Truyện Chàng Rể Trùng Sinh - Diệp Thiên

Chương 1800: Ta nhập Kim Tiên cho ngươi xem!




Giờ khắc này, cả nhà Diệp Thiên đều tỏ ra rất vui mừng.

Tại sao bọn họ lại muốn rời khỏi Diệp Thiên?

Bọn họ không muốn, ai cũng đều hy vọng Diệp Trần có thể ở bên họ.

Cho dù Diệp Thiên xuất chinh thì bọn họ cũng muốn đi cùng Diệp Thiên, có chết cũng muốn chết cùng một chỗ với Diệp Thiên.

Nhưng Diệp Thiên không muốn cho bọn họ đi, hắn muốn để bọn họ ở lại địa cầu, vì lý do này nên bọn họ rất lo lắng cho Diệp Trần, sợ rằng Diệp Trần sẽ một đi không trở lại.

Vũ trụ trung ương ngân hà thế giới nguy hiểm như thế nào, bọn họ đều đã biết từ Huyền Cực Tiên Tôn.

Nhưng Diệp Thiên muốn xuất chinh đến vũ trụ trung ương ngân hà thế giới, trong lòng bọn họ đều rõ ràng mức độ nguy hiểm của nó.

Đó là vì lo lắng, vì sợ hãi, và vì bất đắc dĩ nên tất cả mọi người đều đến để đưa tiễn.

Nhưng bọn họ không ngờ rằng Diệp Thiên bị những điều đó làm cho cảm động, quyết định không rời xa bọn họ.

Đối với họ mà nói, đây là hạnh phúc đơn giản nhất!

Cho dù Diệp Thiên không xuất chinh, hoặc là xuất chinh dẫn theo bọn họ, chỉ cần ở bên cạnh Diệp Thiên, bọn họ đều nguyện ý, cho dù có chết đi nữa, bọn họ cũng không oán trách một câu.

“Ô ô ô...”

Tần Liên Tâm nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, mừng muốn khóc.

“Vậy anh còn muốn đánh trận này không?”

“Muốn chứ em.”

Diệp Thiên gật đầu.

“Vậy anh có muốn đưa bọn em đi chung không?”

Tần Liên Tâm lại hỏi.

Diệp Thiên gật đầu lần nữa.

Chỉ khi mang theo gia đình mình, hắn mới yên tâm được.

“Cũng giống nhau mà!”

Tần Liên Tâm bĩu môi nói: “Tuy bọn em không giúp được anh nhiều nhưng bọn em có thể hỗ trợ cứu trị người bệnh cho anh mà, phải không? Cho nên mang theo bọn em là lựa chọn sáng suốt nhất, bọn em không sợ chết, đều muốn sống chết có nhau với anh, cùng nhau tiến lên và rút lui.”

“Mọi người, tôi nói có đúng không?”

“Đúng!”

Mọi người đồng thanh trả lời.

“Anh có nghe thấy không?”

Cô cười tươi nhìn Diệp Thiên.

“Anh nghe rồi.”

Diệp Thiên cười toe toét, không nhịn được hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ gợi cảm của cô.

Tần Liên Tâm đỏ mặt.

“Ở đây nhiều người như vậy, sao anh...”

“Ha ha ha!!!”

Mọi người phá lên cười sảng khoái.

Sau đó, Diệp Thiên cũng làm như vậy với Đóa Đóa, ôm hôn các bà vợ của mình trước rồi ôm các con một lần nữa.

Sau đó hắn ôm hôn tất cả các cháu trai cháu gái của mình.

Lúc này, hắn mới đi đến trước mặt Hoàng Phủ Tư Thần, vỗ vai cậu bé, cười hỏi: “Thần Nhi, xuất chinh với bố, bố sẽ cho con giữ trọng trách thiếu soái, để con dẫn dắt mười ngàn tỷ đại quân, con muốn đi cùng mọi người không?”

Hoàng Phủ Tư Thần xúc động.

Đại quân Bắc Lương của cậu có bao nhiêu người?

1 tỷ còn chưa có.

Nhưng bố muốn giao cho cậu thống lĩnh mười ngàn tỷ đại quân.

