Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1808: Tần Chí Thành lo lắng!




Kết quả là, Diệp Thiên bắt đầu hành động.

Dựa vào tốc độ siêu nhanh của mình, hắn đã không dùng nhiều thời gian để phong ấn toàn bộ công thông tin của Tử Vi Tinh và hàng chục cổng thông tin đến các hành tinh khác nhau.

“Ha ha! Bây giờ chúng không thể thoát khỏi Tử Vi Tinh, khi đại quân của chúng ta đánh vào Tử Vi Tinh thì có thể đóng cửa và đánh chó!”

Diệp Thiên cười đắc ý.

Sau đó, hắn cùng quân sư đi tìm đại quân của các giáo phái khác nhau của Tử Vi Tinh.

Kể từ khi tin tức về việc hắn đã vào Kim Tiên được lan truyền thì các giáo khác nhau đã giải tán đại quân và những đại quân đó đã trà trộn vào dân thường, vì vậy không thể giáng một đòn chí mạng vào đại quân của tất cả các giáo.

Kết quả là, Diệp Thiên liền dẫn quân sư rời khỏi Tử Vi Tinh.

Trên một hòn đảo hoang ở Bắc Minh Hải.

Sáu vị tiến đế cũng như các cao tầng của các giáo khác nhau đã tập hợp lại với nhau.

“Làm sao bây giờ? Lão ma Diệp đã tiến vào Kim Tiên, chúng ta phải làm sao?”

Hạo Thiên Tiên Đế hoảng sợ hỏi.

“Có trời mới biết phải làm gì!” Minh Thiên Tiên Đế tuyệt vọng nói: “Người ta nói rằng cửa truyền tin dẫn đến các vì sao đã bị phong ấn bởi lão ma Diệp. Hắn là tiên trên trời mà chúng ta chỉ là địa tiên mà thôi, căn bản là chúng ta không ở trên cùng cấp độ.”

“Vốn là cùng một cấp độ mà lão ma Diệp so với chúng ta còn kinh người hơn, phong ấn do hắn đặt ra thì chúng ta cũng khó mà phá được.”

“Bây giờ hắn đã thiết lập phong ấn bằng sức mạnh của Kim Tiên, đây hẳn là để nhốt chúng ta ở Tử Vi Tinh để hắn thực hiện kế hoạch đóng cửa đánh chó. Đến lúc đó thì tất cả chúng ta sẽ bị hắn giết chết ở Tử Vi Tinh!”

Thái Huyền Tiên Đế nói: “Chúng ta không nên tới đây mà nên thoát đi khỏi Tử Vi Tinh càng sớm càng tốt mới đúng. Tất cả là do Thái Hòa ngươi, gọi chúng ta đến đây để thảo luận xem nên làm gì. Thảo luận cái rắm, lần này thì đã mất đi đường lui rồi, tất cả đều bị mắc kẹt trong Tử Vi Tinh, chờ lão ma Diệp giết chết!”

“Đúng! Đều tại ngươi!”

“Đều tại ngươi!”

“Đều tại ngươi!”

Tất cả các tiên đế đều buộc tội Thái Hòa Tiên Đế.

“Im hết cho tôi!”

Thái Hòa Tiên Đế tức giận nói: “Các ngươi cho rằng có thể giải quyết vấn đề bằng cách thoát khỏi thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ sao? Chúng ta mới ngừng chiến một năm, tất cả đại quân ở Tử Vi Tinh đề phòng hết thảy các giáo phái, chúng ta có thể trốn lập tức, nhưng mà đại quân của chúng takhông thể trốn thoát, chúng ta trốn thoát có ích lợi gì không?”

“Rắm cũng không có ích lợi gì, như vậy thì chúng ta chỉ có thể lưu vong thiên nhai. Diệp Bắc Minh có thể lấy toàn bộ thế giới Tinh Hà trung tâm vũ trụ mà không cần tốn chút sức lực nào. Sau đó sẽ tiến hành thanh trừng quy mô lớn người theo giáo phái, bằng cách đó, chúng ta sẽ mất cơ hội phản công Tử Vi Tinh.”

“Mà khi ở lại Tử Vi Tinh, ít nhất có đại quân của chúng ta ở đó, nếu có đại quân thì còn có hy vọng. Sau một năm phát triển, số lượng binh lính biết binh pháp Bắc Minh của sáu giáo sẽ đạt tới ba nghìn tỷ.”

