Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1804: Bảo vệ sự an toàn của phụ hoàng !




“Ha!”

Diệp Diệu Hà và Dương Thục Khánh, Tần Chí Thành, ba mẹ của Mục Như Tuyết đều rất ngạc nhiên.

“Thực sự có thể sống lại!”

“Điều này cũng quá thần kỳ rồi!”

“Hóa ra việc để người chết sống lại không phải là nói suông, có thể làm được!”

Họ cảm thấy vô cùng chấn động.

Lão Kim và lão Đỗ bởi vì linh hồn đột nhiên nhập vào trong cơ thể, hơn nữa bọn họ là người thường nên phản ứng chậm chạp, nhất thời không khống chế được thân thể. Nhìn họ giống như là quỷ nhập thân vậy, có ý thức nhưng mà không thể cử động, hai mắt xoay tròn, trong rất đau đớn.

Điều này đòi hỏi một quá trình dài và Diệp Thiên không thể giúp họ được.

Vì vậy, tất cả mọi người đều nhìn hai người bọn họ.

Khoảng nửa giờ sau.

Hô!

Kim Thiện Hùng dẫn đầu và ngồi dậy thở phào nhẹ nhõm.

“Lão Kim, ông còn nhận ra tôi không?”

Diệp Thiên cười hỏi.

Kim Thiện Hùng ngạc nhiên: “Đại sư Diệp? Có phải là đại sư không?”

Trí nhớ của ông vẫn dừng lại trước khi chết, lúc đó ông vẫn gọi Diệp Thiên là đại sư Diệp nên giờ vẫn gọi hắn như vậy.

“Tôi đây.”

Diệp Thiên cười gật đầu.

Kim Thiện Hùng sờ sờ tay chân, sau đó sờ lên mặt, sau đó nhìn lướt qua xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi: “Đại sư Diệp, tôi còn chưa chết sao? Làm sao lại sống lại đây? Đây là đâu?”

Ông đã chết hơn trăm năm, mấy trăm năm qua Giang Thành cũng thay đổi rất nhiều. Bây giờ đang ở trong Tuyết Thần Hiệu, đối với chuyện này ông rất kinh ngạc, cũng không biết mình đang ở đâu.

Kết quả là, Diệp Diệu Hà, Dương Thục Khánh, Tần Chí Thành và những người khác, đã kể cho ông nghe những gì đã xảy ra sau khi ông qua đời.

Kim Thiện Hùng lắng nghe, ông đã vô cùng chấn động!

Thì ra mình đã chết hơn trăm năm!

Rất nhanh sau đó, Đỗ Đức Trọng cũng tỉnh lại.

Giống như Kim Thiện Hùng, Đỗ Đức Trọng vô cùng chấn động và mờ mịt.

Sau đó Kim Thiện Hùng nói với ông ta tình hình.

Đỗ Đức Trọng đã sợ ngây người sau khi nghe điều này.

Ông ta nghĩ rằng chuyện này quá thần kỳ!

Sau khi chết một trăm năm, đại sư Diệp đã cứu họ sống lại, đại sư Diệp thật tuyệt vời, ông ta không nhìn lầm!

“Cảm ơn đại sư Diệp đã hồi sinh cho tôi!”

Cả hai cúi đầu trước Diệp Thiên, cảm tạ ơn đức của hắn.

“Mau đứng dậy đi.”

Diệp Thiên đã nâng họ lên.

Sau đó tán gẫu vài câu, Diệp Thiên nói: “Tôi đã chiếu cố người nhà của hai ông rất tốt, bà Kim cũng chưa có chết, hơn nữa nhà họ Kim đã phát triển mấy đời, nhà họ Đỗ cũng vậy.”

“Ngôi nhà vẫn ở địa chỉ ban đầu, tôi sẽ cử người đến đưa các người về. Tôi phải đi xuất chinh, khi nào chinh phục được Tử Vi Tinh, tôi sẽ mở cánh cửa Trái Đất và Tử Vi Tinh ra. Sau đó, tôi sẽ mời các người đến Tử Vi Tinh uống rượu.”

