Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1828: Anh hai đừng khóc hãy kiên trì!




Lạc Lạc gấp gáp vô cùng!

Ở khoảng cách 15 nghìn km, kẻ địch có thể đuổi đến trong chớp mắt. Với sức mạnh của kẻ địch, một khi đã đuổi đến thì hậu quả sẽ rất tai hại.

“Đại Thống Lĩnh, đừng nóng vội.”

Hai vị phó tướng cũng là người thiện chiến, đều là bộ hạ cũ của Diệp Thiên, đi đánh trận còn nhiều hơn cả cơm mà Lạc Lạc ăn. Mặc dù tình hình rất nguy kịch, nhưng mà hai vị phó tướng không loạn lên mà là càng thêm bình tĩnh.

“Đại quân đang áp đảo và sinh mạng của hơn 8 nghìn tỷ binh sĩ đang bị đe dọa, làm sao tôi có thể không gấp gáp được!” Lạc Lạc chỉ cảm thấy chính mình vội đến nỗi sắp tiểu ra quần rồi.

Phó tướng Lâm nói: “Kế hoạch trước mắt là chúng ta chỉ có thể vừa rút lui vừa chiến đấu, hơn nữa là đi theo hướng của tiếp viện. Địch còn cách quân ta 15 nghìn km nữa, nhưng mà hỏa lực của chúng chỉ có thể oanh kích trong khoảng 2 nghìn km thôi. Miễn là đội hình chúng ta không hỗn loạn và hỏa lực bao trùm thì địch khó áp sát ta, không gây thương vong cho đại quân quá nhiều.”

“Cho nên, chỉ cần chúng ta vừa đánh vừa lui, không cho đối phương đuổi đến gần chúng ta, còn chúng ta hướng đến đường đi của quân tiếp viện thiếu soái. Nếu như vậy thì chúng ta không những có thể giảm bớt thời gian cho thiếu soái đến tiếp viện mà còn có thể giảm bớt thương vong của chúng ta.” Lạc Lạc nghe xong vỗ mạnh vào trán.

“Phương pháp của phó tướng Lâm quả nhiên là một cách hay, chúng ta hãy làm theo phương pháp này ngay lập tức!”

Phải biết rằng, đạo quân của Tư Thần cách họ đến 20 triệu km. Nếu đạo quân Lạc Lạc không di chuyển thì đạo quân của Tư Thần phải hành quân hết 20 triệu km này. Nhưng mà nếu đạo quân của Lạc Lạc vừa chiến đấu và vừa rút lui theo hướng của đạo quân Tư Thần thì đạo quân Lạc Lạc lùi lại một triệu km thì đạo quân Tư Thần có thể giảm đi một triệu km. Điều này có thể giảm thời gian cho quân tiếp viện đến chiến trường một cách hiệu quả.

Chẳng bao lâu, mệnh lệnh được phát ra, toàn bộ đạo quân của Lạc Lạc vừa chiến đấu vừa rút về hướng của đạo quân Tư Thần. Do hỏa lực dữ dội của đạo quân Lạc Lạc nên các Tiên Tôn và Tiên Vương đang tấn công tầm xa hoàn toàn không thể đối phó với hỏa lực dữ dội như vậy nên cũng vừa đánh vừa lui.

Thái Huyền Tiên Đế dẫn đầu một đại quân hơn 28 nghìn tỷ và bởi vì nó ở trạng thái dàn trận nên tốc độ hành quân tương đương với tốc độ của đạo quân Lạc Lạc. Họ tiến lên một nghìn km thì đạo quân Lạc Lạc lùi lại một nghìn km, kết quả là khoảng cách giữa họ và đạo quân được duy trì ở mức 15 nghìn km, hỏa lực của hai bên không thể tiếp cận nhau.

“Tiên Đế, đạo quân của đối phương đang cố gắng tiến đến gần đạo quân gần đó hơn, một khi họ đến gần đạo quân kia hơn thì chúng ta sẽ không thể ăn được đạo quân này.” Một lão tướng cho biết.

Thái Huyền Tiên Đế gật đầu.