“Người ta nói rằng lão ma Diệp sắp đến Tử Vi Tinh, chỉ cần chúng ta tập hợp đại quân cùng nhau để đề phòng lão ma Diệp, một khi hắn đưa quân vào Tử Vi Tinh thì chúng ta sẽ chiến đấu với hắn ta. Tôi không tin số quân của hắn sẽ vượt quá quân số của đại quân chúng ta.”

“Bổn tọa cũng không tin, với thực lực của mấy người chúng ta cùng với thực lực của đại quân sẽ không thể đánh bại lão ma Diệp!”

“Hơn nữa, hiện giờ thì cũng cần có thời gian để lão ma Diệp đưa quân vào Tử Vi Tinh. Chúng ta có thể lợi dụng thời gian này để đột phá cảnh giới và biến áp lực thành động lực.”

“Lỡ như trong chúng ta có hai người Tiên Tôn đại viên mãn đột phá cảnh giới và tiến vào Kim Tiên? Đây chẳng phải là có thể biến thụ động thành chủ động và giết chết tên Diệp Bắc Minh kia sao?”

Nghe Thái Hòa Tiên Đế nói như vậy thì những tiên đế khác đều trầm mặc lại.

Nghĩ kỹ lại thì những gì Thái Hòa Tiên Đế nói cũng không phải là không có lý.

“Vậy thì hãy làm theo lời Thái Hòa đi.”

Thái Huyền Tiên Đế bày tỏ thái độ.

Một số tiên đế khác cũng đồng ý như vậy.

Kết quả là, họ lần lượt cử các tướng lĩnh tập hợp đại quân và xếp hàng chờ đợi ở cổng thông tin nơi Diệp Thiên bước ra Tử Vi Tinh.

Mà các tiên đế, cùng với lão tổ và các cao tầng của các giáo phái khác nhau, lần lượt di chuyển đến phía sau của đại quân, chia ra ở những ngọn núi phía sau đại quân, và tìm một nơi để bắt đầu nghiên cứu Thiên Đạo vào vào Kim Tiên.

Mà toàn bộ Tử Vi Tinh cũng rơi vào hoảng loạn.

Lại nói về Diệp Thiên.

Sau khi dẫn theo quân sư bay vài giờ thì hắn đã quay trở lại đại quân.

“Ha ha! Hoan nghênh quân sư trở lại đại quân!”

Quốc trượng gia tươi cười chào hỏi.

“Hu hu hu…”

Quân sư nhìn lướt qua xung quanh, nhìn thấy những khuôn mặt quen thuộc, sau đó ông ấy nhìn thấy các chiến hạm tinh không trên bầu trời, đại quân lít nha lít nhít dày đặc và mỗi chiến hạm tinh không đều được treo biểu ngữ của Bắc Minh Giáo, khiến ông ấy vui mừng phát khóc.

“Không biết bao nhiêu ngày đêm, tôi đều rất mong chờ một ngày Tôn Thượng có thể lãnh đạo đại quân phản công thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ như thế này. Tôi có thể trở lại đại quân tiếp tục là một quân sư, dựng lên ngọn cờ của Bắc Minh Giáo.”

“Chờ rồi đợi, ngày qua ngày, từ đầu đến cuối vẫn không bao giờ đợi đến ngày này.”

“Thậm chí, vì lời tiên tri rằng Tôn Thượng sẽ chết trước khi xuất chinh đã làm tôi hoang mang ngày đêm, lo sợ ngày đó đến.”

“Nói tới đây cũng thật sự là trời không phụ người có lòng, cuối cùng thì Tôn Thượng cũng có thể dẫn quân xuất chinh, tôi cũng đã trở về đại quân. Cái ngày mà tôi trông đợi ngày đêm cuối cùng cũng đã đến!”

“Ông trời có mắt! Ông trời có mắt!”

Quân sư quỳ xuống đất, khóc vì sung sướng.

Tất cả bộ hạ cũ của Bắc Minh Giáo cũng đều quỳ trên mặt đất, cảm tạ trời cao.

Trên thực tế, mỗi người trong số họ đều mong chờ một ngày như vậy.

