Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1819: Điểm tướng xuất chinh!




Ầm!

Ầm!

Ầm!

Tiếng trống đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên.

“Tiếng trống tập hợp, nhanh đi đài điểm tướng tập hợp!”

Các đại tướng lĩnh của Bắc Minh Giáo tập trung từ tất cả các hướng của đại quân cuồn cuộn hướng về đài điểm tướng.

Vợ con của Diệp Thiên cũng đổ xô đến chỗ gần đài điểm tướng để xem.

Chẳng bao lâu, hàng trăm tướng lĩnh Bắc Minh Giáo đã tụ hội dưới đài điểm tướng, đứng thành đội.

Hoàng Phủ Tư Thần và Lạc Lạc cũng nằm trong số đó.

“Các người nói xem, anh hai có được ba cho đi dẫn binh ra trận không?”

“Anh hai thì không biết nhưng mà anh tư nhất định sẽ được vì anh thứ tư là thiếu soái do ba bổ nhiệm, anh ấy nhất định sẽ được dẫn binh đi đánh trận. Mà anh hai thì tạm thời ngoài mặt không có chức trách gì nên khả năng được điều để dẫn quân là rất nhỏ.”

“Em nghĩ anh hai đi điểm tướng là chuyện dư thừa, bởi vì anh ấy chưa bao giờ đánh trận, không nên đến điểm tướng. Anh ấy nên đi theo ba mình để học hỏi kinh nghiệm thì hơn.”

“Anh hai gần đây luôn chìm đắm trong việc nghiên cứu binh pháp, nghiên cứu bản đồ Tử Vi Tinh và sa bàn. Tuy rằng chưa được thực chiến, nhưng anh ấy có thể biết đánh đó!”

Các con của Diệp Thiên nghị luận sôi nổi.

“Chị Liên Tâm, em nghĩ chị gọi Lạc Lạc về thì tốt hơn, để không bị chồng điểm đi đánh trận. Em sợ là sẽ rất nguy hiểm.”

Tô Lạc Thiền khuyên nhủ.

Tần Liên Tâm cười khổ: “Chị cũng không muốn thằng bé đi, nhưng thằng bé là một người con hiếu thảo và muốn chia sẻ gánh nặng cho ba mình, chị cũng không thể làm gì với thằng bé. Chị chỉ hy vọng ba thằng bé sẽ không để thằng bé đi.”

Nghe vậy, Thẩm An Kỳ và nhiều người khác thầm chế nhạo trong lòng.

“Rõ ràng là chị ta muốn Lạc Lạc cắm rễ trong đại quân và để Lạc Lạc đi, còn nói Lạc Lạc muốn chia sẻ gánh nặng cho ba thằng bé nữa chứ, đó chỉ là một cái cớ mà thôi!”

Trong lòng họ đều nghĩ như vậy.

Không có gì ngạc nhiên khi họ nghĩ như vậy.

Phải biết rằng việc huấn luyện binh lính không phải là chuyện ngày một ngày hai, trước khi họ lên đường đến thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ, đại quân đã được huấn luyện từ lâu. Lúc đó Tần Liên Tâm không cho Lạc Lạc đi học quân sự, học binh pháp, học cách lãnh đạo binh lính, nhưng mà ngay khi Tư Thần được phong làm thiếu soái thì Lạc Lạc lại đi vào đại quân. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây là do Tần Liên Tâm xúi giục anh ấy. Nhưng mà có Diệp Thiên ở đây nên bọn họ cũng không dám nhằm vào Tần Liên Tâm. Thậm chí ngay cả việc nói quanh co lòng vòng cũng không dám nói.

Lúc này, Diệp Thiên đang mặc áo giáp xuất hiện trên đài điểm tướng cùng với quân sư.

“Tham khiến đại soái!” Các tướng quỳ lạy hành lễ.

Thông thường, họ gọi Diệp Thiên là Tôn Thượng, nhưng mà trong những dịp như điểm tướng thì họ phải đổi tên thành đại soái.