Kim Thiện Hùng và Đỗ Đức Trọng đã rất vui mừng.

Họ cứ tưởng rằng sau khi chết trăm năm thì người nhà của họ đã chết rồi, dù có sống lại cũng sẽ là những người xa lạ trên thế giới này.

Nhưng mà không ngờ rằng người nhà của họ vẫn còn sống.

Điều này chắc chắn là làm họ vô cùng phấn khích.

Vì vậy, sau khi hai người cảm ơn Diệp Thiên một lần nữa, dưới sự sắp xếp của Diệp Thiên, họ được hai đệ tử Tuyết Thần Hiệu đưa đến nhà của họ.

Mà Tuyết Thần Hiệu cũng đã xuất phát rồi.

Với tiên pháp của Diệp Thiên, một giờ sau, Tuyết Thần Hiệu đáp xuống boong của thiết giáp hạm chính.

Đều là chiến hạm tinh không, Tuyết Thần Hiệu ở trước chiến hạm chính, giống như con kiến trước con voi, trông quá nhỏ bé, khi dừng lại trên boong tàu không chiếm được một phần vạn diện tích.

“Ba mẹ chồng, ông nội, ba mẹ, các ngươi đều đến rồi!”

Tần Liên Tâm vui vẻ chào hỏi.

“Ừ, Diệp Thiên đã quay lại đón mọi người, sau đó mọi người đều đến!”

Dương Thu Thanh nắm lấy tay Tần Liên Tâm, nói.

Mọi người đều đi về nhà.

Đóa Đóa cũng nhào mình vào vòng tay của ông bà và trò chuyện rất lâu với họ.

“Tôn Thượng, ngài còn muốn xuất chinh sao?”

Quốc trượng gia hỏi.

“Muốn, tất nhiên là muốn!”

Diệp Thiên nói: “Hôm nay trước tiên cứ mở tiệc để cho các anh em ăn cơm ngon, ngày mai liền xuất chinh, chúng ta nhất định sẽ thắng trận này!”

“Rầm rầm rầm!”

Đại quân sôi sục.

Bây giờ Tôn Thượng đã tiến vào Kim Tiên, có một Kim Tiên ở đây thì tất cả mọi người đều tràn đầy tự tin.

Sau đó, có bữa tiệc lớn diễn ra.

Sau khi quay ngược thời gian và không gian, các thành viên trong gia đình và cấp dưới đều ở đó, Diệp Thiên cũng rất vui vẻ, cùng gia đình và anh em của mình có một khoảng thời gian tuyệt vời.

Sau khi tàn tiệc, Diệp Thiên và Tần Liên Tâm trở về phòng.

“Ma quỷ, hôm nay sao anh đột nhiên thông suốt muốn dẫn chúng ta đi xuất chinh? Trước đây thì bọn em muốn đi mà anh lại không cho đi. Sự thay đổi này quá đột ngột đi?”

Tần Liên Tâm tò mò hỏi trong khi cởi bỏ chiến giáp của Diệp Thiên.

Diệp Thiên cười nói: “Không nỡ bọn em.”

“Hừ!”

Tần Liên Tâm hừ nói: “Vậy lúc trước khi anh không cho bọn em đi, giọng điệu còn kiên quyết như vậy. Sau đó còn trở mặt với bọn em, hiện tại lại không nỡ, đàn ông các anh thay đổi thật là nhanh đó!”

Cô phàn nàn.

Vừa mới xuất ra chiến giáp, Diệp Thiên nhanh chóng ôm lấy Tần Liên Tâm lên.

“Em còn chưa đi tắm.” Tần Liên Tâm nói.

“Sạch như vậy còn phải tắm cái gì nữa? Đêm nay cũng không tắm rửa, anh nhớ em muốn chết rồi!”

