Tần Liên Tâm cau mày: “Tôi là mẹ của Đóa Đóa, tôi đi gặp con gái tôi tại sao không được chứ?”
Một vị thần tướng nắm ôm quyền nói: “Đây là mệnh lệnh của Tôn Thượng, Tôn Thượng yêu cầu cô cả phải chăm chỉ tu luyện, không cho phép đi ra ngoài, cũng không cho phép người nào quấy rầy cô cả, để tránh ảnh hưởng đến việc cô cả tu luyện.”
Tần Liên Tâm cảm thấy mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy.
Đóa Đóa gần đây thật sự rất siêng năng, rất ít cùng anh chị em chơi đùa, căn bản là đang tu luyện. Nhưng mà cô cũng thỉnh thoảng đến thăm Đóa Đóa và cô cũng có thể vào thăm con bé. Chỉ có điều là hôm nay Diệp Thiên đột nhiên không cho phép người ta quấy rầy Đóa Đóa. Ngay cả mẹ của Đóa Đóa là cô cũng không thể đến thăm Đóa Đóa chuyện này thật sự khiến cô vô cùng nghi hoặc.
“Chẳng lẽ Diệp Thiên không muốn để Đóa Đóa đi cùng Lạc Lạc đánh trận sao?” Cô nghĩ thầm trong lòng.
Sau đó, cô tâm sự nặng nề đi trở về phòng của mình.
“Đây là sao vậy?”
Cô ngồi ở mép giường, nghĩ ngợi lung tung, không hiểu sao đột nhiên Diệp Thiên đã nửa năm không đến với cô, tại sao mấy đứa em gái lại bắt đầu nói bóng nói gió mà cười nhạo Lạc Lạc của cô?
“Có lẽ nào việc Lạc Lạc tham gia vào đại quân đã phá vỡ sự cân bằng trong lòng họ, vì vậy họ bắt đầu cảm thấy bất mãn với mình? Diệp Thiên tức giận với mình vì anh ấy nghi ngờ rằng mình đã để Lạc Lạc tham gia vào việc quân sự?” Nghĩ đến đây thì cô rất buồn.
“Tình cảm gia đình thực sự không thể chịu nổi một đòn trước lợi ích như vậy sao?” Cô đặt tay lên ngực tự hỏi mình.
Nghĩ tới nghĩ lui thì ngoài chuyện này ra cô thực sự không nghĩ ra được lý do gì khiến Diệp Thiên và các em gái bắt đầu xa lánh cô. Nhưng mà hãy suy nghĩ một cách cẩn thận, cô phải thừa nhận rằng con người ai cũng sẽ ích kỷ.
Con cái của cô ngày nào cũng ăn bánh to, đứa khác thì miếng bánh nhỏ, giờ thì ba của mấy đứa trẻ muốn cho đứa con khác cái bánh to nhưng con mình lại chạy đến giật lấy cái bánh to. Những đứa trẻ khác và mẹ chúng chắc chắn sẽ vì điều đó mà cảm thấy không thoải mái, sau đó sẽ trở nên bất mãn với cô và các con của cô. Nghĩ thông suốt điều này, cô đã đến lều lớn của đại quân.
“Bà cả, Tôn Thượng đang nghị sự với quân sư nên không thể đi vào.” Có thị vệ chặn đường.
Tần Liên Tâm trực tiếp hô lên.
“Diệp Thiên! Em có chuyện muốn nói! Anh cho em vào!” Chuyện này làm cho thị vệ vô cùng sợ hãi.
Lúc này thì quân sư bước ra: “Cho bà cả vào.”
Quân sư nói xong thì chờ đợi bên ngoài lều lớn.
Tần Liên Tâm vào lều lớn.
“Rầm!”
Nhìn thấy Tần Liên Tâm đi vào, Diệp Thiên vỗ bàn nói: “Lều lớn của đại quân là nơi trọng địa làm sao em có thể tùy tiện xông vào như vậy? Trong mắt em còn có phép tắc nữa không?”
Tần Liên Tâm đỏ mắt quỳ trên mặt đất.
“Em đang làm gì đấy?”
Diệp Thiên từ trên ghế đại soái đứng lên, giọng gấp gáp: “Mau đứng dậy.”
“Không.”
Tần Liên Tâm lắc đầu và nghẹn ngào: “Em xin lỗi anh, Diệp Thiên, em đã làm chuyện có lỗi với anh. Chính em đã bảo Lạc Lạc tham gia vào việc quân sự và giành lấy bánh ngọt với Tư Thần, em biết em đã làm sai. Hiện tại em không dám cầu xin anh thứ lỗi, nhưng mà xin anh hãy thu lại lệnh vừa ban ra đừng để Lạc Lạc dẫn quân xuất chinh, anh có thể đổi tướng khác được không?”