“Chúng ta xuất đi sáu đạo quân, năm đạo quân còn lại hoặc đã bị đánh bại hoặc sắp bị đánh bại, chỉ có đạo quân của chúng ta là có lợi thế hơn.”

“Đây là cơ hội tốt để ăn 8 nghìn tỷ quân địch còn lại, đồng thời cũng là cơ hội tốt để bắt con trai lão ma Diệp làm lá chắn, cũng là cho bổn tọa lấy thể diện cho Thiên Đạo Giáo. Cho nên, bọn họ không thể tiếp cận viện binh định, nhất định phải ăn hết bọn họ!” Thái Huyền Tiên Đế rất kiên định.

Sau đó, ông ta ra lệnh: “Lúc này hãy tăng tốc độ lên, điều bốn Tiên Tôn và một trăm Tiên Vương trở lại, diệt trừ tất cả trinh sát của quân địch ở xung quanh để cho kẻ địch trong tình trạng mù mịt, vậy là chúng ta có thể tận dụng cơ hội để đến gần bọn họ và ăn bọn họ.”

“Vâng, Tiên Đế!”

Chẳng bao lâu, Thái Huyền Tiên Đế đã phái 4 Tiên Tôn và 100 Tiên Vương thực hiện chế độ càn quét khu vực xung quanh.

Các trinh sát của đạo quân Lạc Lạc đã bị tiêu diệt từng người một.

Việc càn quét này kéo dài hơn nửa giờ.

“Báo cáo!”

Trinh sát trưởng đến báo cáo: “Đại Thống Lĩnh, tất cả trinh sát đều mất liên lạc, không khó phán đoán là do kẻ địch quét sạch rồi, chúng ta tương đương với việc bị đối phương móc đi cặp mắt!”

“Không tốt!” Sắc mặt của hai phó tướng thay đổi đột ngột.

Phó tướng Lưu nói: “Nếu như không ngoài dự đoán của tôi thì tướng lĩnh của quân địch đang muốn phân tán đội hình, hành quân nhanh chóng đến chỗ chúng ta.”

“Vậy nên làm gì bây giờ?” Lạc Lạc gấp gáp hỏi.

Phó tướng Tôn nói: “Bây giờ chúng ta hiện như người mù, không thể cứ thế này, phải vừa rút lui vừa bắn phá phía trước, phía sau, bên trái và bên phải, nếu không chúng ta cứ rút lui như thế này thì địch sẽ sớm áp sát thôi.”

“Tuy nhiên, làm như vậy sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tốc độ rút lui của chúng ta và cũng có thể khiến đối phương cắt đứt đường rút lui của chúng ta. Nếu đường rút lui bị cắt đứt và không thể rút lui theo hướng mà quân tiếp viện đến thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc tiếp viện của thiếu soái!”

Lạc Lạc sắp khóc.

Nhưng mà ngoài phương pháp này ra thì không còn cách nào khác, giờ chỉ có thể được thực hiện theo cách này. Kết quả, đại quân bắn hỏa lực hướng đông một hồi, hỏa lực bắn về hướng tây một hồi, tốc độ rút lui chậm lại gấp bốn lần!

“Ha ha!”

Sau khi Thái Huyền Tiên Đế biết được phương pháp mà đạo quân áp dụng, ông ta cười gập người.

“Tốt quá, như vậy thì chúng ta cũng không cần phải phân tán đội hình mà trực tiếp đẩy về phía trước. Tốc độ của chúng ta gấp 4 lần của quân địch, chúng lùi 5 nghìn km thì chúng ta có thể tiến lên thêm 20 nghìn km, sau đó hỏa lực có thể đánh vào bọn họ và từ từ ăn sạch họ!”

Sau đó, theo lệnh của Thái Huyền Tiên Đế thì đạo quân của ông ta đẩy nhanh về đạo quân của Lạc Lạc. Chỉ trong chốc lát thì họ tiến vào phạm vi tấn công hỏa lực vào đạo quân Lạc Lạc.

