Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1817: Tính xem sân sau của bổn tọa có nổi lửa hay không!




“Lạc Lạc, sao con lại chạy đi học quân sự rồi, con lại cho lời nói của mẹ như gió thổi qua tai sao?” Tần Liên Tâm tức giận nói.

“Mẹ đừng tức giận.” Lạc Lạc định đỡ cô ngồi xuống.

Chát!

Tần Liên Tâm tát vào mặt của Lạc Lạc.

Lạc Lạc che mặt, cả người ngẩn ra.

Đây là từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên mẹ đánh anh ấy. Nước mắt oan ức đột nhiên không kìm được mà chảy ra ngoài. Tần Liên Tâm nhận ra rằng cô đã quá kích động. Tuy nhiên, cô thực sự rất tức giận.

Cô tức giận hỏi: “Có phải ông cố con đã xúi giục con đi không?”

“Không phải mẹ.”

Lạc Lạc lắc đầu quỳ xuống trước mặt Tần Liên Tâm.

“Con tự mình đến đó, không ai xúi giục con đi cả, mẹ đừng giận.”

“Mẹ có thể không tức giận sao?” Tần Liên Tâm hận rèn thép không thành sắt nói: “Ba của con đối với con, đối với anh trai của con, đối với em gái Đóa Đóa của con tốt như vậy, đau lòng cho các con nhất chính là ba con. Trong lòng của những người anh em khác của con cảm thấy dễ chịu sao?”

“Hiện tại ba của con đang nhường khoảng trống cho em trai Tư Thần của con thể hiện, con vội vàng tham gia trò vui, con để cho mấy đứa anh em của con nghĩ con thế nào, con để cho ba con nghĩ con như thế nào?”

“Các anh em của con sẽ nghĩ rằng con tham lam và ba của con sẽ nghĩ rằng con đang giành giật tình yêu của mình với Tư Thần, con có biết không?”

Lạc Lạc vừa khóc vừa nói: “Con không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, dù có nghĩ là con tham lam hay ăn cướp đi nữa cũng không sao. Con chỉ muốn làm những gì một người con trai nên làm và muốn chia sẻ những ưu phiền với ba.”

“Con biết mình bình thường và cũng không có tài dẫn binh chiến đấu, nhưng con sẵn sàng học hỏi! Con muốn thông qua những nỗ lực của mình mà chia sẻ phần nào với ba, dù con chỉ làm một người lính quèn cũng được. Ít nhất là thế này thì sẽ không ai nói rằng ba không cho con trai xông pha chiến đấu, chỉ để cho con trai người khác thay cha giành chính quyền.”

“Mẹ.” Anh ấy ngẩng đầu nhìn Tần Liên Tâm, đáng thương nói: “Con chỉ muốn làm một người con hiếu thảo, không có suy nghĩ gì khác, con cũng không phải là muốn tranh giành với em trai Tư Thần. Mẹ đừng giận con và cũng đừng ngăn cản con trai làm chuyện tận hiếu với ba, con xin mẹ.” Anh ấy dập đầu một cái.

Những lời nói của ông cố khiến anh ấy đã suy nghĩ rất nhiều vì vậy anh ấy muốn chuẩn bị một chút chuyện để đề phòng bất trắc.

Nếu không có một ngày như vậy thì chắc chắn là tốt nhất. Còn nếu như ngày đó đến thì anh ấy có binh lính trong tay, anh ấy có thể liều chết để cứu mẹ và anh trai của mình. Anh ấy thực sự sợ mất mẹ và anh trai của mình.

Tần Liên Tâm thở dài.

Cô biết rằng hai con trai của mình rất hiếu thảo, tốt bụng và không hề có ý đồ xấu xa. Vì vậy, cô đã tin những gì Lạc Lạc nói.

Cô đỡ Lạc Lạc đứng lên, chạm vào mặt anh ấy, đau lòng nói: “Có đau không?”

“Không đau ạ.” Lạc Lạc lắc đầu.

“Mẹ đã sai rồi.”

Đôi mắt của Tần Liên Tâm đỏ hoe: “Mẹ không nên đánh Lạc Lạc, là do mẹ quá kích động. Lạc Lạc của mẹ là một đứa trẻ hiểu chuyện, hiếu thảo và nghe lời, làm sao mẹ có thể đánh con trai bảo bối của mẹ như thế này chứ!”

Cô tự trách mình rất nhiều.

Với ba đứa con này thì từ khi còn bé thì cô đã rất chiều chuộng và chưa bao giờ nỡ đánh họ cái nào. Nhưng mà hôm nay cô đã tát Lạc Lạc nên cảm thấy rất có lỗi vì điều này.

“Mẹ nói đúng rồi.”

Lạc Lạc lau đi nước mắt trên mặt Tần Liên Tâm, cười nói: “Thương cho roi cho vọt, mẹ đánh con là mẹ thương con, vì vậy con vui mừng còn không kịp đây, sao mẹ phải tự trách mình?”

Tần Liên Tâm nở một nụ cười, sau đó rời đi.

Đêm đó.

Diệp Thiên đi đến chỗ quân sư.

“Tôn Thượng, đã muộn như vậy rồi làm sao ngài lại tới đây?” Quân sư mỉm cười hỏi.