“Chỉ cần anh gọi Lạc Lạc trở về thì anh muốn xử lý em như thế nào cũng được, em không muốn Lạc Lạc đi, em cũng biết sai rồi, cầu xin anh đồng ý với em đi Diệp Thiên.”
Nói xong thì nước mắt cô rơi như ngọc.
Diệp Thiên mềm lòng, hắn dùng sức nâng cô lên, lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng nói: “Anh biết em đã yêu cầu Lạc Lạc tham gia việc quân sự, những gì anh nói với em đêm đó chỉ là để nhắc nhở em. Mà em cũng đã hiểu được và Lạc Lạc cũng không còn tham gia vào các vấn đề quân sự nữa.”
“Về phần sau này Lạc Lạc lại đến là anh biết không phải em để cho thằng bé tới, mà là thằng bé này tự có ý nghĩ riêng. Anh không có trách em, tại sao em lại trách chính mình như vậy?”
Khi Tần Liên Tâm nghe những lời đó thì nút thắt trái tim cô đã được tháo gỡ rất nhiều, cô nghẹn ngào hỏi: “Anh thật sự nghĩ vậy sao?”
Diệp Thiên gật đầu, đỡ cô ngồi trên ghế đại soái, ôm lấy cô nói: “Đóa Đóa là thất khiếu lung linh tâm, là do em sinh ra. Người có thể sinh ra đứa con thất khiếu lung linh tâm và hai đứa con trai ngoan ngoãn, hiếu thuận như thế thì nhân phẩm làm sao có thể kém được?’
“Cho nên anh không giận em, anh biết em không phải cố ý yêu cầu Lạc Lạc giật lấy bánh của Tư Thần. Anh có thể hiểu được khó khăn, lo lắng của em, cho nên chưa bao giờ trách cứ em.”
Nguyên nhân khiến hắn không đến chỗ của Tần Liên Tâm thực sự không phải trách cô hay giận cô, mà là vì hành động của cô đã phá vỡ sự cân bằng trong lòng vợ con hắn và dẫn đến cốt nhục của hắn tương tàn. Vì lý do này nên hắn không thể buông xuống được.
Và dạo gần đây hắn không đi đến chỗ ai cả mà chỉ đến chỗ Thần Diệp Hy thôi, bởi vì Thần Diệp Hy không có con trai, chỉ có một mình Nữu Nữu. Hơn nữa cô ấy cũng không muốn có con trai, chỉ cần có một cô gái là đủ, đặc biệt để hắn bớt lo lắng. Đi đến chỗ Thần Diệp Hy sẽ không khiến hắn cảm thấy phiền muộn, cũng không nghĩ tới chuyện anh em tương tàn của bọn trẻ, cho nên hắn đã ở chỗ Thần Diệp Hy.
Mà Tần Liên Tâm cũng biết Diệp Thiên nói như vậy thôi, nhưng mà ít nhiều vẫn còn giận cô, nếu không thì hắn cũng sẽ không đến với cô như dạo gần đây.
Mà cô cũng không nhắc tới chuyện này nữa, chỉ năn nỉ: “Gọi Lạc Lạc trở về đổi tướng khác đi có được không?”
Diệp Thiên nở nụ cười: “Quân lệnh như núi, làm sao có thể thay đổi quân lệnh đã ban ra? Hơn nữa, anh cho Lạc Lạc dẫn quân khiến Lạc Lạc rất vui mừng, nếu anh rút quân lệnh rồi thay thế người khác thì lúc đó thằng bé sẽ kích động và thất vọng biết bao nhiêu chứ. Hơn nữa như vậy còn làm mất đi sự tự tin của thằng bé và khiến thằng bé cảm thấy mình kém cỏi.”
“Lạc Lạc là một đưa bé ngoan, anh không đánh lòng đối xử với thằng bé như vậy, cứ để thằng bé đi đi.”
Tần Liên Tâm cảm thấy được an ủi khi nghe những lời đó.
Không ngờ Diệp Thiên lại mừng cho đứa con của mình như vậy.
Nhưng cô hỏi lại: “Vậy tại sao anh không cho em đi thăm Đóa Đóa?”
Diệp Thiên cười khổ: “Nếu gọi Đóa Đóa đi cùng Lạc Lạc thì người khác sẽ nghĩ như thế nào?”