Nói xong thì Diệp Thiên đặt Tần Liên Tâm lên giường.

“Này, anh đừng có vội mà, em chạy đến Thiên Quý Tinh rất vội, mồ hôi ra rất nhiều, có thể rửa sạch một chút được không?”

Tần Liên Tâm lo lắng nói.

“Không tắm là không tắm, tắm sạch rồi thì không còn hương vị của vợ nữa.”

vDiệp Thiên không để cô đi tắm rửa.

Dưới cái nhìn của cô thì Diệp Thiên chỉ không chạm một hai ngày nhưng mà trong mắt Diệp Thiên thì đã là mấy vạn năm rồi.

Có thể không nhớ hương vị của cô sao?

Không lâu sau, giai điệu tuyệt đẹp vang lên, liên miên không dứt.

Lúc này, Thiên Giới.

Diệp Chiến quay ngược lại bánh xe thời gian và không gian, sau khi lâm triều vào buổi sáng, cậu ta đã đến cung điện của thái hậu.

Nhìn thấy Văn Tuyết Tâm đang gào khóc ở đó, Diệp Chiến đau lòng nói: “Mẫu hậu, mẫu hậu lại nhớ phụ hoàng sao?”

Văn Tuyết Tâm lau nước mắt, phá lệ nở nụ cười.

“Mẫu hậu vui mừng thay cho phụ hoàng và chị gái Đóa Đóa của con. Có lẽ bây giờ hai người họ đã ở bên những người thân phàm trần của mình, cả gia đình vui vẻ hạnh phúc. Mẫu hậu đang mơ về cảnh đoàn tụ gia đình, vì vậy mẫu hậu thực tâm vui vẻ thay cho cho chị gái và phụ hoàng con.”

“Haizz!”

Diệp Chiến thở dài.

“Không biết đến bao giờ hai mẹ con chúng ta mới được đoàn tụ với phụ hoàng, cả nhà đều vui vẻ.”

“Sẽ có ngày đó.”

Văn Tuyết Tâm an ủi Diệp Chiến.

Sau đó, cô ấy lại nói: “Phụ hoàng của con đã đi trở về, sức lực càng ngày càng yếu. Để đảm bảo an toàn cho phụ hoàng và chị gái của con, cũng như đảm bảo an toàn cho gia đình của phụ hoàng con, con cần phải làm một chút công tác bảo vệ, kẻo phụ hoàng lại gặp khó khăn. Nếu thật sự là như vậy thì ngày mẹ con chúng ta gặp lại phụ hoàng sẽ ngày càng dài hơn.”

Diệp Chiến nói: “Nhi thần cũng muốn phái người đến bảo vệ phụ hoàng, nhưng luật trời vẫn còn đó, nhi thần làm thiên đế nên không thể bỏ qua luật pháp. Một khi phái ai đó xuống sẽ gây náo động thiên hạ.”

“Cho nên nhi thần đặc biệt khó xử, không biết nên phái ai đi bảo vệ phụ hoàng đây.”

Văn Tuyết Tâm suy nghĩ một chút.

Đột nhiên mắt cô ấy sáng lên và nói: “Sao con không ra lệnh cho Lục Đinh, Lục Giáp bảo vệ mấy người phụ hoàng con? Bọn họ là vị thần phụ trách thiên can địa chi trong dưới p trần, sức mạnh của bọn họ là hơn hẳn so với tu sĩ phàm nhân. Có bọn họ bảo hộ, không cần phải phái người từ Thiên Đình xuống, như vậy sẽ không có ai nói gì con được rồi.”

“Đúng vậy!”

Diệp Chiến đột nhiên vỗ trán.

“Vậy thì nhi thần sẽ để Thân Công Báo đi truyền chỉ cho Lục Đinh Lục Giáp, hãy để họ bảo vệ sự an toàn của gia đình phụ hoàng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.