“Các tướng, miễn lễ.”

“Tạ đại soái!”

Sau khi các tướng đứng dậy, Diệp Thiên nói: “Vì phản công Tử Vi Tinh nên bổn soái đã thảo luận các phương pháp tác chiến với các tướng.”

“Loại thứ nhất là trực tiếp mở phong ấn đối diện và tấn công vào Tử Vi Tinh. Phương pháp này xác suất thắng rất nhỏ và thương vong cao vì vậy không thực hiện.”

“Loại thứ hai là toàn bộ đại quân chuyển các tinh thần khác và tiến vào Tử Vi thông qua các cổng thông tin khác. Mặc dù phương pháp này có thể vào Tử Vi Tinh một cách thuận lợi, nhưng kẻ thù có thể biết trước hành tung của chúng ta, cùng chúng ta chơi trốn tìm và chạy quanh Tử Vi Tinh. Cách này thì cho dù nhiều năm nữa thì cũng không chắc có thể đánh sập Tử Vi Tinh, mà nó còn mang lại những thảm họa tàn khốc cho các thành trì lớn của Tử Vi Tinh.”

“Loại thứ ba là chia quân thành nhiều con đường tấn công Tử Vi Tinh, thu hút quân địch, chia cắt và tiêu diệt chúng.”

“Thứ tư...”

“Sau khi bổn soái thảo luận với quân sư thì quyết định cuối cùng là áp dụng phương pháp tác chiến thứ ba, chia quân thành nhiều đợt tấn công, mỗi đợt có một 10 nghìn tỷ quân và sử dụng ưu thế của quân ta để củng cố hoặc tiêu diệt kẻ thù!”

“Đại soái thánh minh!”

“Đại soái thánh minh!”

“Đại soái thánh minh!”

Các tướng hét lớn.

Diệp Thiên vung tay lên ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó bắt đầu điểm tướng.

“Mục Toàn Cơ.”

Diệp Thiên lấy lệnh bài hét lên.

“Có mạt tướng!”

Mụ Huyền Cơ đứng dậy.

Đây là thái hoàng thúc của Mục Linh Hy và cũng là người duy nhất dưới trướng Diệp Thiên là cao thủ Thái Hư Cảnh viên mãn.

“Bổn tướng lệnh cho ông thống lĩnh 10 nghìn tỷ quân đi vào Tử Vi Tinh bằng đường Thiên Ưng Tinh.”

Diệp Thiên nói xong ném lệnh bài trong tay xuống dưới đài điểm tướng.

“Mạt tướng lĩnh mệnh!”

Mục Toàn Cơ nhặt lệnh bài lên.

“Quốc trượng gia.”

“Có mạt tướng.”

“Bổn soái lệnh cho ông thống lĩnh 10 nghìn tỷ quân đi từ Thiên Hổ Tinh vào Tử Vi Tinh.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh!”

Sau đó, để Lâm Bá Thiên, Dương Đỉnh Thiên, Triệu Thương Thiên, Chu Kình Thiên và Vương Huyền Khôi mỗi người dẫn một đại quân 10 nghìn tỷ từ năm tinh thần vào Tử Vi Tinh.

“Hoàng Phủ Tư Thần.” Diệp Thiên hô lên.

“Có mạt tướng!”

“Bổn soái lệnh cho con dẫn đầu một đại quân 10 nghìn tỷ từ Tử Long Tinh vào Tử Vi Tinh.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh.”

Diệp Thiên nắm lấy lệnh bài cuối cùng, do dự hồi lâu, hắn mới kêu lên: “Lạc Lạc.”

“Có mạt tướng!”

Lạc Lạc hưng phấn đứng lên.

“Bổn tướng ra lệnh cho con chỉ huy một đại quân 10 nghìn tỷ từ Tử Anh Tinh vào Tử Vi Tinh.”

