Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1832: Anh hai cuối cùng cũng đợi được em!




Mục Toàn Cơ là chú của Mục Linh Hy, còn Mục Linh Hy là phụ nữ của Diệp Thiên, tính theo bối phận thì ông ta là trưởng bối của Diệp Thiên, thậm chí là còn có bối phận cao hơn Lạc Lạc mấy phần.

Những gì người khác không dám nói thì ông ta vẫn dám nói. Hơn nữa, ông ta cũng là một người nóng nảy, tính tình vô cùng thô bạo, có thể nói là tướng già đã trải qua vạn chiến sa trường. Hơn 20 nghìn tỷ tù binh bị giết chỉ vì Lạc Lạc, là một tướng già vạn chiến sa trường như ông ta thì trong lòng có bao nhiêu đau đớn thì chính ông ta rõ nhất. Bởi vì chuyện này, ông ta cũng không cho Lạc Lạc sắc mặt tốt.

“Cái gì!”

Lạc Lạc thân thể chấn động, cả người ngẩn ra.

“Em tư vì cứu tôi mà giết nhiều tù binh như vậy?”

“Cậu cho rằng tôi đang nói dối cậu sao?”

Mục Toàn Cơ hậm hực nói: “Không chỉ vậy, để cứu cậu, đại quân phân tán đội hình chạy hết tốc lực đến hỗ trợ cậu. Cậu ấy đã bị hai tướng địch tấn công giữa đường suýt nữa thì đã chết, ngay cả đại quân dưới quyền thiếu soái cũng bị hai tướng giặc giết chết hàng trăm tỷ.”

“Trận này cậu đánh thành như vậy không chỉ gây thương vong nặng nề cho tướng sĩ dưới trướng cậu mà mà còn gây thương vong nặng nề cho người khác cậu có biết không!”

Bịch!

Lạc Lạc cơ quắp ngồi phịch xuống đất, cả người như bị rút hết sức lực, cả người không còn chút tinh thần nào, chỉ có nước mắt hối hận không ngừng chảy ra.

“Khóc thì có ích lợi gì, khóc có giải quyết được vấn đề gì không?” Mục Toàn Cơ rất tức giận, không ngừng mắng.

“Đại Thống Lĩnh Mục, nhị đế tử cũng là lần đầu mang quân đi đánh trận, đạo quân chưa hoàn toàn bị quét sạch thì cũng là không tệ, đừng trách cậu ấy nữa.”

Quốc trượng gia mang theo hai phó tướng đại quân đến và vỗ vai Mục Toàn Cơ.

Dù sao ông ta cũng là ba vợ của Diệp Thiên, trải qua một thời gian ở trần gian, cũng đã từng được Lạc Lạc bưng trà và nước rồi, có thể thấy Lạc Lạc là một cậu bé ngoan.

Còn về năng lực thì đúng là còn thiếu sót.

Mục Toàn Cơ hừ lạnh, không nói gì Lạc Lạc nữa, phối hợp với đại quân để tấn công kẻ thù.

“Nhị đế tử, cậu đừng trách bản thân quá nhiều, nhanh chóng lên tinh thần xem những người khác chiến đấu như thế nào để học hỏi thêm kinh nghiệm.” Quốc trượng gia an ủi.

Lạc Lạc lau nước mắt: “Em trai vì cứu tôi đã giết không biết bao nhiêu tù binh, suýt nữa còn bị tướng địch đánh lén suýt nữa mất mạng, hơn nữa còn làm cho đạo quân của em tư thương vong. Tôi không còn mặt mũi nào nhìn em tư nữa, càng không còn mặt mũi để nhìn ba, làm sao mà nâng tinh thần lên được.”

Nước mắt anh ấy rơi như mưa, hận không thể chết đi.

“Ôi!”

Quốc trượng gia thở dài không nói nữa, liền đi phối hợp đại quân đánh giặc.

“Thái Huyền Tiên Đế, hỏa lực của đối phương quá ác liệt, không ai thu hút hỏa lực, tổn thất quá lớn!” Một lão tướng lo lắng nói.

Thái Huyền Tiên Đế nghiến răng nghiến lợi: “Trước tiên cho bọn họ ăn chút ngọt đi. Trinh sát trương nói rồi, họ đã liên hệ với Minh Thiên, Hạo Thiên, Ngạo Thiên rồi, và bọn họ đã mang theo bại tướng đến rồi, chỉ cần bọn họ tới là có thể xoay chuyển cục diện và ăn tất cả những tướng địch này!”

Lúc này, Triệu Thương Thiên cũng dẫn người đến đạo quân Lạc Lạc rồi.

Không lâu sau, nhân mã do Vương Huyền Khôi, Dương Đỉnh Thiên và Chu Kình Thiên gửi đến cũng đã đến đạo quân.

Với sự hợp tác của những cao thủ cấp bậc Tiên Tôn này thì thương vong mang đến cho Thái Huyền Tiên Đế càng ngày càng nghiêm trọng.

Nhưng mà nó không kéo dài.