Ngày đó đến rồi lại kích động đến sợi dây trong lòng của mọi người vì điều này nên họ đều rơi nước mắt. Họ thấy rằng ngày đó đến quá khó khăn rồi!

Bọn người Diệp Thiên cũng bị bọn họ làm cho cảm động, hai mắt đỏ bừng, có những giọt nước mắt chực trào.

Họ không biết, nhưng hắn biết rằng kiếp trước họ đã xuất chinh với niềm hy vọng mãnh liệt, một đường công thành đoạt đất, chỉ thiếu chút nữa thôi thì họ đã có thể giương cao ngọn cờ chiến thắng. Khi mọi người đang vui mừng lệ nóng quanh tròng thì sấm sét đã ập xuống diệt sạch hết vương giả chi sư.

Hắn vẫn còn nhớ khi đó thì quân sư đã tuyệt vọng như thế nào mà quỳ gối dưới sấm sét cuồn cuộn, khóc lớn khi chứng kiến cảnh đại quân bị giết từng người một.

Hắn vẫn nhớ rằng từng vị tướng thân yêu của hắn đã ngã xuống dưới sấm sét.

Hắn cũng nhớ lúc đó hắn bất lực như thế nào, muốn cứu đại quân, tướng quân yêu quý của mình, nhưng mà không cứu được, chỉ có thể khàn khàn gầm thét.

Cuối cùng chết hết rồi!

Tất cả đều bỏ mạng trong thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ.

Chỉ có hắn và Lâm Bá Thiên có thể bỏ chạy.

Một nghìn tỷ quân chỉ còn lại hai người.

Chỉ có hắn mới biết cái giá phải trả và nỗi đau cay đắng lớn như thế nào.

Vì vậy ở trên Thiên Giới một trăm nắm đó, mỗi khi hắn nhắm mắt lại thì đều thấy cảnh đại quân bị tiêu diệt bởi thiên lôi.

Vì lý do này, hắn không biết mình đã âm thầm chảy xuống bao nhiêu nước mắt.

Và bây giờ thì cuối cùng cũng có thể làm lại rồi. Tất cả những vị tướng yêu quý của hắn đều ở đó và tất cả đại quân của hắn cũng ở đó và thiên lôi chết tiệt đó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Thiên Đạo Pháp Tắc đã bị hắn cắt đứt, toàn bộ Tam Giới đều nằm trong tay Diệp Thiên hắn, sẽ không còn xảy ra tai nạn như kiếp trước nữa.

Dựa theo tính toán của quân sư, kết quả tính toán được là điềm lành, đủ để giải thích mọi chuyện!

Mọi người xúc động khóc lớn, sau đó nghĩ đến những ngày sau đó thì cười to vì vui vẻ.

“Tôn Thượng đã đột phá vào Kim Tiên, bây giờ quân sư cũng được Tôn Thượng cứu về, mà bảy tên chó già chỉ còn lại sáu mà thôi. Với thực lực của Tôn Thượng, tầm nhìn của quân sư, và sức chiến đấu của đại quân Bắc Minh Giáo chúng ta thì nhất định có thể chinh phục thành công Tử Vi Tinh! Rất nhanh thôi chúng ta có thể dựng lên ngọn cờ của Bắc Minh Giáo!”

Quốc trượng gia dõng dạt nói.

“Đúng vậy! Chúng ta nhất định có thể thành công chinh phạt Tử Vi Tinh và dựng lại ngọn cờ của đại quân Bắc Minh Giáo lần nữa!”

Các tướng hét lên.

Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Hoàng Phủ Tư Thần dâng trào.

Cậu bé không khỏi ngưỡng mộ ba mình có một nhóm các bộ hạ trung thành có thể tập hợp một đại quân lớn như vậy.

Đây là điều mà cậu bé không dám nghĩ tới!

“Ông Công Dương, ông vừa nói sẽ chết trước khi xuất quân, không phải vì trận chiến này cơ hội thắng rất nhỏ sao? Chúng ta sẽ thua sao?”

Huyền Cực Tiên Tôn hỏi.

Một đám trẻ con đáng yêu như vậy đều đi theo đoàn quân xuất chinh, nếu Diệp Thiên chết trước khi rời xuất chinh thì những đứa trẻ này có còn sống không?

Vì vậy, lòng ông ta đặc biệt bất an.

“Ha ha!”