“Lúc đó khi Lạc Lạc thắng trận thì người ta sẽ nói là do Đóa Đóa giúp Lạc Lạc, công lao đó thuộc về Đóa Đóa, nếu vậy thì không phải Lạc Lạc đang làm chuyện vô ích sao?”
“Nếu bị bại trận thì không chỉ Lạc Lạc sẽ bị cười mà ngay cả Đóa Đóa cũng sẽ bị cười nhạo. Người ta sẽ nói rằng em cho hai đứa trẻ đi với nhau nhưng mà cũng bị đánh bại, đến lúc đó thì không phải Đóa Đóa và Lạc Lạc sẽ trở mặt sao?”
“Cho nên không nên cho con bé đi cùng Lạc Lạc, chỉ là để cho Lạc Lạc có thêm kinh nghiệm, dù thắng hay thua thì ít nhất Lạc Lạc sẽ không bị chế giễu thảm hại.”
Tần Liên Tâm nghe xong điều này thì cảm thấy rất có lý. Cô phải thừa nhận rằng Diệp Thiên đã cân nhắc hết tất cả mọi mặt. Để Đóa Đóa đi thì thật sự không tốt cho Lạc Lạc, thậm chí là có hại cho cả hai,
“Nhưng nếu Lạc Lạc bị đánh bại, bị kẻ thù bao vây hoặc bị bắt thì sao?”
Tần Liên Tâm lo lắng.
Diệp Thiên an ủi: “Chuyện này thì em cứ yên tâm đi, con trai anh cũng không tệ như vậy, chưa nói đến lộ trình của việc xuất chinh, bên trái có Tư Thần và bên phải có Vương Huyền Khôi. Cho dù bị bao vây thì với sức mạnh 10 nghìn tỷ đại quân thì cũng có thể cầm cự đến khi quân tiếp viện đến.”
“Dù sao trong lòng anh đã nắm chắc rồi, chuyện này em cũng không cần phải lo lắng đâu, trở về đi.”
“Vâng, chồng.” Tần Liên Tâm đứng dậy và rời đi.
Sau khi chưa đi được vài bước thì giọng nói của Diệp Thiên từ phía sau truyền đến.
“Đêm nay tắm rửa sạch sẽ chờ anh.”
Tần Liên Tâm nghe được lời này thì che miệng lại, có chút muốn khóc. Sau nửa năm, cuối cùng chồng cũng bằng lòng đến với cô một lần nữa!
Ba ngày sau.
Diệp Thiên lên đường, dùng tốc độ của Kim Tiên mở ra chín cổng thông tin dẫn đến Tử Vi Tinh.
Mỗi khi phong ấn của một cánh cổng được mở ra thì hắn sẽ đi đầu để đảm bảo rằng không có mai phục và sau đó thì đại quân lần lượt tràn vào.
Chẳng bao lâu, tin tức Bắc Minh Giáo quân tấn công Tử Vi Tinh từ chín hướng lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà lan nhanh và nó cũng đã gây ra một trận náo động lớn trong Tử Vi Tinh.
“Trời ơi! Cuối cùng lão ma Diệp cũng không kìm được mà bắt đầu xâm chiếm rồi!”
“Phân ra chín đường công kích, lão ma Diệp này mạnh mẽ như thế nào mới dám làm như vậy chứ? Không sợ bị đánh bại từng cái sao?”
“Khí thế của lão ma Diệp vô cùng hung hăng, liệu có thể phản công thành công Tử Vi Tinh không?”
Cùng lúc đó thì bên thất giáo bên kia.
Mặc dù tổng đàn của Cực Đạo Giáo đã bị đạp đổ, tiên đế Đạo Quang đã bị giết, nhưng mà các tướng lĩnh dẫn binh bên ngoài của Cực Đạo Giáo không chết và đại quân cũng còn ở đó. Vì vậy nên họ được sáu giáo phái còn lại hợp nhất, để đảm bảo rằng đại quân Cực Đạo Giáo có thể liều mạng với lão ma Diệp. Nhưng mà bọn họ vẫn chưa thôn tính địa bàn của Cực Đạo Giáo và quân lực nên vẫn là thất giáo liên minh với nhau.
Chỉ là Cực Đạo Giáo này cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa mà thôi.
“Báo cáo!”
Có người xông vào lều lớn của đại quân.
“Quân sư, không tốt rồi, vừa mới nhận được truyền âm, Bắc Minh Giáo chia quân thành chín đường đồng thời tấn công Tử Vi Tinh từ các cổng thông tin khác!”
“Cái gì!”