“Mạt tướng lĩnh mệnh!”

“Các tướng lĩnh còn lại thì cùng bổn tướng ở đây chờ đợi tấn công vào Tử Vi Tinh.”

“Vâng, đại soái!”

Điểm tướng kết thúc, các vị tướng lĩnh do Diệp Thiên chỉ định đã bắt đầu điều quân. Diệp Thiên cũng quay trở lại lều lớn của đại quân. Ngay khi hắn trở về lều lớn của đại quân, vợ con hắn cũng đã bắt đầu bàn luận.

“Xem ra ba vẫn là yêu thích anh hai, tuy rằng không có chức vị nhưng mà cũng giao cho anh hai chỉ huy đại quân mười nghìn tỷ. Anh tư là một thiếu soái cũng chỉ dẫn theo 10 nghìn tỷ quân đó.”

“Đúng vậy, con trai của mẹ cả sinh ra đối với các mẹ khác cũng không giống nhau. Mặc dù anh ấy chưa từng dẫn quân đi đánh trận nhưng mà cũng có thể mang theo nhiều quân như vậy đi xuất chinh, thật đáng ghen tị.”

“Chắc là do mẹ cả đã cầu xin ba để ba cho anh hai một cơ hội thể hiện đó!”

Nghe những cuộc thảo luận này, trong lòng Tần Liên Tâm cũng cảm thấy rất khó chịu. Rõ ràng là các em trai và em gái của Lạc Lạc rất ghen tị với Lạc Lạc, đây không phải là một điều tốt, hơn nữa còn là một điều tồi tệ!

“Chúc mừng chị Liên Tâm.”

Thẩm An Kỳ chúc: “Nếu Lạc Lạc đánh một trận đẹp mắt, khi chồng vui vẻ, chắc hẳn sẽ quay lại sủng ái chị Liên Tâm một lần nữa.”

Tần Liên Tâm cười như không cười: “Không mong Lạc Lạc sẽ thắng lớn, chỉ cần thằng bé không bại trận thì chị đã cảm tạ trời đất.”

Cô không có chút tin tưởng nào đối với Lạc Lạc. Dù gì thì thằng bé cũng chưa từng dẫn quân đi đánh trận và đây là lần đầu tiên nên cô rất sợ hãi.

“Chị cả, chị đừng nói vậy, Lạc Lạc là con của chồng, trong người có dòng máu của chồng nên thằng bé nhất định sẽ đánh trận rất giỏi, nhất định sẽ thắng đậm. Có lẽ thằng bé còn giỏi hơn Tư Thần nhà em nữa đó.” Hoàng Phủ Tang cười nói.

“Đúng vậy, nghe nói Lạc Lạc gần đây đắm chìm trong binh pháp, có lẽ thật sự có thể tốt hơn Tư Thần đó!”

“Dù sao thì thằng bé cũng là một trong những người con trai được chồng cưng nhất, chắc chắn sẽ không tệ đâu. Chị Liên Tâm không phải lo lắng về điều đó.”

Mấy người phụ nữ tôi một câu cô một câu mà nói.

Sắc mặt của Tần Liên Tâm vô cùng khó coi.

“Chị Liên Tâm, để Đóa Đóa đi cùng Lạc Lạc đi, bây giờ con bé cũng rất nhàn rỗi.”

Nghe Thần Diệp Hy kiến nghị, cô ấy cũng không mấy tin tưởng Lạc Lạc, hơn nữa còn sợ Lạc Lạc gặp nguy hiểm nên quyết định đề nghị Đóa Đóa đi cùng Lạc Lạc.

Tần Liên Tâm gật đầu và ngay lập tức rời đi để tìm Đóa Đóa.

Rất nhanh sau đó, cô đã đến nơi Đóa Đóa sống.

“Bà cả, Tôn Thượng có lệnh, không ai được phép vào.”

Có hai vị thần tướng chặn đường của Tần Liên Tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.