Diệp Thiên ngồi trên mặt đất.

Quân sư muốn rót trà cho Diệp Thiên. Diệp Thiên ngăn lại: “Bổn tọa tự mình đến để nhờ quân sư tính một quẻ cho bổn tọa.”

Quân sư cười nói: “Mỗi ngày thuộc hạ đều tính ra đại cát đại lợi, Tôn Thượng không cần lo lắng phản công thất bại.”

“Bổn tọa không phải đến để coi cái này, mà là nhờ quân sư tính cho sân sau của bổn tọa.”

Diệp Thiên nhìn về phía quân sư nói: “Ta nói thật với ông, sau khi trận chiến kết thúc và thiên hạ ổn định, ta phải đến một nơi hẻo lánh. Ông có thể tính toán xem sân sau của ta có nổi lửa hay không.”

Hắn có thể không lo lắng cho sân sau của mình sao?

Vốn dĩ hắn đang suy nghĩ, chờ thiên hạ yên ổn thì hắn sẽ đi đến đại lục Thiên Thánh nâng cao tu vi của mình để phòng ngừa khi nhân tộc xâm chiếm thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ mà trở tay không kịp.

Vì vậy, lần này hắn đi cũng sẽ phải mất một thời gian dài, đi rất lâu và đi đi về về cũng phải mất hàng chục năm.

Trước đây cũng chưa từng đi một thời gian dài như vậy!

Vì vậy, kế hoạch của hắn là phong cho Tư Thần làm thiếu soái và để Tư Thần lập công cho các tướng sĩ phục Tư Thần. Chờ đến khi hắn chuẩn bị đi đến đại lục Thiên Thánh thì hắn sẽ giao đại quân cho Tư Thần và để Tư Thần giúp hắn bảo vệ gia tộc này. Hắn tin rằng Tư Thần là một đứa bé ngoan và sẽ làm được.

Nhưng mà vừa phong Tư Thần làm thiếu soái thì những điều kỳ lạ liên tiếp xảy ra. Ban đầu, Tần Liên Tâm yêu cầu Bảo Bảo học việc chính vụ và Lạc Lạc học quân sự, điều này đã là không bình thường.

Sau đó, Thẩm An Kỳ lại lén lén lút lút, nếu cô ta cắm sừng cho hắn thì bất quá là giết chết cô ta. Nhưng lạ là mặc dù cô ta không cắm sừng hắn nhưng lại hành động như có tật giật mình, điều này khiến hắn không thể không nghi ngờ rằng trong lòng cô ta có quỷ.

Một tháng sau, Lạc Lạc lại chạy đi học quân sự, còn bảo là nếu hắn không đồng ý thì sẽ không đứng dậy.

Lạc Lạc là một đứa con trai ngoan. Từ trước đến nay thì Lạc Lạc luôn nghe theo lời hắn nói, hắn không cho thằng bé làm gì thì thằng bé sẽ không làm, nhưng lần này thì Lạc Lạc quá bất thường và hắn không thể không nghi ngờ rằng thằng bé có chuyện gì đó giấu diếm mình.

Vốn dĩ hắn muốn tập hợp vợ con lại với nhau để giải thích rõ ràng mọi chuyện. Tuy nhiên, điều này sẽ ảnh hưởng đến sự hòa hợp giữa vợ và con cái, từ đó sinh ra khoảng cách. Dù sao thì cũng là ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nếu đã trở mặt rồi thì sau này làm sao có thể ở chung được nữa đây? Vì vậy, sau khi nghĩ tới nghĩ lui thì hắn đã nhờ quân sư xem quẻ cho mình.

Quân sư bói cũng rất chính xác, lúc nói rằng hắn sẽ chết trước khi xuất chinh, nếu không phải là để cho hắn một đường lui về Trái Đất thì thật sự hắn đã chết trước khi khi xuất chinh, mà Trái Đất thực sự trở thành đường lui của hắn. Vì vậy, hắn đã đem tất cả hy vọng của mình vào quẻ của quân sư.

Nếu quẻ này có hung thì trở mặt đi, còn nếu không có quá ghê gớm thì quên đi, để cho bọn họ chơi, nhìn xem bọn họ có thể làm ra cái gì.

“Thuộc hạ hiểu được, vậy thì thuộc hạ sẽ gieo quẻ cho sân sau của Tôn Thượng.”

Khi quân sư nói xong thì ông ấy bắt đầu gieo quẻ.

Diệp Thiên uống trà chờ kết quả của quân sư.

Thật lâu sau, quân sư tính xong thì ngồi trên mặt đất trước mặt Diệp Thiên.

“Kết quả là gì?” Diệp Thiên hỏi.

Tướng quân vẻ mặt trịnh trọng: “8000 ma nữ làm loạn triều đình!”

Chén trà mà Diệp Thiên đang đưa lên môi lập tức dừng ở đó. Sau đó, tách trà bị hắn bóp nát.

“Làm sao mà loạn?”

Diệp Thiên giọng điệu trở nên lạnh lùng.

Quân sư nói: “Thuộc hạ không biết làm loạn như thế nào, nhưng thuộc hạ có thể phát hiện một chút manh mối.”

“Vậy thì kết quả là gì?”

Diệp Thiên nhìn Quân sư, vểnh tai lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.