Cậu thích hành quân đánh giặc, thích mang binh, giao cho cậu thống lĩnh một đại quân lớn như vậy, sao cậu không động lòng được chứ?

Tuy cậu còn trẻ nhưng cậu cũng rất bình tĩnh, không mừng ra mặt như những người khác, cậu cười nói: “Cha đánh một trận lớn tiêu tốn rất nhiều người, rất nhiều nhân mã, tu vi của con có giới hạn, thực lực tướng lãnh của quân địch đều cao hơn con rất nhiều.”

“Không phải con sợ chết, không dám đi đánh giặc mà con sợ, con chưa có kinh nghiệm, lại thống lĩnh mười ngàn tỷ đại quân sẽ không đâu ra đâu, ảnh hưởng toàn bộ chiến cuộc.”

“Cho nên, thôi bỏ đi, đợi thực lực của con tăng lên, nếu có xuất trận, con nhất định sẽ mặc giáp trụ ra trận, xông pha chiến trường, thay bố dẹp yên quân địch.”

Diệp Thiên cười rồi ôm hai vai Hoàng Phủ Tư Thần, nói: “Trong số các con trai của cha, chỉ có con võ sư duy nhất, cha tin, với tài hoa quân sự của con, không cần đấu tranh anh dũng, con chỉ cần thể hiện khả năng quân sư trong quân sự, chỉ đạo đại quân đánh như thế nào là được rồi.”

“Cha tin con nhất định sẽ thống lĩnh được trận chiến này, sau này cha già rồi, hoặc là cha có việc đi nơi khác, cả vũ trụ trung ương ngân hà thế giới giao cho con trấn thủ.”

“Cho nên, xuất chinh cùng cha đi.”

Nếu Hoàng Phủ Tư Thần không có khả năng thì sao lại bị Tiên Đế Thiên Khải tinh coi trọng và hứa hôn con gái ông ta làm vợ được?

Hắn từng nghe Diệp Mộ Hàn nói, năm đó Tư Thần đi Thiên Khải tinh sau khi bị đàn tiên phản loạn, Hoàng Phủ Tư Thần mang theo Lâm Bá Thiên, giúp Thiên Khải Tiên Đế thao luyện đại quân.

Bởi vì cậu cùng Lâm Bá Thiên tạo ra một đại quân có chiến lực hùng mạnh nên được Tiên Đế Thiên Khải tinh coi trọng, vì thế Tiên Đế Thiên Khải tinh làm hết những gì ông ta có thể làm để giữ cậu lại, phong đại nguyên soái cho Hoàng Phủ Tư Thần, đưa cậu nắm giữ ấn soái đi tiêu diệt phản quân.

Cuối cùng, dưới sự lãnh binh chinh phạt tài ba của Tư Thần, phản quân đều bị tiêu diệt, cậu đi qua nơi nào, hàng tỷ dân chúng từ các con hẻm chạy ra ngoài hoan nghênh, trở thành một chiến thần thần thoại được người người kính ngưỡng trên Thiên Khải tinh!

Mặt rồng của Tiên Đế Thiên Khải tinh đại duyệt, đem ái nữ đính hôn cho Hoàng Phủ Tư Thần làm vợ.

Cho nên, Hoàng Phủ Tư Thần là một nhà quân sự tài hoa.

Giờ đây, thời gian và không gian bị đảo ngược, Tư Thần đào vong sẽ không xuất hiện lại ở Thiên Khải tinh nữa, cậu trốn không thoát được Thiên Khải tinh, cũng không có cơ hội thể hiện tài hoa của mình, chỉ có thể vĩnh viễn làm Bắc Lương vương ở một thiên hoang tinh nho nhỏ, như vậy quá lãng phí.

Cho nên, hắn muốn cho Tư Thần cơ hội để thể hiện tài năng, bồi dưỡng cậu trở thành chiến thần!

Hoàng Phủ Tang cảm thấy vừa mừng vừa sợ khi nghe hắn nói vậy.