Công Dương Hạ cười nói: “Không dối gạt Huyền Cực Tiên Tôn, một năm trước, tôi đã tính toán kết quả của hàng chục lần phản công Tử Vi Tinh và tất cả đều chết trước khi xuất chinh và không có hy vọng chiến thắng.”

“Tuy nhiên, Tôn Thượng của tôi quyết tâm phản công, vì vậy tôi đã trà trộn vào Cực Đạo Giáo và xúi giục tên chó già Đạo Quang và để cho thất giáo rơi vào hỗn chiến.”

“Tôi vốn nghĩ rằng điều này sẽ thay đổi tiên đoán rằng ngài ấy sẽ chết trước khi xuất chinh nhưng sau gần trăm năm chiến tranh thì tiên đoán này vẫn không thể phá vỡ.”

“Cho đến một năm trước, thiên đạo lôi kiếp biến mất, tôi tính lại lần nữa và phát hiện lời tiên tri này cũng biến mất, kết quả thu được đều là đại cát đại lợi.”

“Mà đồng thời bằng cách quan sát thiên tượng thì có Đế Tinh từ phương Tây vào Tử Vi Tinh, mà vương giả chi sư của chúng ta không phải đến từ phía tây sao?”

“Vì vậy, trận chiến này nhất định thắng lợi! Thế giới Tinh Hà ở trung tâm vũ trụ nhất định phải thống nhất! Ngọn cờ Bắc Minh Giáo chắc chắn sẽ phất lên trở lại!”

“Rầm rầm rầm!”

Khi nghe thấy điều này thì các binh lính hò reo và vui mừng khôn xiết.

Hô!

Huyền Cực Tiên Tôn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Trình độ bói toán của Công Dương Hạ là số một thế giới ở trung tâm vũ trụ, vì vậy ông ta không thể không tin vào lời nói của Công Dương Hạ.

“Tuyệt vời! Vậy thì chúng ta không phải lo lắng rằng chồng mình sẽ bại trận!”

Tần Liên Tâm hưng phấn nói.

Vợ và các con của khác Diệp Thiên đều rất hạnh phúc.

Kết quả là Diệp Thiên đã ra lệnh cho chiến hạm chủ lực tổ chức một bữa tiệc lớn, muốn cùng các tướng sĩ yêu quý của mình vui vẻ ăn uống một trận để ăn mừng sớm chiến thắng của cuộc phản công!

Diệp Thiên và các vị tướng đã có một khoảng thời gian uống rượu vui vẻ.

Tần Chí Thành kéo Tần Liên Tâm sang một bên.

“Liên Tâm, Diệp Thiên phong cho Tư Thần làm thiếu soái, giao cho thằng bé chỉ huy đại quân mười nghìn tỷ, nhưng mà Bảo Bảo và Lạc Lạc lại không được Diệp Thiên trọng dụng lại. Đây là một điềm xấu.”

“Điều này nói rõ là Tư Thần có sức nặng trong lòng Diệp Thiên hơn. Đến khi phản công Tử Vi Tinh sẽ thành công, Diệp Thiên sẽ trở thành thiên đế, phong cho Tư Thần làm thái tử, nếu vậy thì Bảo Bảo và Lạc Lạc không phải chỉ có thể Phiên Vương sao?”

Tần Liên Tâm trầm mặc vài giây, sau đó nở nụ cười: “Ông nội, Tư Thần là Bắc Lương Vương, đã dẫn binh, đã chiến đấu, Diệp Thiên không để bọn họ ra trận là chuyện bình thường mà.”

“Chỗ nào bình thường?” Tần Chí Thành nhíu mày: “Cái danh Bắc Lương Vương của Tư Thần có bao nhiêu quân chứ, đánh trận gì chứ, so với quy mô này thì đơn giản chỉ là trò trẻ con, không ra hồn.”

“Tuy nhiên, Diệp Thiên muốn Tư Thần thống lĩnh nhiều quân như vậy để đi đánh giặc, điều này cho thấy Diệp Thiên rất coi trọng Tư Thần. Ông thấy Bảo Bảo và Lạc Lạc không có hy vọng trở thành thái tử rồi mà cháu là mẹ lại không gấp, ông là ông cố thôi mà đã không ăn không ngủ được rồi.”

Tần Liên Tâm lại im lặng lần nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.