, Hoàng Phủ Tư Thần bình tĩnh chỉ qua: “Toàn quân nhằm vào ông ta mà bắn cho bổn soái!”

Gần 10 nghìn tỷ nhân quân lập tức nhắm bắn vào Thái Huyền Tiên Đế.

Đùng đùng đùng!

Hỏa lực dồn dập tạo thành một màn hỏa lực kinh hoàng, xé toạc khoảng không bao trùm qua đó.

Giây tiếp theo!

Hỏa lực va chạm với năng lượng kiếm do Thái Huyền Tiên Đế chém một phát, năng lượng kiếm lập tức bị nghiền nát, nhưng hỏa lực vẫn kinh người, không ngừng bao phủ Thái Huyền Tiên Đế.

Ừng ực!

Thái Huyền Tiên Đế nuốt nước miếng, vẻ mặt kinh ngạc như tờ giấy trắng.

“Hỏa lực của đại quân này thật khủng khiếp!” Ông ta không dám ở lại một giây nào, quay người bỏ chạy.

Bởi vì tốc độ của Tiên Tôn cực nhanh nên trong nháy mắt liền bay ra xa mấy nghìn km, vì thế hỏa lực kia không đụng đến người ông ta để cho ông trốn thoát.

“Chạy mau đi!”

Thấy Thái Huyền Tiên Đế đã bỏ chạy, các tướng giặc và quân địch đều la hét, bỏ chạy tán loạn.

“Áp chế hỏa lực, không cho bọn họ chạy trốn!” Hoàng Phủ Tư Thần ra lệnh.

Chẳng mấy chốc, với sự phối hợp của đạo quân, tứ phía của quân địch bị hỏa lực quân ta bao vây, không thể nào thoát khỏi màn hỏa lực được.

“Nằm trên mặt đất đầu hàng thì sẽ không bị giết!” Hoàng Phủ Tư Thần hô lớn.

Cả đại quân cũng hò hét.

Nghe tiếng hô thì hàng chục nghìn tỷ người còn lại của quân địch nằm la liệt trên mặt đất. Trận chiến kinh tâm động phách cứ như vậy mà kết thúc.

“Rầm rầm rầm!”

Tất cả các tướng sĩ của đạo quân đã hò reo vui mừng, một cảm giác sung sướng khi được sống sót sau tai nạn.

Hoàng Phủ Tư Thần xông vào đạo quân Lạc Lạc và hét lên: “Anh hai, anh có ổn không?”

Anh ấy có thể thấy rằng đạo quân đã mất khoảng năm nghìn tỷ quân, điều này có thể cho thấy đạo quân đã bị tấn công dữ dội như thế nào. Anh ấy sợ rằng nếu mình đến tiếp viện chậm thì anh hai của mình sẽ bị oanh tạc mà chết.

“Hu hu... em tư, anh hai không sao.”

Lạc Lạc mừng đến phát khóc nói, từ trên không trung sà xuống, bay về phía Hoàng Phủ Tư Thần.

Bởi vì hỏa lực ban nãy quá dữ dội và Lạc Lạc bị bao phủ trong đó nên Hoàng Phủ Tư Thần không nhìn thấy anh hai mình. Lúc này, nhìn thấy bóng dáng của anh hai thì trái tim vốn bị treo lên của anh ấy rốt cuộc cũng rơi xuống.

Chẳng mấy chốc, Lạc Lạc đã chạy đến trước mặt Tư Thần.

Anh ấy từ trên xuống dưới trước sau đánh giá nhìn Hoàng Phủ Tư Thần một cái, sau đó quay trở lại trước mặt Hoàng Phủ Tư Thần, hỏi: “Em tư, em không bị thương chứ?”

Hoàng Phủ Tư Thần lắc đầu: “Em không sao, anh hai thì sao, có bị thương không?”

“Anh hai cũng không có bị thương.”

Lạc Lạc nói xong thì ôm lấy Hoàng Phủ Tư Thần, khóc: “Em tư, là anh không tốt, là anh đánh không tốt nên khiến em phải oanh kích giết chết không biết bao nhiêu tù binh, cũng làm cho em bị quân địch đánh lén và mất nhiều binh sĩ như vậy, còn hại em suýt nữa đã bị tướng địch giết chết. Anh hai chính là yêu tinh hại người, anh hai xin lỗi em tư.”

Hoàng Phủ Tư Thần vỗ nhẹ vào lưng Lạc Lạc nói: “Anh hai, anh đừng tự trách mình như vậy. Nếu em gặp nguy hiểm thì anh hai cũng sẽ làm như vậy mà thôi. Chúng ta không sao cả là tốt lắm rồi, nên anh đừng quan tâm đến mấy chuyện kia nữa.”

Lạc Lạc gật đầu, lau nước mắt rồi mỉm cười: “Anh hai coi như là nhận thức lại em tư một lần nữa, có một người em tốt như em tư đây khiến anh hai rất vui mừng, cũng rất cao hứng!”

Chẳng bao lâu thì đại quân của Thái Huyền Tiên Đế, khoảng 15 nghìn tỷ quân, đã bị bắt, để ngăn chặn các tướng địch gây ra hỗn loạn, tất cả các tướng địch ở trên Thái Hư Cảnh đều bị giết.

Giỡn sao, nếu không giết, một khi chưa chuẩn bị xong, bọn chúng bỏ chạy thì không nói mà còn sẽ gây thương vong nặng nề cho đại quân hoặc tù binh.

“Đại Thống Lĩnh Mục, cách đây không lâu, Đại Thống Lĩnh Vương Huyền Khôi, Đại Thống Lĩnh Dương Đỉnh Thiên, và Đại Thống Lĩnh Chu Kình Thiên đều đã truyền âm đến. Tất cả đều đã đạt được thắng lớn và các trinh sát cũng đã phát hiện được tung tích của quân chủ lực của đối phương. Bây giờ ông có thể phát truyền âm đến Tử Vi Tinh của ba tôi để ba tôi hành động sau một ngày nữa, còn chín đạo quân của chúng ta sẽ hợp nhất với nhau và xông lên hướng quân chủ lực của địch. Có thể là sẽ đến đó sau khoảng một ngày, sau đó chúng ta có thể trong ứng ngoại hợp với ba tôi mà tiêu diệt kẻ thù!” Hoàng Phủ Tư Thần nói.

“Được!”

Mục Toàn Cơ ngay lập tức rời đi và đi đến cổng thông tin.

Lúc này, sáu Tiên Đế gồm Thái Huyền, Thái Hòa, Minh Thiên, Ngạo Thiên, Hạo Thiên, Hồng Quang đều đã trở lại chủ lực đại quân.

“Làm sao đây? Ai có thể nói cho tôi biết phải làm gì đây? Các cổng thông tin đều đã bị phong tỏa, quân của lão ma Diệp lại hung hãn như vậy, nếu chín đường đạo quân hợp lại xông tới thì 200 nghìn tỷ quân của chúng ta chỗ này làm sao có thể đánh được?” Thái Huyền Tiên Đế hỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.