Minh Thiên Tiên Đế, Ngạo Thiên Tiên Đế và Hạo Thiên Tiên Đế đều mang theo 20 đến 30 Tiên Tôn đến chiến trường.

“Ha ha!”

Thái Huyền Tiên Đế vui mừng khôn xiết.

“Ba người cuối cùng cũng đến rồi, quả thật là như hổ thêm cánh, hiện tại chúng ta có thể ăn hết quân địch rồi!”

Ngạo Thiên Tiên Đế nói: “Thái Huyền Tiên Đế, vẫn là ông lợi hại, sáu đạo quân của chúng ta cùng lên đường nhưng mà trừ đạo quân của ông làm gây thiệt hại nặng cho đối phương thì năm đạo quân còn lại của chúng ta đều đã bị đánh bại.”

“Ha ha!”

Thái Huyền Tiên Đế cười nói: “Cũng khó trách là các người sẽ bị đánh bại, hỏa lực của địch quá ác liệt, các tướng chủ chốt của địch vẫn còn rất mạnh, đạo quân của chúng ta ngay từ đầu cũng bị đánh trúng. Nhưng mà may là dưới sự chỉ huy khôn ngoan của chúng ta làm một chút thủ đoạn nhỏ nên cũng lừa được đối phương, cho nên cũng ăn được hơn 3 nghìn tỷ quân địch, bằng không thì làm sao có thể gặm được khối xương cứng này!”

“Vốn là đạo quân của tôi đủ để ăn toàn bộ đại quân của họ, nhưng kết quả là có một cao thủ đến giúp đỡ họ và giết chết rất nhiều tướng lĩnh Thái Hư Cảnh của tôi, khiến kế hoạch của tôi sụp đổ.”

“Cũng phải trách các ông đã đánh thất bại, nếu không thì cũng sẽ không có nhiều quân địch đến giúp đỡ như vậy!” Ông ta khen ngợi mình đến tận trời.

Ông ta cũng không nói là chủ tướng của quân địch không biết đánh trận để cho ông ta lợi dụng sơ hở, nếu không thì không không có mặt mũi.

“Đúng, đúng, đều tại chúng tôi, bây giờ chúng tôi giúp ông gặm khối xương cứng này được chứ?” Minh Thiên Tiên Đế nói.

“Đó là đương nhiên!”

Thái Huyền Tiên Đế cười nói: “Các ông đi oanh tạc hai cánh trái phải, phía sau của đạo quân để thu hút hỏa lực của chúng, tôi ở bên này liền có thể đè lại bọn họ, ăn hết bọn họ!”

Ba Tiên Đế, mỗi người một hướng đi tới hai cánh trái phải và phía sau của đạo quân Lạc Lạc.

“Cánh trái phải và phía sau, nhanh chóng nâng cao tinh thần cảnh giác, có rất nhiều cao thủ tới đánh lén!”

Mục Toàn Cơ bắt gặp một số lượng lớn khí trận của Tiên Tôn nên nhanh chóng hô lên.

Chẳng bao lâu, cánh trái và cánh phải cùng phía sau bắt đầu chống đỡ ba vị Tiên Đế và thuộc hạ của họ, do lần này có quá nhiều cao thủ nên phải phân ra đến 4 nghìn tỷ quân chống chọi. Hiện chỉ còn khoảng 2 nghìn tỷ quân đối đầu với hỏa lực của 28 nghìn tỷ quân địch. Dưới hỏa lực của đối phương thì thương vong tăng nhanh chưa từng có, lên tới 50 đến 60 tỷ thương vong mỗi đợt tấn công.

“Kết thúc rồi! Lần này xong rồi!”

Mục Toàn Cơ, Quốc trượng gia, Triệu Thương Thiên và những người khác đều tuyệt vọng đến cùng cực!

Nếu cứ tiếp tục với tốc độ này thì không thể chờ sự trợ giúp của Tư Thần, cả đại quân sẽ phải đánh bay nhanh thôi!

“Làm sao bây giờ? Phải giải quyết như thế nào đây?” Mục Toàn Cơ lo lắng dậm chân.

Phe địch có nhiều cao thủ như vậy, hơn nữa binh lực cũng nhiều, dù ông ta có biết cách đánh trận thì ông ta cũng không thể làm gì trong tình huống này.

Mọi người im lặng, ai cũng không biết phải làm gì.

“A!” Lạc Lạc rống lên.

“Tôi liều mạng với các người!” Anh ấy đã muốn phát điên rồi.

Nhiều sinh mạng của binh lính bị tiêu diệt trong tay, anh ấy không còn mặt mũi nào để sống trên đời.

Cứ ngồi chờ đại và bị oanh kích chết thì cũng không bằng xung phong lên đường, nếu như vậy thì cũng không làm cho ba quá mất mặt!

“Nhị đế tử, trở lại!” Quốc trượng gia và những người khác hét lên.

Lúc này thì Lạc Lạc đã xông ra ngoài đạo quân, bất chấp hỏa lực của địch để lao tới. Nhìn thấy cảnh này, tim mọi người chợt chùng xuống. Họ biết rằng Lạc Lạc sẽ bỏ mạng ở đây rồi.