Sắc mặt quân sư của liên minh thất giáo thay đổi trầm trọng, vội vàng hô lớn: “Mau để ngăn tiên đế tiến vào Kim Tiên rồi bàn kế sách ngăn địch!”
Không lâu sau đó thì sáu vị tiên đế ngừng tu luyện rồi lần lượt đến lều lớn của đại quân.
“Quân địch chia thành chín đường, mỗi đường có bao nhiêu quân? Là ai dẫn quân? Các người đã tìm hiểu rõ chưa?”
Thái Hòa Tiên Đế hỏi.
Người truyền tin lắc đầu: “Tạm thời thì vẫn chưa có số liệu chính xác, ngay khi địch vào cổng thông tin thì trinh sát đã báo tin, còn tình hình cụ thể thì phải chờ kết quả điều tra của trinh sát.”
Thái Huyền Tiên Đế lập tức hạ lệnh: “Nhanh chóng truyền âm cho trinh sát nhất định phải điều tra rõ ràng, quân số của địch, hành động, tướng lĩnh dẫn đầu và quan trọng nhất là lão ma Diệp đang ở trong đại quân nào, đều phải rõ ràng biết chưa?”
“Vâng!”
Sáu người tiên đế trở nên căng thẳng.
“Lão ma Diệp không hợp quân lại tấn công chúng ta mà lại phân ra làm chín đường, đây là đang giở trò gì vậy?”
Ngạo Thiên Tiên Đế vô cùng hoảng sợ.
“Làm sao mà biết!”
Minh Thiên Tiên Đế nói: “Lão ma Diệp có Công Dương Hạ mà Công Dương Hạ thì tinh thông binh pháp. Có ông ta giúp đỡ thì vô hình trung có thể khiến lão ma Diệp có thêm trăm nghìn tỷ đại quân đó!”
Các vị tiên đế đều mang theo sắc mặt nghiêm nghị, trong lòng cũng hoang mang.
“Nếu chúng ta có một Kim Tiên ở đây thì trận chiến này sẽ dễ dàng hơn nhiều, nhưng tiếc là không có.” Thái Hòa Tiên Đế thở dài.
Không lâu sau, binh lính truyền tin lại đến báo cáo.
“Sáu vị tiên đế, trinh sát báo cáo lại có tổng cộng có chín đạo quân. Mỗi đạo quân khoảng 10 nghìn tỷ quân, các tướng lĩnh đứng đầu là Dương Đỉnh Thiên, Lâm Bá Thiên, Triệu Thương Thiên, Chu Kình Thiên, còn có Quốc trượng gia của Diệp Bắc Minh và hai con trai của Bắc Minh, còn hai vị tướng đứng đầu khác thì người trinh sát không biết danh tính của họ.”
“Ừm!”
Đôi mắt của sáu vị tiên đế sáng lên.
“Có thể xác định hai con trai của Diệp Bắc Minh tham gia dẫn binh?”
“Trinh sát nói là thông qua xưng hô thì phán đoán chính là con trai của Diệp Bắc Minh, hai tiểu tướng này còn rất trẻ và thực lực đều rất yếu.” Binh lính truyền tin nói.
“Ha ha!” Sáu tiên đế không nhịn được cười.
“Có vẻ như dưới trướng của lão ma Diệp đã không có tướng lĩnh nên đã đưa con trai của mình để lãnh đạo đại quân, làm chúng ta sợ sệt một hồi rồi!” Thái Hòa Tiên Đế cười nói.
Sau khi sáu tiên đế thảo luận thì Thái Hòa Tiên Đế đã ban hành một mệnh lệnh: “Minh Thiên Tiên Đế hãy dẫn 30 tỷ nhân mã đi ăn 10 nghìn tỷ quân của Lâm Bá Thiên!”
“Được!”
“Ngạo Thiên Tiên Đế hãy dẫn 30 tỷ nhân mã đi đánh 10 nghìn tỷ của Dương Đỉnh Thiên!”
“Được!”
“Thái Huyền Tiên Đế hãy dẫn 30 nghìn tỷ nhân mã đi đánh 10 nghìn tỷ quân do con trai của lão ma Diệp đang tiến vào từ mà Tử Anh Tinh kia đi!”
“Được!”
“Ta đã dẫn 30 nghìn tỷ nhân mã đi đánh 10 nghìn tỷ quân của người con trai kia của Diệp Bắc Minh. Sau khi thành công thì hãy truyền âm liên lạc và đi đánh ba đạo quân còn lại!”
Sau khi triển khai, sáu tiên đế bắt đầu hành động.