Vì đạo quân của Lạc Lạc chỉ có hơn 5 nghìn tỷ quân nên hỏa lực không theo kịp đạo quân của Thái Huyền Tiên Đế, cũng vì lý do này nên dưới hỏa lực của đạo quân Lạc Lạc thì đạo quân của Thái Huyền Tiên Đế không bị thương vong gì cả. Cuối cùng, dưới sự chỉ huy chính xác của Thái Huyền Tiên Đế, đại quân hơn 28 nghìn tỷ của ông ta chỉ còn cách đạo quân Lạc Lạc hai nghìn km.

“Tập trung toàn bộ hỏa lực, hung hăng oanh kích họ cho bổn tọa!” Thái Huyền Tiên Đế ra lệnh.

Vừa dứt lời thì một lưới hỏa lực khủng khiếp và dày đặc bao trùm đạo quân Lạc Lạc.

“Đánh trả! Đánh trả!” Lạc Lạc hét lớn một tiếng.

Do hỏa lực của đạo quân 3 nghìn tỷ bị tướng địch thu hút đi, số quân còn lại thì hỏa lực không bằng đạo quân của Thái Huyền Tiên Đế. May là đội hình phòng ngự áp dụng binh pháp mới nên tuy rằng chênh lệch hỏa lực có phần lớn, nhưng thương vong cũng không đặc biệt lớn. Một làn sóng hỏa lực bao trùm khiến khoảng 1 tỷ người thương vong.

Nhưng mà đại quân theo từng trận từng trận bị đánh tan, hỏa lực của đại quân dần dần suy yếu, thương vong ngày càng nghiêm trọng, từ đợt ban đầu khoảng 1 tỷ đến đợt tiếp theo thì khoảng 3 tỷ.

Mà nó vẫn tiếp tục tăng lên nhanh chóng.

“Phải làm gì bây giờ, phải làm gì bây giờ!” Lạc Lạc lo lắng khóc.

Nhìn thấy đại quân bị bắn phá và bị giết từng người một thì lòng đau như cắt.

“Đại Thống Lĩnh đừng nóng vội, thật may là đường rút lui của quân ta không bị cắt đứt. Chúng ta có thể vừa chiến đấu vừa rút lui, chỉ cần viện binh đến nhanh thì chúng ta sẽ không bị diệt sạch.” Phó tướng Lưu nói.

“Hai vị phó tướng, chỉ huy cho thật tốt, tôi sẽ đi thúc giục em tư của tôi để bảo đảm có thể tiếp viện càng sớm càng tốt!”

Dứt lời thì anh ấy chạy nhanh vào lều lớn của đại quân và nhờ người truyền âm gửi một truyền âm đến đạo quân của Tư Thần.

“Tôi là anh hai của thiếu soái các người, tôi muốn nói chuyện cùng thiếu soái các người, để cho các thiếu soái nhận truyền âm đi!”

“Tôi sẽ gọi thiếu soái đến nhận truyền âm!”

Không lâu sau, giọng nói của Tư Thần truyền đến: “Anh hai, tình hình của anh ở đó thế nào rồi?”

Lạc Lạc khóc và nói: “Hai nghìn tỷ quân đã bị giết, còn kẻ thù thì sắp đuổi đến rồi. Chúng có rất nhiều cao thủ nên đã thu hút rất nhiều hỏa lực của đạo quân, hiện tại thì trong mỗi đợt đánh có khoảng 3 tỷ thương vong. Nếu tiếp tục như vậ thì toàn bộ đại quân sẽ bị tiêu diệt trong vòng vài giờ nữa.”

“Anh hai chết thì cũng không hết tội, nhưng mà nhiều binh sĩ chết vì sai lầm của anh hai thì anh hai đúng là nghiệp chướng nặng nề.”

“Xin em hãy đến càng sớm càng tốt để tiếp viện cho anh hai, nếu không thì đại quân 10 nghìn tỷ của anh hai sẽ hết hết!”

Tư Thần an ủi: “Anh hai đừng khóc, em đã dẫn đại quân 10 nghìn tỷ đi hết tốc lực đến hỗ trợ anh hai rồi. Đội hình đã phân tán, tốc độ hơn 5 triệu km một giờ, dự kiến khoảng ba giờ nữa sẽ tới nơi. Anh hai nhất định phải cố gắng chống đỡ, cố gắng hết sức vừa đánh vừa lùi về phía em để giảm bớt thời gian cứu viện của em!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.