Cho nên Hoàng Phủ Tang vội vàng thúc giục Hoàng Phủ Tư Thần: “Thần Nhi, mau đồng ý với cha con đi, hiếm lắm mới được cha con coi trọng, vì vậy con phải tranh thủ cơ hội biểu hiện thật tốt!”

Ai làm mẹ cũng hy vọng con mình có tiền đồ về sau.

Diệp Thiên không đưa vị trí tướng quân cho con trai của Tần Liên Tâm mà để dành cho con trai của cô, cô cực kỳ vui mừng, cũng cảm thấy vinh hạnh.

“Vậy được ạ. Con nhận.”

Hoàng Phủ Tư Thần suy nghĩ cặn kẽ rồi gật đầu đồng ý.

Vì cậu là một người cuồng chiến tranh, một trận chiến lớn như vậy sao lại thiếu cậu được.

“Ha ha!”

Diệp Thiên thoải mái cười nói: “Quyết định vậy đi!”

A Bảo cùng A Nhạc xấu hổ cúi đầu.

Bọn họ nghĩ bọn họ đã làm mất mặt mẹ mình.

Không được cha chọn, không thể giúp cha lãnh binh đánh giặc, là một người con cả và con trai thứ của cha nhưng không thể san sẻ gánh nặng nên bọn họ cảm thấy có lỗi với sự bồi dưỡng của cha.

“Không được!”

Huyền Cực Tiên Tôn tức giận xen vào nói: “Chính anh muốn mạo hiểm thì thôi đi, sao phải đem con trai của anh đi theo mạo hiểm làm gì, làm nó lãnh binh đánh giặc, không hiểu sao anh cũng nghĩ ra được.”

“Nếu thua trận và mất cả con trai, anh không thấy đau lòng sao?”

“Xuất chinh vũ trụ trung ương ngân hà thế giới là một trận chiến lớn như thế nào, không phải anh không biết, tầm nhìn của Tư Thần còn yếu kém, cũng chưa có nhiều kinh nghiệm mà anh lại ném thằng bé vào chiến trường, đây là điều mà một người cha nên làm sao?”

Nếu như đổi về kiếp trước, hắn nhất định sẽ đối chọi gay gắt với Huyền Cực Tiên Tôn tới cùng.

Nhưng ở thời điểm hiện tại, hắn không thể không thừa nhận, những gì Huyền Cực Tiên Tôn nói không phải không có lý, hơn nữa, những điều anh ta nói ở kiếp trước đều linh nghiệm.

Nếu nghe theo những lời anh ta nói ở kiếp trước, người nhà hắn đã không chết thê thảm như vậy.

Vì vậy, lần này hắn không tức giận, ngược lại cười nói: “Tôi biết chăm sóc con trai của mình như thế nào, anh cũng đừng quá lo lắng.”

“Sao tôi không lo lắng cho được?”

Huyền Cực Tiên Tôn tức giận nói: “Anh đang muốn đẩy thằng bé vào hố lửa, tôi nhất định phải ngăn cản!”

Hoàng Phủ Tư Thần nói: “Ông nội Huyền Cực, con không sợ, con cũng muốn tham gia trận chiến này nên con sẽ tự chăm sóc bản thân mình thật tốt, sẽ không để chuyện gì không hay xảy ra.”

Huyền Cực Tiên Tôn khuyên nhủ: “Nhóc con, con còn nhỏ, con không biết phản công ở vũ trụ trung ương ngân hà thế giới nguy hiểm như thế nào đâu, ngay cả cha con ông còn không tin tưởng thì sao ông yên tâm để con đi đánh giặc?”

“Ha ha!”

Diệp Thiên cười nói: “Nếu tôi nhập Kim Tiên, liệu anh còn không tin tưởng tôi không?”

Huyền Cực Tiên Tôn nói: “Nếu anh nhập được Kim Tiên thì tôi không quan tâm nữa, tùy anh, nhưng nếu anh không nhập được thì nghe lời khuyên của tôi đi, không được để Tư Thần mang binh đánh giặc!”

“Được!”

Diệp Thiên đáp ứng.

“Vậy giờ tôi sẽ nhập Kim Tiên cho anh xem!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.