Kết quả là vào lúc này, phù văn đột nhiên xuất hiện trên khắp cơ thể của Lạc Lạc và có một Kim Chung Tráo phủ lên người anh ấy, cho dù hỏa lực có bắn phá anh ấy như thế nào thì cũng không thể mở Kim Chung Tráo được.

“Thái Huyền Tiên Đế ông xem!” Có ai đó chỉ vào Lạc Lạc.

“Tình huống gì vậy?” Thái Huyền Tiên Đế nhíu mày.

Sau đó, ông ta phát lệnh: “Tập trung hỏa lực bắn phá Kim Chung Tráo này!”

Hỏa lực của nghĩa quân dồn về một chỗ và bắn phá Kim Chung Tráo của xác Lạc Lạc. Nhưng mà nó giống như lấy trứng chọi đá, không thể bắn phá được.

“Trời ơi!” Thái Huyền Tiên Đế sợ ngây người.

Sau đó ông ta quát: “Ba vị Tiên Đế tới xem một chút, tình huống này là như thế nào?”

Ba người Ngạo Thiên, Minh Thiên, Hạo Thiên vội vàng chạy tới ngay lập tức. Sau đó bốn Tiên Đế cùng bắn phá Kim Chung Tráo, nhưng không mở được.

“Ừng ực!” Bọn họ nuốt mạnh nước bọt, vô cùng kinh hãi.

“Nó có phải là kiệt tác của lão ma Diệp?” Hạo Thiên Tiên Đế yếu ớt hỏi.

Bốn Tiên Đế run lên, lập tức lui vào trong quân.

“Cẩn thận, cẩn thận lão ma Diệp!” Thái Huyền Tiên Đế hét lên.

“Ha ha!” Mục Toàn Cơ vui mừng khôn xiết ngay lập tức.

“Đánh trả cho tôi! Đánh trả mau lên!”

Các vị Tiên Đế thu hút hỏa lực bỏ chạy, 4 nghìn tỷ quân có thể động, dưới dưới hỏa lực của 6 nghìn tỷ quân, tuy đối phương có nhiều cao thủ và hỏa lực không bằng hỏa lực của đối phương, nhưng mà thương vong trên mỗi đợt đều nhanh chóng giảm xuống từ 2 hoặc 3 tỷ.

Dưới sự bắn phá của hỏa lực từ cả hai phía, Lạc Lạc ở giữa, đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng mà anh ấy vẫn không bị thiệt hại gì.

“Kỳ quái, tại sao lão ma Diệp không xuất hiện?” Minh Thiên Tiên Đế nghi ngờ.

Mọi người đều lắc đầu nói không rõ.

Thái Huyền Tiên Đế nói: “Đây không giống với lão ma Diệp, với tính khí của lão ma Diệp thì lẽ ra hắn phải xuất hiện từ lâu, nhưng mà đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện thì hẳn là người khác. Hoặc là con trai của lão ma Diệp và cũng giống như con gái của lão ma Diệp có thể chất đặc biệt gì đó nên để không bị tiên pháp tấn công?” Mọi người đều gật gù và thấy có lý.

Thái Huyền Tiên Đế lại nói: “Vậy tiếp theo các người hãy tiếp tục tấn công cánh trái và phải và phía sau của đối phương, nỗ lực hết mức nhanh chóng tiêu diệt làn sóng quân địch này.”

Hạo Thiên Tiên Đế lắc đầu: “Tôi không đi, nếu như có cao thủ trong bóng tối thì chẳng phải là đi tìm chết hay sao? Chúng ta vẫn nên ở trong đại quân đi, dù sao thì hỏa lực của chúng cũng mạnh hơn quân địch nhiều, chúng ta cứ chậm rãi mà ăn bọn họ cũng được, hà tất phải đi mạo hiểm chứ?”

Hai vị Tiên Đế Minh Thiên và Ngạo Thiên đã đồng ý.

Thái Huyền Tiên Đế cũng không còn cách nào khác là đành phải làm như vậy.

Cứ như vậy kéo dài một tiếng đồng hồ, đại quân đánh còn 5 nghìn tỷ, thương vong càng ngày càng nghiêm trọng.

Rất nhanh sau đó.

Đùng đùng đùng!

Lưới hỏa lực dày đặc bao phủ đạo quân của Thái Huyền Tiên Đế, đánh cho quân của Thái Huyền Tiên Đế tan tác khắp nơi.

“Có chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?” Một số Tiên Đế đã chết lặng.

“Ha ha!”

Mục Toàn Cơ và những người khác vui vẻ bật cười.

“Là thiếu soái! Hẳn là thiếu soái mang viện binh tới!”

Lạc Lạc nhất thời nhìn về phía sau đại quân.

Quả nhiên là anh ấy nhìn thấy một đại quân dày đặc đang vừa bắn vừa tiến tới.

“Quá tốt rồi...”

Anh ấy bật khóc vì sung sướng.

“Em tư, anh hai cuối cùng cũng đợi được em!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.